Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Chương 6
Đến Lạc thị, nàng thân là lần đầu đến Lạc thị của hắn a.
- Này.. Đến đây tính làm gì?
- Đi rồi sẽ biết! - Hắn ngắt lời, kéo nàng vào thang máy riêngKhi cửa thang máy mở, thư ký của hắn đã đứng ở đó. Thấy Lạc tổng đưa phụ nữ vào công ty, cô lúc đầu còn ngạc nhiên nhưng sau đó cũng nhanh chóng khôi phục lại:
- Lạc tổng! Người chúng ta đã đến, họ đang đợi ngài ở văn phòng.
- Tốt! - Hắn trả lờiTầng tài chính có vài trục trặc, cô chỉ đến tầng 30 rồi đi ra, đợi thang máy dần di chuyển. Trong đầu cô vẫn mong lung nghĩ, người con gái kia rất đẹp, nhưng cách nói chuyện lại trẻ con lạ thường. Lạc tổng là người đàn ông tuấn mạo phi phàm, giới báo chí đồn thổi không ít như vậy lại có thể đi thích người con gái này? Đi về phòng tài chính, dù gì Lạc tổng có yêu ai cũng đâu phải chuyện của cô, điều cần làm bây giờ là đi xử lý mấy thứ kia, không thì cuối tháng này cô sẽ bị đá bay khỏi Lạc thị mất.
Lúc này đây, trong thang máy...
- Này! - Nàng gọi hắn- Tôi có tên đàng hoàng, không phải "này" của em! - Hắn rất khó chịu, từ lúc nàng bắt đầu ở nhà hắn, nàng không bao giờ gọi tên hắn, cùng lắm chỉ gọi "này" hoặc "nè".
- Lãnh Phong, cô thư ký kia làm với anh bao lâu rồi?
- Hai năm. - Hắn mãn nguyện trả lời- A! Lâu như vậy, anh nghĩ cô ta thế nào? - Thời gian hai năm không phải là ngắn, hắn phải có cảm tình với cô nhân viên kia chứ?
- Cô ta chỉ là thư ký thôi!
- Vậy ư? Cô ta cũng rất được nha! Anh không có gì với cô ấy à?
- Một chút! - Hắn trả lời, đâu đó trong lòng cũng vui vẻ lên. Không lẽ nha đầu này là đang ghen? Hắn sẽ xem nàng nói gì tiếp theo đây- A!! Vậy à? Anh thích cô ta như vậy, chi bằng rước cô ta về làm vợ đi! Rồi sau đó sẽ đá tôi ra, yên tâm đi nha! Tôi mặt mỏng lắm! Anh đá tôi đi tôi không trở lại ăn vạ đâu! Nha?
- Gì? - Hắn khó chịu, đem nàng áp vào tường, hai tay chắn ngang không cho nàng đường thoát.
Không thể nhúc nhích, nàng chỉ có thể đứng yên nhìn hắn- Tôi nói cho em biết, em vĩnh viễn đừng có mơ rời khỏi tôi! Chỉ trừ khi tôi vứt bỏ em, lúc đó tôi sẽ không bao giờ đả động đến em nữa. Nhưng bây giờ em đã là người phụ nữ của tôi, nếu như em có tên khác, vậy thì một là chủ động loại hắn, hai là để tôi gửi hắn đến diêm vương. Em yên tâm đi, tôi và diêm vương có quan hệ mật thiết lắm, tên đó sẽ an toàn trên đường về chầu.
Nàng nuốt một ngụm khí lạnh, giọng run run:
- Anh là đang tức giận?
- Tôi đâu tức giận, em tốt nhất là đừng làm tôi tức. Em không biết khi tôi tức sẽ đáng sợ đến mức nào đâu - Hắn cười lạnh, một cỗ khó chịu từ người toát ra.
- E hèm!! Lạc tổng! - Không biết từ lúc nào, nam nhân đứng ngoài thang máy chứng kiến cuộc đối thoại kia được bao lâuHắn buông nàng ra, ôm thắt lưng nàng kéo lại gần vào người hắn tỏ vẻ sở hữu, ung dung bước ra ngoài cùng nàng. Nàng cố gắng thoát ra khỏi vòng tay hắn, chưa kịp hành động thì bàn tay kia đã siết chặt thắt lưng nàng. Hắn mỉm cười, nói một câu mà chỉ có hai người nghe thấy:
- Là người phụ nữ của tôi, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời...
Nàng im bặt. Dừng lại hành động mình định làm kia, ngoan ngoãn ở trong vòng tay của hắn. Nam nhân đi bên cạnh hắn nói cười:
- Này này Lạc tổng! Cậu có biết cả cái Lạc thị này đang đồn ầm lên vì chuyện cậu mang Bạch tiểu thư vào đây không hả?
- Hừm! Vậy càng tốt! - Hắn trả lời- Vậy cậu định mang cô ấy đến buổi tiệc tối nay à?
Nhìn nữ nhân trong lòng hắn đỏ mặt. Hắn khẽ cười- Khải Bình! Tớ chẳng phải đã nói với cậu rồi sao?
Khải Bình mở cửa cho hắn. Đám người đứng bên trong quay ra, cúi thấp người đồng thanh :
- Lạc thiếu!
Hắn lúc này mới buông nàng ra. Nói :
- Chăm sóc cô ấy thật tốt nếu muốn ở lại đây.
Rồi hắn xuay người, lại đem nàng vào lòng hắn. Cúi xuống cho nàng một nụ hôn sâu. Cảnh này khiến không ít người trong phòng không khỏi thấy gượng gạo. Đến lúc hô hấp của nàng trở nên khó khăn, hắn mới luyến tiếc buông nàng ra :
- Cô bé ngoan! Nghe lời họ, anh sẽ trở lại.
Đóng cửa phòng, lúc này chỉ còn Khải Bình và hắn. Nhìn hắn ngồi vào ghế, ung dung ngắm cảnh thành phố, không khỏi thấy bực tức, anh nói:
- Lạc Lãnh Phong! Cậu không nghĩ đến bọn chúng sẽ tìm Tiểu Vy à?
- Bọn chúng? Có ai chứ?
- Không phải mấy kẻ gai mắt trong gia tộc cậu sao?
- À! Mấy kẻ đó... - Hắn xoay lưng về phía anh, khẽ cười- Cậu còn cười sao? Tiểu Vy như vậy cậu sẽ bỏ qua? - Nghe điệu cười của hắn, anh không khỏi ớn lạnh. Lẽ nào Tiểu Vy cũng chỉ để hắn lợi dụng?
- Tớ nào đâu dám bỏ qua. Nhưng Tiểu Vy này không cần tớ. Cô ấy tự lo được. Yên tâm đi!
- Sao? - Anh ngạc nhiên. Lời nói này là có ý gì? Tiểu Vy như vậy có thể tự bảo vệ được mình ư?
- Không. Nhớ kỹ câu nói này của tôi: Bạch Tiểu Vy có thể tự lo được mà không có tôi.*******************************************Khách sạn Hạ Viên, 7h...
Hắn khẽ cau mày, nhìn nữ nhân đang quay lưng về phía mình, mải mê ngắm chiếc xe của hắn- Bạch Tiểu Vy! Em ngắm liệu còn chưa đủ? Anh có thể cho em cả đêm ngắm. Nhưng không phải bây giờ!
- Thôi mà! Cho em ngắm chút thôi! Một chút thôi... - Đến Khải Bình bên cạnh còn mắt chữ A mồm chữ O nhìn hai người họ. Chẳng là trong thời gian từ Lạc thị đến đây, nàng và Lãnh Phong có đàm phán với nhau, quyết định thay đổi cách xưng hô từ "anh/cô-tôi" thành "anh-em". Chỉ là diễn thôi mà giờ họ lại biến thành thật. Mọi người nhìn vào sẽ không ai nghĩ hai người kia nói chuyện ngọt xớt như vậy lại là diễn.
Lúc hắn yêu cầu thay đổi cách xưng hô, nàng cũng không hề phản đối, mà lại thấy rất vui nha. Dù gì mấy lần trước đó, hắn luôn yêu cầu nàng như vậy, nàng đều không đồng ý. Mà từ lúc về nhà hắn, nàng lại thấy hắn rất là nhiều điểm tốt, hắn luôn dịu dàng với nàng, có lúc nàng còn nghĩ nếu sau này làm vợ hắn thì sẽ ra sao.
- Vào thôi! - Hắn kéo nàng đi sát gần hắn. Bữa tiệc này lớn vậy, đám báo chí sẽ không bỏ qua. Hắn hạ quyết tâm lần này sẽ kéo nàng ra ánh sáng ngồi cùng hắn. Đẩy cửa lớn bước vào, nàng không khỏi ngạc nhiên, quay sang ấm ức nhìn hắn:
- Anh nói là đó chỉ là tiệc rượu tư nhân! - Xem ra nàng vẫn nhớ lời hắn nói.
Hắn cười, ngắm nhìn nàng lúc này. Nàng vốn dĩ đã đẹp, nhờ bàn tay của mấy người chuyên gia kia nàng lại đẹp hơn bội lần, vẻ đẹp nàng lúc này rất dễ đánh gục người mẫu trên thảm đỏ rồi a. Đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng, hắn ghé sát vào tai nàng, thanh âm đầy ám muội vang lên:
- Là anh nói dối...
- A.. - Nàng đỏ mặt, hắn không phải là chưa bao giờ làm điều này, nhưng lúc này lại đông người vậy. Thực sự... rất ngại nha!
Nhân viên bảo vệ lúc này cả kinh, cúi người chào:
- Lạc thiếu! Bạch tiểu thư! Buổi tối tốt lành!
- Hai vị trưởng lão.. ở đây chứ? - Nàng hỏi hắn- Ừm! Hai bên gia tộc đều ở đây, em muốn gặp họ không?
- Không! Không muốn! - Nàng không ngốc nha. Biết rõ chắc chắn hai bên gia tộc sẽ đồng ý, còn không khéo nàng sẽ bị họ tra hỏi đến chết mất.
Từ đâu một đoàn người kéo đến, nàng chưa kịp phản xạ, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục hướng phía nàng và hắn. Khỏi phải hỏi, là đám phóng viên- Bạch tiểu thư! Các bữa tiệc lớn lúc trước cô đều không để tâm, sao lần này lại đến dự tiệc?
- Bạch tiểu thư! Tại sao gần đây rất ít thấy cô xuất hiện? Liệu cô có phải gặp điều gì trở ngại?
- Bạch tiểu thư..
Đám phóng viên liên tục gọi nàng, ngày càng tiến gần nàng hơn. Bất giác lùi lại phía sau, lại đụng phải người hắn, nàng lên tiếng cầu cứu:
- Lãnh Phong...
Thấy nàng như vậy, hắn khẽ cau mày, ôm thắt lưng nàng kéo sát lại gần hắn, nở nụ cười nửa miệng:
- Xin lỗi! Bạch tiểu thư sẽ không trả lời phỏng vấn!
Đám phóng viên nghe vậy, lập tức lại hướng về phía hắn:
- Lạc thiếu! Rốt cuộc ngài và Bạch tiểu thư có mối quan hệ gì?
- Lạc thiếu! Xin ngài hãy trả lời chúng tôi!
- Lạc thiếu! Ngài dự tiệc mỗi lần đều có một nữ nhân đi cùng. Liệu Bạch tiểu thư cũng như vậy?
Nghe câu hỏi này. Nàng khẽ túm chặt áo hắn. Thì ra là nàng cũng như vậy. Thì ra nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên hắn đưa đến dự tiệc cùng. Như vậy, rồi một ngày hắn cũng sẽ rời bỏ nàng?
Nhìn nữ nhân trong lòng mặt biến sắc. Một cỗ khó chịu trong người dâng lên, hắn nhìn đám phòng viên- Muốn tôi trả lời?
Đám phóng viên im lặng. Hắn giữ lấy ót nàng, cúi thấp người xuống nói với nàng:
- Vy Vy, đến lúc rồi.
Nàng chưa kịp tiếp lời. Hắn chặn miệng nàng bằng một nụ hôn. Cánh môi bạc phủ lên môi mọng nước của nàng. Lợi dụng nàng không kịp phản ứng, hắn dễ dàng xâm nhập, nhanh chóng đoạt lấy hô hấp của nàng. Thân mật công khai như vậy, rõ ràng là câu trả lời của hắn cho đám phóng viên.
Nàng cảm thấy hơi khó chịu, dùng tay đẩy hắn ra một chút. Nói với hắn rằng, nếu cứ tiếp tục thì nàng sẽ chết vì không thở được mất. Lúc này hắn mới buông, nhìn nàng ngượng ngùng nhìn hắn, hắn cười ôm nàng áp sát vào lòng, tỏ vẻ sở hữu. Nói với đám phóng viên:
- Nghe đây! Hãy viết thật chính xác vào! Bạch tiểu thư đây là người phụ nữ của tôi! Tôi và cô ấy sẽ kết hôn!
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
70 chương
9 chương
15 chương
134 chương
50 chương
92 chương
436 chương