Vợ yêu kiêu ngạo
Chương 120 : chuyện năm đó
“Em thật sự muốn biết rõ sao?” Lâm Thành Phong chăm chú nhìn Bạch Thanh Dung, cho dù Bạch Thanh Dung không hỏi chuyện kia thì sớm muộn gì Lâm Thành Phong cũng sẽ nói cho cô biết, bởi vì chuyện mà hắn và mẹ Bạch Thanh Dung thỏa thuận đương nhiên không tránh khỏi liên quan tới Bạch Thanh Dung.
“Đương nhiên, đối với em thì anh cũng coi như là người thân thiết nhất, mẹ em cũng là người thân nhất trên đời này của em, em không chấp nhận được hai người có chuyện gạt em.” Bạch Thanh Dung nghiêm mặt nói, cho dù là ai thì cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
“Em vừa nói anh là người thân thiết nhất của em sao?” Lâm Thành Phong vui vẻ hỏi lại, Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu, bọn họ đã lấy giấy đăng kí kết hôn, hôm nay lại tổ chức đám cưới, còn gặp gỡ quan viên hai họ, như vậy không phải hắn đã trở thành người thân thiết nhất của cô rồi sao?
“Vậy em hãy nhớ kĩ lời nói hôm nay của em, bởi vì cả đời này anh sẽ coi là thật.” Lâm Thành Phong tiếp tục thổi hơi nóng vào tai Bạch Thanh Dung.
Bạch Thanh Dung cố gắng đẩy Lâm Thành Phong ra: “Hôn nhân không phải chuyện cả đời sao? Mà cũng không hẳn, anh lớn hơn em hơn mười tuổi đó, sắp được một giáp rồi, suýt nữa thì em còn có thể gọi anh là chú nữa. Có lẽ về sau anh chết trước, sẽ chỉ còn lại một mình em cô độc trên cõi đời này.” Bạch Thanh Dung cũng không hiểu sao cô lại nói đến chuyện này.
Lâm Thành Phong cúi đầu nhìn Bạch Thanh Dung được hắn ôm trong ngực, giọng nói mang theo vẻ mất mát: “Em đang chê anh già sao?”
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong tức giận, cô thầm mắng trong lòng: “Ôi, chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà. Anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, nói trâu già gặm cỏ non cũng không ngoa đâu.” Đương nhiên, lời này Bạch Thanh Dung cũng chỉ có thể nói trong lòng, không dám nói cho Lâm Thành Phong biết.
“Này, đừng đánh trống lảng nữa, anh còn không mau nói cho em biết rốt cuộc giữa anh và mẹ em có chuyện gì hả?” Bạch Thanh Dung nhanh chóng nói đến chủ đề chính, người đàn ông này đánh trống lảng rất giỏi, suýt nữa thì cô quên mất mục đích chính rồi.
Lâm Thành Phong híp đôi mắt hẹp dài lại, nhìn Bạch Thanh Dung: “Đợi lát nữa về nhà anh sẽ nói cho em biết, hiện giờ chúng ta phải nói rõ ràng chuyện em chê anh già trước đã.”
Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong nói mãi chuyện vừa nãy, cô lập tức hối hận vì lời nói của mình, sao cô lại nói mấy lời đó với Lâm Thành Phong bụng dạ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu kia chứ? “Vừa nãy em nói không suy nghĩ, anh là người rộng lượng mà, đừng so đo với em nữa được không?” Bạch Thanh Dung hạ mình trước, trước đây chỉ cần cô thuận theo nịnh nọt Lâm Thành Phong một chút thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được.
Chiêu này lần nào cũng thành công, tuy sau khi tức giận Lâm Thành Phong không làm gì cô, nhưng cô vẫn rất sợ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung chịu thua, hắn cũng đoán được đại khái tâm tư của cô, nhưng mỗi lần nhìn dáng vẻ nũng nịu này của cô thì Lâm Thành Phong đều không chống cự được. Lâm Thành Phong cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, trên đời này đúng là có nhân quả tuần hoàn, vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, chỉ e rằng sau này Bạch Thanh Dung sẽ là điểm yếu lớn nhất của hắn…
Lâm Thành Phong ổn định chỗ ngồi, sau đó thả Bạch Thanh Dung ra, trầm giọng nói: “Chờ lát nữa anh sẽ xử lý em, để em xem thử rốt cuộc chồng em có già không?”
Trong lòng Bạch Thanh Dung âm thầm kêu khổ, đêm nay cô sẽ không thoát được bàn tay của người đàn ông này rồi.
Sau khi trở về nhà họ Lâm, quả nhiên giống hệt như trong tưởng tượng của Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong vừa xuống xe đã ôm ngang người Bạch Thanh Dung đi về phía phòng ngủ. Thím Trương và đám người giúp việc đang dọn dẹp đều nở nụ cười đầy ẩn ý. Thím Trương và Cúc còn trêu ghẹo: “Mặc dù hôm nay mới tổ chức hôn lễ nhưng cũng đã kết hôn hơn nửa năm rồi, cô cậu vẫn giống vợ chồng son như thế thật khiến cho người ta hâm mộ.”
“Thím Trương sao vậy? Chẳng lẽ thím cũng thích mấy chuyện vợ chồng như này sao?” Cúc cười ẩn ý nhìn thím Trương, thím Trương xấu hổ đỏ mặt, ném khăn lau bàn trong tay về phía Cúc, giả vờ không vui nói: “Xùy, ranh con chết tiệt dám trêu đùa bà già này hả? Mau làm việc đi, làm xong sớm thì ngủ sớm!”
Cúc và mấy người giúp việc khác khẽ cười một tiếng, sau đó nhanh chóng tiếp tục công việc của mình.
Sau khi Lâm Thành Phong ôm Bạch Thanh Dung vào phòng ngủ, hắn đặt Bạch Thanh Dung lên ga giường màu đỏ thẫm. Hôm nay là ngày thành hôn của bọn họ, thím Trương đã sớm đổi tất cả đồ dùng trong phòng thành màu đỏ, trong phòng còn bày không ít cây bách hợp.
Trong phòng cũng bày rất nhiều nến tân hôn, đây là quy củ từ trước tới giờ của nhà họ Lâm. Mặc dù bây giờ là thời hiện đại, khoa học kĩ thuật phát triển, nhưng nhà họ Lâm vẫn giữ những truyền thống cũ của tổ tiên. Ở nhà họ Lâm, đêm tân hôn nhất định phải đốt hai cây nến đỏ thật to, trước khi trời sáng thì không thể tắt nến, nến đỏ cháy cả một đêm ngụ ý vợ chồng hòa hợp, đầu bạc răng long.
Trong phòng ngủ cũng không bật đèn, nến đỏ mờ ảo càng tăng thêm bầu không khí mập mờ. Dưới ánh nến, vẻ mặt Bạch Thanh Dung xinh đẹp giống như vẻ mặt của thần Vệ Nữ trong bức tranh sơn dầu, vô cùng thần bí. Da thịt trơn mịn dưới ánh sáng chập chờn càng tăng thêm vẻ quyến rũ, rung động lòng người.
Lâm Thành Phong cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung, đưa tay muốn tháo đồ trang sức trên tóc cho Bạch Thanh Dung. Tay vừa chạm đến tóc Bạch Thanh Dung thì lập tức bị bàn tay mềm mại của Bạch Thanh Dung ngăn lại.
“Để em tự làm.” Bạch Thanh Dung cúi đầu khẽ nói. Tuy cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nhưng cô không quen việc Lâm Thành Phong giúp cô thảo bỏ đồ trang sức.
Lâm Thành Phong khẽ cười: “Giờ em cũng là người phụ nữ của anh rồi, người làm chồng như anh muốn giúp em làm chút chuyện nhỏ này có đáng là gì đâu, sau này anh còn chăm sóc em nửa phần đời còn lại nữa đó. Vợ à, em không thể lúc nào cũng từ chối anh như vậy được đâu, người phụ nữ hay nói “không” chẳng đáng yêu chút nào.”
Nói xong, Lâm Thành Phong tránh khỏi bàn tay đang ngăn cản của Bạch Thanh Dung, cẩn thận gỡ kẹp tóc và vương miện trên đầu Bạch Thanh Dung xuống, đặt ở trên đầu giường. Vừa được gỡ trang sức ra, mái tóc đen nhánh của Bạch Thanh Dung lập tức rơi xuống trên vai cô, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Người phụ nữ ngồi trên giường có gương mặt xinh đẹp như thiên thần, ánh nến tôn lên dáng người cô, vô cùng mê người. Lâm Thành Phong cất vương miện xong, khi quay đầu lại nhìn thì lập tức bắt gặp được dáng vẻ mê người giống như nữ thần của Bạch Thanh Dung, hắn có chút mất kiểm soát trước sắc đẹp của cô, vì vậy không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Bạch Thanh Dung cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Thành Phong dừng trên người cô, quả nhiên câu nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới là sự thật, chỉ cần bị mê hoặc thì vị chủ tịch lạnh lùng thường ngày cũng sẽ biến thành kẻ háo sắc!
Ngay khi Bạch Thanh Dung đang ngây người thì Lâm Thành Phong đã không nhịn nổi mà nhào tới. Hắn cuồng nhiệt hôn vào môi cô, hôn lên mặt cô, hôn xuống xương quai xanh của cô, bàn tay to lớn cũng không hề dừng lại, liên tục chuyển động trên cơ thể cô.
Trong phòng ngủ, ánh nến càng lúc càng cháy mạnh, thỉnh thoảng còn có tiếng tia lửa phát ra. Dưới bàn tay của Lâm Thành Phong, váy cưới của Bạch Thanh Dung dường như đã biến mất không thấy tăm hơi, cô nằm dưới thân của Lâm Thành Phong như một con mồi đang chờ làm thịt.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bạch Thanh Dung, cúi đầu hôn lên môi Bạch Thanh Dung: “Nếu như đêm nào cũng có thể ở cùng em như thế này thì cho dù bắt anh làm gì cũng đều đáng giá…”
Lời của Lâm Thành Phong dường như có sức hấp dẫn kì lạ, giống như những đợt sóng nối tiếp nhau chạm vào trái tim Bạch Thanh Dung. Đôi mắt Bạch Thanh Dung đón lấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của Lâm Thành Phong, lúc này, Bạch Thanh Dung phát hiện thì ra đôi mắt của Lâm Thành Phong lại đẹp như vậy, sâu thẳm như biển cả khiến cô si mê chìm đắm.
“Lâm Thành Phong, anh nhẹ một chút…” Bạch Thanh Dung thấp giọng nói, Lâm Thành Phong cưng chiều hôn vào trán Bạch Thanh Dung, cảnh nóng trong phòng ngủ càng lúc càng nồng đậm, bầu không khí cũng mờ ám thêm.
Khi Bạch Thanh Dung tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa, nhưng lần này không giống trước kia, bởi vì khi cô tỉnh dậy thì Lâm Thành Phong vẫn yên ổn nằm ngủ bên cạnh cô. Bạch Thanh Dung cố gắng ngồi dậy, đêm hôm qua Lâm Thành Phong đúng là tra tấn cô không ngừng nghỉ.
Nếu không phải cuối cùng cô gào khóc đòi dừng lại thì e rằng cả đêm qua Lâm Thành Phong cũng sẽ không ngủ. Bạch Thanh Dung xoa nắn eo mình, cảm giác như xương cốt cũng sắp gãy cả rồi, cô nhìn lên đồng hồ, không ngờ đã đến một giờ chiều.
Bạch Thanh Dung vội vàng đẩy người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, Lâm Thành Phong hé mắt ra trêu chọc Bạch Thanh Dung: “Sao rồi vợ yêu? Tối qua anh không thỏa mãn được em sao? Sao sáng sớm đã vội vã gọi anh dậy như vậy?”
Bạch Thanh Dung không thèm nhìn gương mặt xấu xa của Lâm Thành Phong: “Trưa rồi, anh không đi làm sao?” Lâm Thành Phong đưa tay kéo Bạch Thanh Dung vào trong ngực mình: “Anh xin em đó, hôm qua chúng ta vừa tổ chức hôn lễ, hôm nay em đã đuổi anh đi làm, em nỡ lòng nào làm thế với anh chứ?”
“Em chỉ không muốn làm chậm trễ công việc của anh mà thôi.”
“Trời đất bao la, vợ là lớn nhất, em chính là việc lớn nhất đời anh đó!”
“Đừng luyên thuyên nữa!”
“Sao vậy? Vợ yêu không thích sao?”
Một lát sau, Bạch Thanh Dung nằm cuộn mình trong ngực Lâm Thành Phong mới chợt nhớ ra hôm qua người đàn ông này vừa về đã tra tấn cô, không hề nói chuyện gì cho cô nghe cả. Bạch Thanh Dung đưa tay vỗ vào ngực Lâm Thành Phong, khẽ nhắc nhở: “Lâm Thành Phong, anh còn chưa nói cho em biết rốt cuộc anh và mẹ giấu em chuyện gì đâu!”
Lâm Thành Phong thấy lúc này mà Bạch Thanh Dung vẫn cố gắng tra hỏi chuyện ngày hôm qua, hắn không khỏi cảm thấy cô vợ này thật sự rất cố chấp, chuyện mà cô muốn biết thì nhất định cô phải tra rõ ngọn ngành. Lâm Thành Phong đưa tay nhéo mũi Bạch Thanh Dung: “Chuyện anh đồng ý với em thì nhất định anh sẽ làm được, anh bảo sẽ nói cho em thì tuyệt đối sẽ không lấp liếm…”
“Nhưng sau khi anh nói thì em phải phối hợp với anh.” Lâm Thành Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, sự tò mò của Bạch Thanh Dung đã được kích thích thành công, cô cuộn mình trong ngực Lâm Thành Phong nói: “Được! Anh đừng vòng vo nữa, mau nói đi!”
“Anh và mẹ em đều cảm giác chuyện cổ phần năm đó của tập đoàn Bạch Thị có gì đó mờ ám, manh mối để lại quá nhiều. Em đã gả cho anh, đương nhiên anh muốn giúp em lấy lại những thứ nên thuộc về em.” Lâm Thành Phong nói.
“Tập đoàn Bạch Thị? Anh muốn giúp em lấy lại tập đoàn Bạch Thị sao?” Bạch Thanh Dung kinh ngạc, sao cô không biết chuyện năm đó có điều mờ ám chứ, chỉ là khi chuyện xảy ra thì cô vẫn còn nhỏ tuổi, mẹ lại không am hiểu chuyện kinh doanh cho nên đành bất lực, tuy bây giờ chuyện đã qua nhiều năm rồi, nhưng trong lòng Bạch Thanh Dung vẫn muốn tìm cơ hội điều tra chuyện năm đó.
Một lúc sau, Bạch Thanh Dung mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Vậy anh tra được tin tức gì chưa?” Bạch Thanh Dung tin tưởng chỉ cần Lâm Thành Phong để mắt tới chuyện này thì nhất định đã tìm hiểu kĩ càng.
“Em có nhớ lần trước khi em rơi xuống vách núi có một ông già đã cứu mạng em không?” Lâm Thành Phong tiếp tục nói: “Ông ta có quan hệ trực tiếp với chuyện năm đó.”
Bạch Thanh Dung nghe xong lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thành Phong, tuy tin tức này khiến cho cô kinh ngạc, nhưng cô tin tưởng dựa vào năng lực của Lâm Thành Phong thì tin tức này đúng là sự thật.
Giờ phút này, Bạch Thanh Dung nhớ lại mấy ngày khi cô ở chỗ anh Thanh, anh Thanh đối xử với cô rất tốt. Chẳng trách khi cô nói ra tên của chính mình thì sắc mặt của anh Thanh trở nên hơi khác thường, mà đúng là anh Thanh đối xử với cô rất tốt, không giống như đối xử với người xa lạ.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
50 chương
25 chương
10 chương
54 chương