Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ
Chương 8 : Đầu óc rốt cuộc là một cái hố sâu đến thế nào đây?
Nhà trọ mà cô mới chuyển tới khác xa so với biệt thự Thiên Thủy xa hoa rộng lớn.
Nhưng dù sao cũng được trang trí tinh tế, đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày đều có đủ.
Cố Vi Vi dọn dẹp căn phòng một chút, sắp xếp hành lý mà cô mang theo sau đó không chờ nổi nữa mà tắm rửa sạch sẽ.
Cô cởi bỏ bộ trang phục theo phong cách trưởng thành quá mức ra, đổi thành áo phông quần jean đơn giản.
Mộ Vi Vi năm 18 tuổi, chính là thời điểm da mặt căng mịn trắng hồng nhất.
Làn da mịn màng như sứ, gương mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi môi căng mọng như anh đào, là một thiếu nữ thuần mỹ trong sáng.
Một gương mặt xinh đẹp trời sinh như vậy nhưng lại bị mấy lời chỉ bảo của Mạnh Như Nhã làm biến thành một cô gái tiếp rượu ở hộp đêm mang vẻ đẹp trưởng thành nhưng thô thiển.
Đầu óc của Mộ Vi Vi này rốt cuộc là một cái hố sâu đến thế nào đây?
Nghỉ ngơi ở nhà trọ được một ngày, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa mà ra ngoài đi dạo một chút rồi tiện thể mua thêm quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Vừa mới mua đồ xong trở về nhà trọ Vi Vi liền nhận được điện thoại của Phó lão thái thái, bảo cô chọn một hôm nào đó đi gặp Minh Tông Viễn làm một chuyện.
….
Tập đoàn Phó thị, tòa nhà trụ sở chính.
Phó tổng Phó Thời Khâm sau khi đưa vợ chồng Wilson về khách sạn, lúc trở lại công ty liền tức giận đến lộn cả ruột.
"Tại sao hai người bọn họ lại khó tính đến thế cơ chứ, chúng ta đã nhượng bộ đến mức không thể nhượng bộ thêm nữa rồi, bọn họ còn muốn thế nào nữa chứ?"
Hôm qua vợ chồng Wilson đã đến Trung Quốc, thế nhưng hội nghị đã họp suốt hai ngày rồi mà chuyện hợp tác vẫn chưa được quyết định.
Đây là vụ làm ăn đáng giá tới mấy trăm triệu, không những thế còn liên quan đến chuyện mở rộng tập đoàn Phó thị ở nước S.
Nếu để chuyện lần này thất bại, tổn thất quả thật sẽ rất lớn.
"Phía Minh lão vẫn là không thuyết phục được sao?" Phó Hàn Tranh trầm ngâm.
Hôm qua Wilson phu nhân đã hỏi tới chuyện bức tranh của Phổ Lợi An, xem ra vấn đề then chốt vẫn là bức tranh đó.
Phó Thời Khâm nóng vội đến không thể chịu nổi nữa liền thở dài một hơi rồi thẳng thắn nói.
"Lão đầu kia cứ y như tảng đá thối tha vậy, em chỉ còn nước quỳ xuống gọi ông ta là gia gia là chưa làm thôi, vậy mà ông ta vẫn không chịu đồng ý lấy ra một bức tranh nào cả."
Cũng chỉ là một bức tranh thôi mà, thật không hiểu nổi có gì hay mà khiến ai cũng muốn xem như vậy chứ.
Phó Hàn Tranh day day trán, "Chuẩn bị một chút trà ngon, ngày mai đích thân anh đi một chuyến."
Kế hoạch hợp tác cùng tập đoàn Wilson đã được tập đoàn Phó thị chuẩn bị từ rất lâu rồi, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra sự cố được.
"Em thấy kể cả anh có gọi ông ta là cha thì ông ta cũng chẳng lấy tranh ra cho chúng ta đâu." Phó Thời Khâm bĩu môi.
Giữa lúc hai người đang lo lắng tới sứt đầu mẻ trán thì Mạnh Như Nhã trông có chút tiều tụy lên tới tầng 19, mừng rỡ mà nói.
"Phó tổng, đã thuyết phục được Minh lão rồi."
"Thật sao?" Phó Thời Khâm kích động đứng dậy hỏi.
Mạnh Như Nhã vừa gật tỏ ý khẳng định vừa mỉm cười, "Minh lão không những đồng ý nhượng lại một bức tranh của Phổ Lợi An, còn mời vợ chồng Wilson đến nhà ông ấy xem tranh mà ông ấy sưu tầm được nữa."
Phó Hàn Tranh hài lòng gật đầu, "Sắp xếp chiều ngày mai đến đó đi, cô quay về nghỉ ngơi được rồi."
Có lẽ là do vẫn luôn phải tốn không ít tâm tư về chuyện của Minh lão, Mạnh Như Nhã trông hơi tiều tụy một chút, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
"Ngày mai tôi vẫn nên đi cùng anh, mấy người đàn ông các anh nói chuyện làm ăn, Wilson phu nhân cũng cần có một người phụ nữ bên cạnh mới dễ nói chuyện."
Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Hôm nay cứ về nghỉ trước đi đã, ngày mai lại phải phiền cô rồi."
Mạnh Như Nhã rất vui vẻ mà mỉm cười rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc.
Phó Thời Khâm sờ cằm, tò mò tự nhủ.
"Rốt cuộc là cô ấy làm thể nào mà thuyết phục được lão đầu đó nhỉ, rõ ràng là chúng ta đã dùng đủ mọi biện pháp mà ông ta vẫn không chịu đồng ý cơ mà."
Suốt hai ngày nay hắn đã phải đến nhà Minh lão mấy chuyến rồi, nói cũng đã nói tới mức mài hỏng cả miệng mà Minh Tông Viễn đến một bức tranh đều không đồng ý nhượng lại.
Như Nhã quả nhiên không hổ danh là giám đốc bộ phận công tác quần chúng, đến cả người khó nói chuyện như thế mà cũng thuyết phục được.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
35 chương
120 chương
73 chương
55 chương
34 chương