Mấy lời chế giễu của Lạc Thiên Thiên cùng Kỷ Trình và mấy người khác truyền tới tai Chu Lâm Na khiến sắc mặt cô ta càng trở nên khó coi. Chu Lâm Na biết là mấy năm nay Mộ Vi Vi không hề luyện tập đánh đàn nên mới tin rằng thực lực của mình nhất định có thể đè bẹp cô ta. Kết quả… kết quả lại là tạo cơ hội cho cô ta thể hiện ra kỹ thuật siêu đẳng của mình qua bản "Quỷ hỏa" Còn bản thân cô, đến cả một nốt nhạc cũng không thể đàn ra nổi. Cố Vi Vi vẫn ung dung mà thưởng thức dáng vẻ suy sụp hoàn toàn của Chu Lâm Na, lại còn có lòng tốt mà đưa ra kiến nghị. "Nếu không thì, cô cũng xem qua nhạc phổ trước rồi hãy đàn?" Từ khi Vi Vi còn nhỏ, những giáo viên được mời đến dạy đàn cho cô đều là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới. Một chút trình độ thấp kém này của Chu Lâm Na cũng chỉ có thể so với thực lực năm cô tám tuổi mà thôi. Thực ra từ khi còn nhỏ kỹ thuật đàn dương cầm của Mộ Vi Vi cũng đã rất tốt, thậm chí còn từng giành được giải thưởng âm nhạc nữa. Chỉ là đến khi lên trung học rồi thì lại trễ nải việc luyện tập khiến cho tài năng hoang phế, không giống như khi cô còn ở Cố gia, vừa được giáo viên tốt nhất kèm cặp lại có thể tự do làm điều mình thích, muốn học cái gì liền học cái đó. Giáo viên dạy nhạc nhìn qua dáng vẻ hiện tại của Lâm Na rồi gượng gạo cười nói, "Bản nhạc này vốn rất hiếm gặp nên nhất thời chúng ta không tìm được nhạc phổ, hay là em đổi bài khác đi." Kiểu người như giáo viên của Chu Lâm Na, Cố Vi Vi cũng hiểu quá rõ trình độ của bà ta như thế nào rồi. Bản nhạc này đừng nói là Chu Lâm Na, giáo viên của cô ta căn bản cũng không thể đàn nổi. Trong lúc ấy, Lạc Thiên Thiên đang đứng ở một bên lặng lẽ lấy nhạc phổ mà cô đang giấu ra, rất nhiệt tình mà đưa cho Diệp My. "Cô Diệp, em có nhạc phổ của bản nhạc này rồi." Kỷ Trình đợi đến khi Lạc Thiên Thiên đưa nhạc phổ cho Diệp My quay lại liền nhỏ giọng hỏi, "Thiên Thiên, sao cô lại giúp cô ta chứ?" Lạc Thiên Thiên lạnh lùng cười khẩy, đáp "Yên tâm đi, có đưa nhạc phổ ra thì cô ta cũng không đàn được đâu." Nếu như không có nhạc phổ thì Chu Lâm Na còn có thể viện cớ mà không đàn. Bây giờ nhạc phổ cũng đã đưa đến tay cô ta rồi, nếu cô ta mà vẫn không đàn được thì xem sau này Chu Lâm Na là thế nào mà tiếp tục lên sân khấu biểu diễn. Chu Lâm Na cắn răng, buộc phải nhắm mắt chấp nhận mở nhạc phổ ra. Vừa nhìn thấy những nốt nhạc dày đặc cô đã cảm nhận được từng trận tê rần không dứt trên da đầu, hai bàn tay lại càng run ghê gớm. "Quán quân Lâm Na à, nhạc phổ cũng đã đưa cho cô rồi đấy, sao cô còn chưa bắt đầu đi kìa?" Kỷ Trình trông thấy Chu Lâm Na kia bị nhạc phổ dọa sợ đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, không cần phải nói cũng biết trong lòng cô sung sướng đến thế nào. Đều tại cô ta mà mấy người bọn họ đến cả tư cách dự thi cũng không có. Sau khi cô ta giành được giải quán quân, ngày nào phòng học cũng chỉ dùng vào việc chụp hình của cô ta, đài phát thanh của trường học ngày ngày phát mấy bản nhạc do cô ta đàn khiến cô mỗi lần nghe thấy là lại đau đầu. Chu Hiểu Cầm và Chu Lâm Na không khỏi lo lắng, nhỏ giọng nói. "Tôi tin tưởng Lâm Na, cô ấy nhất định có thể đàn được." "Đúng vậy, Lâm Na đã giành giải quán quân mà, Mộ Vi Vi đàn được thì nhất định cô ấy cũng đàn được." "Gì chứ, không phải chỉ là một cái giải quán quân thôi sao?" Kỷ Trình tự nhủ rồi lấy điện thoại di động của mình ra chuẩn bị tìm xem rốt cuộc là trước đây Mộ Vi Vi đã từng giành được giải thưởng gì. Đến khi trang web hiển thị kết quả tìm kiếm vừa xuất hiện, cô lập tức sửng sốt đến trợn tròn mắt. "Trời ạ!" "Cô la hét cái gì chứ?" "Tôi đang tìm kiếm những giải thưởng mà Mộ Vi Vi đã đạt được khi còn học tiểu học." Kỷ Trình đưa điện thoại di động của mình ra trước mặt mọi người rồi chỉ vào bức ảnh đang hiển thị trên màn hình mà nói, " "Giải thưởng âm nhạc quốc tế Liszt", là cuộc thi được tổ chức ở Áo để tưởng niệm vua dương cầm Liszt. Mộ Vi Vi đã đoạt giải quán quân hạng mục dành cho thiếu nhi đấy." Lạc Thiên Thiên nghe xong liền liếc sang nhìn mấy người bọn Chu Hiểu Cầm đang á khẩu bất động đứng ở một bên. "Người ta mới có năm tuổi, còn đang học tiểu học mà đã giật giải thưởng lớn quy mô toàn thế giới rồi. Còn ai kia, đã từng này tuổi rồi, chỉ là có được một cái giải thưởng nho nhỏ trong nước mà tự cho rằng mình ưu tú lắm rồi chắc?" Kỷ Trình vội vàng đem bức ảnh Mộ Vi Vi nhận được giải thưởng danh giá kia lưu về điện thoại của mình rồi nói, "Đã là cha của ngươi thì sẽ vĩnh viễn là cha của ngươi, ai không phục thì cứ việc trói lại rồi đánh thôi. Tôi quyết định rồi, tôi muốn bái cha làm sư phụ." Trong khi bên kia, mấy người bọn họ đang vì một bản "Quỷ hỏa"của Cố Vi Vi mà nhiệt tình thảo luận, thì Chu Lâm Na ở bên này chỉ nhìn nhạc phổ mà mồ hôi lạnh cũng không ngừng túa ra. Càng cố gắng ghi nhớ bản nhạc lại càng tự khiến bản thân phải hoa mắt chóng mặt. Giáo viên âm nhạc và hiệu trưởng giờ phút này cũng đều đã gấp đến độ muốn toát cả mồ hôi lạnh. Chu Lâm Na vừa mới đạt được giải quán quân, hiện tại báo chí đều ca tụng con bé là "Thiên tài dương cầm", vừa đảo mắt một cái mà đã thất bại thảm hại trước một Mộ Vi Vi không hề có chút danh tiếng gì là sao chứ. Chuyện này mà truyền ra ngoài, không chỉ có Chu Lâm Na mất mặt mà cả trường học của bọn họ cũng phải chịu bẽ mặt theo.