Vợ yêu kiêu ngạo

Chương 89 : em bị người ta đánh ở chỗ thư ký công ty anh

“Tôi bị lạc đường.” Bạch Thanh Dung nói bừa một lý do nào đấy, nữ nhân viên kinh doanh có vẻ cũng chấp nhận Bạch Thanh Dung, lý do này xem ra cũng khá đáng tin, dù sao Lâm Thị cũng rất rộng, mấy tòa nhà đều giống y như nhau, ngay cả cấu trúc bên trong còn giống nhau, lạc đường cũng là việc rất bình thường. “Tôi là Hạ Bích, là nhân sự của Lâm Thị, cô đi theo tôi.” Hạ Bích đi trước dẫn đường, Bạch Thanh Dung đi theo sau. Có Hạ Bích dẫn đi nên lễ tân cũng không dám ngăn Bạch Thanh Dung lại, chỉ là nhìn Bạch Thanh Dung bằng ánh mắt có chút khinh bỉ. Đương nhiên Bạch Thanh Dung cũng để ý thấy ánh mắt tràn đầy lòng thù địch của lễ tân, chỉ là cô không để tâm mà thôi. Bạch Thanh Dung đi theo Hạ Bích vào thang máy đi lên tầng hai mươi, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy trong phòng làm việc là một đám phụ nữ xinh đẹp, có người đang gọi điện thoại, có người đang soạn văn kiện, ai nấy cũng bận rộn làm việc. “Kia là chỗ ngồi của cô.” Hạ Bích chỉ đến một góc phòng làm việc, sắc mặt không có chút biểu cảm nào nói: “Sau khi vào làm ở Lâm Thị, nhất định phải chăm chỉ làm việc, nếu như làm việc chểnh mảng thì tốt nhất nên thu dọn đồ đạc đi, trong quá trình làm việc nếu như có chút gì đó không phù hợp thì cô sẽ bị sa thải ngay lập tức biết chưa?” Bạch Thanh Dung gật đầu, tuy cô không phải đến đây để làm việc nhưng nghe những gì Hạ Bích nói thì cô cũng có thể cảm nhận được áp lực công việc ở đây. Hơn nữa tại sao ở tầng này tất cả lại đều là phụ nữ? Chẳng nhẽ Lâm Thị tuyển nhân viên đều tuyển mỗi nữ thôi hay sao? Dường như Hạ Bích đã nhìn ra vẻ nghi hoặc của Bạch Thanh Dung nên nghiêm khắc nói: “Đây là phòng thư ký của Lâm Thị, là nơi có nhiều phụ nữ nhất. Cô là người mới nên bớt nói chuyện đi mà tập trung vào làm việc. Cô hãy làm quen với môi trường làm việc nơi đây trước đi đã, tôi đi lấy tài liệu với hợp đồng thử việc cho cô ký. Nói xong Hạ Bích liền xoay người rời đi, để Bạch Thanh Dung đứng đấy sững người. Tuy Bạch Thanh Dung không làm việc ở đây nhưng cô cũng có chút ấn tượng tốt với Hạ Bích, nói chuyện tuy có nghiêm khắc nhưng cũng được xem là một cấp trên tốt tận tình chỉ bảo nhân viên mới của mình đạo lý sinh tồn ở Lâm Thị. Bạch Thanh Dung nghiêng người nhìn các cô thư ký trong phòng làm việc, người nào người nấy thân hình thon thả, dung mạo xinh đẹp không hổ danh là phòng thư ký của tập đoàn Lâm Thị, quả thực giống với hậu cung ba nghìn giai nhân. Trong lòng không khỏi mừng thầm, dù sao mình cũng không làm việc ở đây, cô chỉ đến đây tìm Lâm Thành Phong mà thôi. Bạch Thanh Dung nhìn cô gái có khuôn mặt trái xoan, trên người mặc đồng phục ngồi bên cạnh vị trí trống kia. “Xin chào, cho hỏi một chút, phòng làm việc của chủ tịch Lâm ở tầng mấy vậy?” Bạch Thanh Dung lễ phép hỏi người con gái đang bận rộn làm việc kia, cô gái này dường như đã quen với những câu hỏi này rồi nên trợn trừng mắt lên nhìn đánh giá Bạch Thanh Dung không nhịn được nói: “Này người mới đến, rót cho tôi cốc cà phê.” Bạch Thanh Dung không dám tin người con gái có tướng mạo xinh đẹp này lại vô lễ đến vậy, không nói cho cô thì thôi lại còn chửi cô là người mới, còn muốn cô đi rót cà phê cho cô ta. Bạch Thanh Dung dễ tính nhưng cũng không phải là cô không biết nổi giận, vì thế cô không thèm để ý đến người con gái xinh đẹp mắt to mà vô lễ này nữa mà xoay người đi chuẩn bị hỏi người khác. Cô gái mắt to xinh đẹp thấy người mới đến lại dám khinh thường cô ta nên tức giận hét lên: “Loại người như cô mới vào công ty đã hỏi phòng làm việc của chủ tịch tôi đã thấy nhiều rồi, dựa vào dung mạo dáng vẻ như cô mà cũng dám mơ đến chủ tịch sao, cô không sợ bị người khác cười chê à.” Người con gái mắt to hét lên nên thu hút những người khác trong phòng làm việc đều vây vào xem, mọi người đều nhìn vào Bạch Thanh Dung, không ít người còn bàn tán xôn xao. “Hừ! Đầu năm nay đúng thật là loại người nào cũng có, phẩm chất như vậy mới vào công ty đã muốn thăng chức thật mất mặt.” “Nhìn có vẻ còn rất trẻ, người mới đến đúng không, tham vọng lớn thật đấy, còn trẻ như vậy không chăm chỉ làm việc mà chỉ nghĩ đến việc đi đường tắt!” “Cô ta là ai, dám tranh giành với Lâm Đỗ Sươngo, Lâm Đỗ làm việc ở công ty hơn ba năm trời mà còn chẳng mấy khi cùng xuất hiện với chủ tịch nữa là, người con gái này mới đến đã muốn tìm đến phòng làm việc của chủ tịch rồi sao!” Trong phòng làm việc bỗng trở thành tiếng cãi nhau quang quác, Bạch Thanh Dung cũng thu được không ít tin tức. Thì ra người con gái mắt to kia tên là Lâm Đỗ, vẫn luôn muốn leo lên Lâm Thành Phong nhưng khổ nỗi là không có cơ hội, Bạch Thanh Dung nghĩ ở trong phòng làm việc này chắc không phải chỉ có mỗi Lâm Đỗ là có ý muốn leo lên Lâm Thành Phong, e rằng những người khác cũng đều có suy nghĩ như vậy. Lúc Hạ Bích ôm một xấp văn bản đến, nhận thấy không khí trong văn phòng nồng nặc chuyện linh tinh, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Lâm Đỗ thì có thể đoán ra được phần nào, lấy văn kiện ném xuống bàn làm việc của Bạch Thanh Dung. “Đinh Mẫn An, những gì tôi vừa nói cô đã quên hết rồi sao? Vào Lâm Thị thì bớt nói chăm làm vào, đừng có nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa.” Sắc mặt Hạ Bích tức giận trách mắng Bạch Thanh Dung, nhìn khuôn mặt xinh đẹp với khí chất đặc biệt trên người Bạch Thanh Dung, cô không tin Bạch Thanh Dung giống với Lâm Đỗ, là người con gái muốn thăng chức. “Tôi không phải là Đinh Mẫn An, tôi cũng không phải là đến thực tập. Cô Hạ cảm ơn cô đã đưa tôi vào đây.” Bạch Thanh Dung nói nhỏ, câu nói này khiến cho văn phòng vốn đang nói quang quác bỗng trở nên yên lặng. “Thì ra là không vào cửa lớn Lâm Thị được nên cô ta mới định đi cửa sau à!” “Con gái bây giờ bám chân đàn ông đều không biết xấu hổ như vậy sao? Bây giờ mới thấy đấy!” Sắc mặt Hạ Bích càng trở nên khó coi hơn, đứng một bên không nói năng gì, Lâm Đỗ vừa nghe Bạch Thanh Dung nói không phải là người của công ty mình nên liền trở nên hung dữ. Đứng bật dậy cầm cốc cà phê đang uống giở tạt lên người Bạch Thanh Dung, nhìn Bạch Thanh Dung đắc ý. “Ái chà! Thì ra là gái đầu đường trà trộn vào đây à! Tôi còn tưởng là vị thần tiên nào cơ, chỗ cà phê chồn này của tôi coi như là hời cho cô rồi đấy.” Lâm Đỗ nhìn bộ móng tay mới làm tối qua đắc ý nói. Bạch Thanh Dung không ngờ Lâm Đỗ lại cả gan dám tạt cà phê lên người cô, đám con gái trong văn phòng vốn không nói gì mà chỉ nhìn Lâm Đỗ cấu xé tình địch. Mọi người đều mang vẻ mặt đứng xem kịch nhìn Bạch Thanh Dung, chờ đợi xem sau đó cô sẽ phản kích lại Lâm Đỗ như thế nào. Sẽ túm tóc hay là đập máy tính đây, nhưng Bạch Thanh Dung lại khiến cho bọn họ phải thất vọng rồi. Cô không đập máy tính cũng chẳng túm tóc như Lâm Đỗ, cô đến đây để tìm Lâm Thành Phong nên cô sẽ không gây chuyện ở công ty Lâm Thành Phong với nhân viên của Lâm Thành Phong. Nói thì như vậy, cũng cho thấy cô quá không ra gì. Hạ Bích thấy Bạch Thanh Dung bị Lâm Đỗ tạt cà phê lên người, cô chỉ là một HR nên cũng không tiện nói Lâm Đỗ, lấy khăn giấy ra đưa cho Bạch Thanh Dung: “Cô gái này, nếu như cô không phải đến đây làm thực tập thì xin mời cô rời khỏi đây ngay.” Bạch Thanh Dung nhận lấy khăn giấy Hạ Bích đưa rồi lau vết cà phê trên người: “Cảm ơn cô, cô Hạ. Có điều tôi đến đây để tìm Lâm Thành Phong, làm phiền cô nói cho tôi biết phòng làm việc của anh ta ở đâu.” Hạ Bích nhìn Bạch Thanh Dung có chút thất vọng, thở dài một hơi không biết nên làm gì lúc này. “Ha ha ha! Mọi người nghe ả này vẫn không từ bỏ này, đến bây giờ mà cô ta vẫn còn hỏi phòng làm việc của chủ tịch ở đâu, đã thế lại còn gọi thẳng tên chủ tịch ra nữa chứ.” Lâm Đỗ cười đểu nói: “Hạ Bích nói cho cô ta biết phòng làm việc của chủ tịch ở đâu, cho dù cô có nói cho cô ta biết thì sợ rằng ả tiện nhân này cũng không có tư cách mà bước vào đâu!” “Bốp!” Bạch Thanh Dung tát cho Lâm Đỗ một cái bạt tai: “Cô này, cô nói chuyện hơi quá đáng rồi đấy.” Bạch Thanh Dung nghe đến câu ả tiện nhân thì không nhịn nổi nữa, dù gì thì cô cũng là vợ của Lâm Thành Phong, bị tạt cà phê cô đã cố nhịn rồi, nhưng nhục mạ cô thì tuyệt đối là không được phép. Lâm Đỗ nhìn Bạch Thanh Dung không dám tin vào mắt mình, nhìn một người con gái yếu đuối như vậy sao lại dám tát cô một cái bạt tai. Lâm Đỗ bị Bạch Thanh Dung tát trước mặt mọi người trong công ty như vậy thì làm sao cô ta lại để yên được. Cầm cốc cà phê trên bàn ném về phía Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung không tránh kịp nên bị cốc cà phê ném trúng trán, sau khi chiếc cốc đập vào đầu Bạch Thanh Dung xong liền rơi xuống đất vỡ tan tành. Bạch Thanh Dung chỉ cảm thấy trán mình nóng lên, tầm mắt phía trước trở nên mơ hồ vì bị che bởi một dòng dịch thể màu đỏ. Mùi máu tanh nồng quanh quẩn bên mũi, giơ tay lên sờ lên trán của mình, bàn tay tràn đầy vết máu tươi. Lâm Đỗ thấy Bạch Thanh Dung bị mình làm cho chảy máu đầu không hề thấy hổ thẹn mà còn nhìn Bạch Thanh Dung bằng ánh mắt chiến thắng: “Cô đi đi, đừng uổng phí sức lực nữa. Trong công ty này ai mà không biết chủ tịch Lâm đã bị tôi nhìn trúng rồi, chẳng có ai có tư cách trở thành bà Lâm bằng tôi cả.” Bạch Thanh Dung nghe lời Lâm Đỗ nói ra, không nhìn được mà nhếch miệng lên cười: “Ha ha, cô không biết chủ tịch của các người đã kết hôn rồi sao?” Nhìn vẻ mặt vênh váo tự đắc của Lâm Đỗ, Bạch Thanh Dung muốn phá vỡ mơ tưởng hão huyền của cô ta, muốn thấy vẻ mặt nhận thua của cô ta. Quả nhiên, Bạch Thanh Dung vừa nói ra câu này, sắc mặt của Lâm Đỗ lập tức trở nên khó coi, ánh mắt của cô ta liền quét qua Bạch Thanh Dung: “Tiện nhân, cô nói lung tung cái gì vậy? Chủ tịch chúng tôi kết hôn sao chúng tôi lại không biết, loại người ngoài như cô biết cái gì mà nói?” Những người khác trong văn phòng cũng hùa vào nói theo: “Đúng vậy, không phải chủ tịch vẫn độc thân hay sao? Kết hôn lúc nào vậy?” Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không tin ông chủ của mình đã kết hôn rồi, chuyện lớn như vậy sao trong công ty lại không ai biết, tầng này là phòng thư ký của cấp trên các bộ phận khác, chuyện cấp trên biết thì bọn họ sao lại không biết được. Vì thế mà Lâm Đỗ chắc chắn rằng Bạch Thanh Dung đang nói dối, dù sao tạt cà phê cũng đã tạt rồi, người cũng đánh rồi. Không muốn vì Bạch Thanh Dung mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng nên nhấc điện thoại lên gọi điện: “Alo! Bảo vệ. Ở phòng thư ký có một người phụ nữ điên chạy đến đây phá rối, các anh mau đến lôi người này ra ngoài cho tôi.” Nói xong liề cúp máy. Lúc này Bạch Thanh Dung đứng giữa phòng làm việc như con ngốc cho mọi người thưởng thức, ánh mắt của đám phụ nữ kia nhìn cô tràn đầy sự khinh bỉ lẫn xem thường. Chỉ có Hạ Bích thấy máu trên trán Bạch Thanh Dung không ngừng chảy xuống mà sợ hãi xảy ra chuyện nên bước lên phía trước khuyên Bạch Thanh Dung: “Đừng nghĩ đến việc gặp chủ tịch nữa, đến bệnh viện xem vết thương của mình như thế nào trước đã.” Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Bích cảm kích: “Cô Hạ, cô là một HR tốt, cảm ơn cô.” “Đừng cảm ơn tôi nữa, cô mau xuống dưới lầu bắt xe đến bệnh viện xem vết thương đi.” Hạ Bích vừa nói vừa đỡ Bạch Thanh Dung ra thang máy: “Reng reng reng!” Điện thoại của Bạch Thanh Dung đổ chuông, Bạch Thanh Dung vội vàng rút điện thoại trong túi xách ra nghe máy. Lâm Thành Phong vừa họp xong, thấy điện thoại hiện lên cuộc gọi nhỡ từ số mới điện thoại của Bạch Thanh Dung gọi cho anh, trong lòng rất mừng rỡ không chịu nổi nên gọi lại cho Bạch Thanh Dung. “Sao vậy? Nhớ anh à?” Tiếng nói có từ tính của Lâm Thành Phong truyền đến trong điện thoại, Bạch Thanh Dung nhìn tay mình toàn máu là máu nên khóe miệng khẽ rưng rưng nói: “Em ở phòng thư ký công ty anh bị người ta đánh rồi.” “Anh đến đó ngay.” Vừa nghe Bạch Thanh Dung nói đang ở công ty mình, trong lòng Lâm Thành Phong thấy vô cùng mừng rỡ, nhưng lại nghe được cô nói bị đánh. Lâm Thành Phong vội vàng tắt máy ròi chạy nhanh đến phòng thư ký. Nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại, Bạch Thanh Dung biết mình sắp gặp được Lâm Thành Phong rồi. Hạ Bích đứng gần Bạch Thanh Dung nhất nên cũng chỉ nghe loáng thoáng được nội dung cuộc điện thoại giữa Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong. Nhìn ánh mắt Bạch Thanh Dung bắt đầu trở nên phức tạp nên khẽ nói: “Cô này, cô còn trẻ như vậy hà tất phải làm những chuyện không đáng thế này!” Bạch Thanh Dung nghe ra những lời quan tâm và hiều nhầm của Hạ Bích, Hạ Bích vừa rồi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô với Lâm Thành Phong nên nhất định cho rằng cô là người tình của Lâm Thành Phong, nên đây là đang khuyên nhủ chính mình. Bạch Thanh Dung cảm thấy mình phải giải thích cho Hạ Bích nghe một chút: “Tôi là vợ của Lâm Thành Phong, lần đầu tiên đến công ty nên không quen đường, cảm ơn cô Hạ đã chỉ đường.” Tuy giọng của Bạch Thanh Dung rất nhỏ nhưng câu tôi là vợ của Lâm Thành Phong lại được nói nhấn mạnh lên. Vừa rồi dẹp yên sự huyên náo trong phòng làm việc xong Hạ Bích cũng không dám tin. Đăc biệt là Lâm Đỗ ngồi ở chỗ cô ta không khỏi cười ra nước Tắt: “Trên người cô cộng hết lại cũng không nổi ba mươi triệu vậy mà cũng xứng làm vợ của chủ tịch sao? Ha ha ha ha ha, các chị em, mọi người nói xem có phải người con gái này bị điên rồi không!” Vẻ mặt giễu cợt của Lâm Đỗ nhìn Bạch Thanh Dung đánh giá, “Nếu cô là vợ của chủ tịch, vậy thì tôi sẽ là người phụ nữ bên ngoài mà chủ tịch yêu nhất.”