Vợ yêu kiêu ngạo
Chương 42 : cùng nói rõ lòng mình
Từ khi chuyện đó xảy ra, tin tức mẹ mắc bệnh ung thư cũng ập tới. Trong một đêm, Bạch Thanh Dung từ một cô gái trong sáng, hồn nhiên ngây thơ lột xác thành một người người phụ nữ cẩn thận.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung ngẩn người một hồi lâu, không nói lời nào. Thản nhiên nói: “Phụ nữ đều thích ngẩn người ra như em vậy hả?” Bạch Thanh Dung đặt bút vẽ xuống: “Bên cạnh chủ tịch Lâm có biết bao hồng nhan tri kỷ, không phải anh là người hiểu phụ nữ nhất sao?”
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung đặt bút vẽ xuống: “Không vẽ nữa ư?”
“Ừ, thật không ngờ đàn ông cũng biết làm ồn như anh!”
Bạch Thanh Dung đứng dậy kéo hết rèm cửa trong phòng sách ra, toàn bộ ánh mặt trời đều chiếu lên bức tranh sơn dầu, Bạch Thanh Dung đi một vòng quanh bức vẽ, vừa đi vừa chăm chú ngắm nhìn từng góc độ của chùm sáng đang chiếu lên bức tranh.
Sau khi tìm được một cảm hứng về ánh sáng, Bạch Thanh Dung quay lại trước giá vẽ, ngồi xuống cầm bút vẽ lên, tô vẽ tỉ mỉ lên bức tranh đã vạch sẵn bố cục, Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung rất chăm chú nên cũng không quấy rầy cô nữa.
Chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, chăm chú ngắm nhìn mọi cử chỉ của Bạch Thanh Dung. Vẻ đẹp nhan sắc độc nhất vô nhị chỉ có mình Bạch Thanh Dung có khiến Lâm Thành Phong nhìn đến ngẩn người.
Quá trình vẽ tranh, bản thân nó chính là một bữa tiệc thịnh soạn của nghệ thuật, người vẽ cũng toát ra một vẻ đẹp bí ẩn nhã nhặn. Bạch Thanh Dung quá chăm chú nên không hề chú ý tới Lâm Thành Phong đang ngắm nhìn mình như ngắm nhìn nhân vật trong Cố cung vậy.
Hai người cứ như vậy, Bạch Thanh Dung vẽ tranh, Lâm Thành Phong ngồi nhìn trọn một buổi chiều. Ánh mặt trời trầm lặng của hoàng hôn cũng đã nhạt màu, bức vẽ của Bạch Thanh Dung cuối cùng cũng đã thành hình.
“Cuối cùng cũng vẽ xong rồi!” Bạch Thanh Dung vươn người ra hết cỡ, Lâm Thành Phong đang ngẩn người cũng tỉnh lại, nhìn lên bức vẽ, con hươu ở vùng tuyết. Vùng tuyết dày đặc như ảo như thật dưới khả năng vẽ cao siêu của Bạch Thanh Dung, bông tuyết trên bầu trời cũng thanh tú vô cùng, con hươu kia cũng trông rất sống động.
Khả năng vẽ của Bạch Thanh Dung hoàn toàn không thua kém bất kỳ hoạ sĩ quốc tế nào, Lâm Thành Phong thường xuyên tham gia mấy hoạt động triển lãm tranh bán đấu giá từ thiện, nên cũng có con mắt nhìn khá tinh tường.
“Thanh Dung, nếu em tiếp tục rèn luyện, nhất định sẽ làm nên thành tích.” Lâm Thành Phong thản nhiên nói.
Bạch Thanh Dung khẽ cười nói: “Đời này lấy đâu ra lắm nếu như đến vậy, chỉ có kết quả mà thôi!”
Nghe thấy người đẹp bên cạnh nói ra những lời thói đời nóng lạnh như vậy, trong lòng Lâm Thành Phong bỗng hiện lên chút đau xót: “Khi đó vì sao lại rời khỏi trường học? Ngôi trường đó không dễ vào đâu, có tiền cũng không được.”
Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nhìn Lâm Thành Phong, dưới ánh mặt trời buổi hoàng hôn, Lâm Thành Phong như anh hàng xóm khiến người ta cảm thấy ấm áp rất nhiều. Nhìn vào đôi mắt đẹp mà sâu lắng của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung nổi lên chút ham muốn.
Bạch Thanh Dung ngừng một lát rồi nói: “Tôi nói xấu giáo sư nên bị trường đuổi học.”
“Nói xấu?” Lâm Thành Phong cân nhắc nói ra từ này.
Bạch Thanh Dung nói tiếp: “Hôm đó, buổi chiều tôi và giáo sư ra ngoài vẽ cảnh vật, trên đường trở về. Giáo sư nói muốn nghỉ ngơi nên bọn tôi tìm một chỗ để dừng chân.”
“Lúc nghỉ ngơi, giáo sư lấy điểm số cuối kỳ ra uy hiếp bắt tôi làm chuyện đó với ông ta.”
“Em, đồng ý rồi sao?” Lâm Thành Phong hỏi.
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu một cái: “Cũng chỉ vì tôi không đồng ý, giáo sư đã cưỡng bức, may mà có đàn anh cùng trường nhìn thấy.”
“Trở lại trường học, tôi đến phòng giáo vụ tố cáo giáo sư, người như vậy sao có thể làm thầy người ta chứ.” Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bạch Thanh Dung trở nên ảm đạm.
“Thế nhưng khi phòng giáo vụ tìm đàn anh kia đến làm chứng thì anh ta nói không hề gặp giáo sư và tôi. Cho nên tôi trở thành người nói dối, vu khống giáo sư!” Dứt lời, một giọt nước Tắt lớn chừng hạt đậu rơi từ mí mắt Bạch Thanh Dung xuống.
Nước Tắt lách tách rơi lên quần áo Bạch Thanh Dung, loang thành một mảng. Giọt nước Tắt rơi rất nhanh, nhưng vẫn bị người tỉ mỉ như Lâm Thành Phong nhận ra.
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, lúc này Bạch Thanh Dung không từ chối cái ôm của Lâm Thành Phong nữa, rất hưởng thụ dán chặt vào ngực Lâm Thành Phong.
Cô tự mình nói rằng: “Vì để tôi vào trường đó học, hàng ngày mẹ đều đi sớm về tối làm biết bao công việc để tôi đủ nộp học phí. Tôi thì bị trường đuổi ra khỏi cửa một cách mất mặt đến vậy.”
“Đó có phải là do tôi gieo gió nên phải gặt bão không, nếu lúc đó nhẫn nhịn không đi vạch trần giáo sư thì cũng sẽ không bị đuổi khỏi trường. Như vậy có lẽ mẹ tôi cũng sẽ không đổ bệnh.” Bạch Thanh Dung vùi vào lòng Lâm Thành Phong lẩm bẩm nói.
Lâm Thành Phong là một người rất biết lắng nghe, anh dịu dàng ôm lấy Bạch Thanh Dung, lặng lẽ nghe cô kể. Đôi mắt sâu thẳm hiện lên chút đau lòng, bàn tay đầy đặn khẽ vỗ nhẹ lên lưng Bạch Thanh Dung.
“Thanh Dung, cuộc sống chính là như vậy. Em sẽ mãi mãi không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, có thể bình tĩnh đối mặt là tốt rồi.” Lâm Thành Phong nặng nề nói: “Không phải em đã gặp tôi rồi sao? Mọi thứ rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Nghe được lời an ủi của Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung không còn kiềm nén nổi tâm trạng mãnh liệt như sóng lớn nữa, cũng không nhịn được nước Tắt của mình. Cảm động khóc òa, cô luôn là một người rất hiếu thắng, cho dù lúc biết mẹ bị bệnh, cô cũng không than lấy một tiếng.
Bình tĩnh đi tìm Phạm Lan Lan giúp mình, hôm nay, người bình thường luôn cao ngạo như Lâm Thành Phong lại ngồi bên cùng cô vẽ tranh cả ngày trời, còn giúp cô mua ít dụng cụ vẽ, còn an ủi cô như một người bạn thân.
Nếu Bạch Thanh Dung không cảm động thì trái tim cô làm bằng đá mất. Bạch Thanh Dung khẽ nói: “Lâm Thành Phong, cám ơn anh. Nếu không có anh, e rằng cuộc sống của tôi sẽ lại như vậy mất.”
“Tôi nói rồi, chúng ta là vợ chồng. Không cần nói lời cảm ơn!” Lâm Thành Phong cười nói: “Bức tranh này là tôi nhìn em vẽ từ đầu đến cuối, tôi sẽ kêu Cường treo vào phòng làm việc của tôi!”
Sau khi nghe Lâm Thành Phong nói lời này, trong lòng Bạch Thanh Dung nổi lên từng cơn sóng gợn, trái tim bỗng rung động một cách lạ kỳ. Rốt cuộc cảm xúc của người đàn ông này đối với mình là như thế nào đây, lúc thì quá mức ngang ngược, lúc lại dịu dàng muốn chết.
Ví dụ, Lâm Thành Phong hiện giờ khiến Bạch Thanh Dung khó mà thích ứng, anh nói bọn họ là vợ chồng. Nhưng bọn họ chỉ là vợ chồng giao ước, qua mấy tháng nữa e là cũng chỉ như người dưng nước lã mà thôi.
Nghĩ tới đây, Bạch Thanh Dung rời khỏi vòng tay của Lâm Thành Phong: “Anh thích là được, tôi dọn dẹp một chút rồi xuống nhà ăn cơm.”
“Ừ!” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, trầm giọng nói: “Em lái xe, chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng mà em nói!”
“Hả?” Bạch Thanh Dung nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lâm Thành Phong, khó hiểu nói: “Đồ ăn như vậy không được vệ sinh cho lắm, anh ăn được không?”
Lâm Thành Phong nheo mắt nói: “Có vẻ em không muốn!”
“Kỹ thuật lái xe của tôi không tốt lắm đâu, nếu anh không muốn sống nữa thì đi!”
Bạch Thanh Dung thận trọng lái xe SUV mà Lâm Thành Phong tặng cô, lúc ra đến cửa Lâm Thành Phong tỏ ý muốn đi xe Phantom của anh nhưng lại bị Bạch Thanh Dung từ chối. Lái xe Phantom đi ăn xiên nướng, Lâm Thành Phong đùa gì thế không biết, như vậy sẽ khiến người xung quanh sạp xiên nướng kinh ngạc mất.
Bạch Thanh Dung cũng không muốn người khác chú ý đến, làm người đừng khoe khoang quá mức. Đạo lý khi khiến người ta chú ý quá thì cũng chẳng phải chuyện tốt, Bạch Thanh Dung đã lĩnh giáo đủ rồi.
“Đổi tài xế khác, cảm giác quả nhiên không giống nhau!” Lâm Thành Phong thản nhiên nói. Bạch Thanh Dung đưa mắt nhìn Lâm Thành Phong: “Để anh ngồi xe như vậy, đùng là khiến anh chịu thiệt rồi.”
“Em đang thầm bày tỏ em muốn thay mới xe sao?”
“Không, tôi đã rất hài lòng rồi!”
“Vợ tôi ngồi được, vì sao tôi không thể ngồi!”
Nghe thấy Lâm Thành Phong gọi mình là vợ, Bạch Thanh Dung nổi da gà: “Lâm Thành Phong, tôi cũng đâu phải vợ của anh.”
“Giấy đăng ký kết hôn viết rõ, bạn đời của Lâm Thành Phong tôi tên là Bạch Thanh Dung!”
“Chúng ta là giao ước, anh biết mà! Ở nơi đông người đừng nói như vậy, không tốt cho anh đâu!”
Mỗi lần nghe Bạch Thanh Dung vội vã nói những lời phủi sạch quan hệ với anh, Lâm Thành Phong đều sẽ không vui, lạnh lùng mà nói: “Tôi nói rồi, dù thật hay giả thì em cũng là vợ tôi!”
Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ thở dài một hơi, chăm chú hết sức nhìn đường phía trước rồi tiếp tục lái xe. Màn đêm buông xuống, chiếc xe SUV màu đỏ của Bạch Thanh Dung cũng đã đi đến con hẻm nhỏ yên tĩnh kia.
Dưới đèn đường vàng mờ, tốp năm tốp ba trẻ con đang chơi đùa trong hẻm, chủ quán xiên nướng cũng đang chậm rãi bày hàng. Sau khi dừng xe, Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong xuống xe đi về phía sạp bán xiên nướng.
Chủ quán vừa nhìn có khách liền cười nói nhiệt tình: “Cô đi mấy người?”
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng cười nói: “Chủ quán, hai người! Lấy mỗi thứ một ít!”
“Được rồi, cô gái, hai người tìm chỗ ngồi trước đi nhé! Tôi lập tức mang xiên nướng đến cho hai người.”
Sau khi Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong ngồi xuống bàn dưới gốc cây hòe, Lâm Thành Phong ngắm nhìn xung quanh, mặc dù là khu dân cư của khu đô thị giữa thành phố nhưng lại khá yên tĩnh. Bởi vì đang là mùa thu, trên đường rụng đầy lá ngân hạnh nên cũng có chút cảnh sắc.
“Chỗ như vậy mà em cũng tìm được!” Lâm Thành Phong thản nhiên nói: “Chắc là cũng không tệ lắm.”
“Chờ đồ ăn lên, anh nếm thử xem. Không biết anh có thích ăn hay không!”
Rất nhanh chủ quán đã bắt đầu nướng đồ, không khí tràn ngập hương vị thơm lừng của đồ nướng. Mùi thơm kia đã đánh thức vị giác của Lâm Thành Phong, không ngửi thì thôi chứ vừa ngửi đã thấy đói bụng rồi.
Người như Lâm Thành Phong, từ nhỏ đến lớn đều ăn đồ ăn ngon do các đầu bếp quốc tế nấu mà lớn. Tôm hùm do họ nấu có ngon đến mấy cũng không thể ăn hàng ngày, đôi khi, đối với anh có lẽ ăn rau xanh cũng là món ngon trên đời.
Loại đồ nướng do những người tay nghề làm ra trong con hẻm như vậy đôi khi cũng chẳng kém mấy món ăn nổi tiếng trên thế giới. Rất nhanh chủ quán đã mang xiên nướng lên, còn thân thiết hỏi: “Muốn uống rượu không?”
Lâm Thành Phong nheo mắt nói: “Rượu gì?”
“Bia, rượu đế, rượu hoa quả!”
“Mang một lốc bia đến!”
Bạch Thanh Dung không thể tin được nhìn Lâm Thành Phong, ông trùm kinh doanh Lâm Thành Phong ăn xiên nướng ở quán vỉa hè thì thôi đi, lại còn chuẩn bị uống bia rẻ tiền.
Chẳng phải người như anh toàn uống XO, bữa nào cũng dùng Lafite 1982 sao. Bạch Thanh Dung kinh ngạc hỏi: “Một mình anh uống những một lốc ư?”
“Còn em!”
“Không được, lái xe không uống rượu, tôi phải lái xe.”
“Tôi gọi Cường qua đây lái xe, em dẫn tôi tới, phải làm hết nghĩa vụ của người thết đãi!”
“Được rồi, chủ tịch Lâm anh nói là được!”
Sau khi Lâm Thành Phong ăn mấy xiên nướng, cảm thấy ngon vô cùng. Anh nói như một đứa trẻ: “Mùi vị khá ngon, em cũng biết chọn nhỉ!”
“Thích ăn thì ăn nhiều một chút!” Sau khi rót bia vào ly, Bạch Thanh Dung đưa cho Lâm Thành Phong một ly: “Cảm ơn anh luôn chăm sóc tôi. Mời anh một ly.”
Lâm Thành Phong nhã nhặn cầm ly bia lên nói: “Tôi đã nói bao lần rồi.” Lời còn chưa nói hết Bạch Thanh Dung đã giành nói: “Được rồi, được rồi. Sau này tôi không nói nữa! Tôi cạn ly trước nhé!”
“Ừng ực.” Bạch Thanh Dung một hơi uống hết ly bia, cười ra hiệu cho Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong nâng ly rượu lên nhanh chóng uống hết một ly rồi nói: “Mùi vị quả thực khá lạ.”
Dưới ảnh hưởng của men bia và hoàn cảnh, bữa ăn này của hai người vô cùng ấm áp cũng vô cùng cởi mở, ngay cả Bạch Thanh Dung cũng không thể ngờ rằng có ngày cô và Lâm Thành Phong có thể cùng nhau ăn xiên nướng uống bia hòa hợp, tự nhiên không câu nệ tiểu tiết như vậy.
Một lốc bia nhanh chóng được uống hết sạch, Cường cũng đã lái xe đến tìm được Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung. Mặc dù là bia nhưng hai người uống những một lốc, cũng đủ khiến người ta say mèm.
Đặc biệt là Bạch Thanh Dung đã bắt đầu say bất tỉnh nhân sự. Miệng còn nói mới lời khó hiểu với Lâm Thành Phong. Cường và Lâm Thành Phong dìu Bạch Thanh Dung vào trong xe, Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào trong ngực.
Ngày hôm nay, anh rất vui, ở cùng Bạch Thanh Dung như vậy khiến anh như trở về thời đại học, thời điểm tuổi trẻ bồng bột, khi đó anh cũng là một thanh niên nhiệt huyết không bị ràng buộc.
Từ sau khi tiếp quản công ty, anh có rất ít có thời gian thong thả và không màng mọi thứ ngồi ăn xiên nướng uống bia như hôm nay. Trước mặt mọi người anh luôn lạnh lùng, cao ngạo không thể với tới.
Nhìn Bạch Thanh Dung khuôn mặt đỏ bừng đang nằm trong lòng, men say làm nền khiến cô càng thêm mê người.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
161 chương
11 chương
32 chương
9 chương