- Xê ra! - Tiểu Vy hậm hực ngồi ở bàn ăn, nàng bỏ qua việc mọi người đang nhìn mình, cố ý đạp ghế Lãnh Phong lui ra. - Vy Vy! Em căn bản không làm gì được đâu. - Hắn vẫn tiếp tục ăn, liếc qua nàng nói. Tiểu Vy dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Gì chứ? Ai là người làm cho nàng sáng sớm dậy không cử động được nằm liệt trên giường, báo hại hơn hai tiếng sau mới cử động thân thể được chút ít? Hứ! Nhìn hắn mà muốn đánh quá đi! Nàng chu cái môi nhỏ nhắn, đứng dậy nghiêng người về phía hắn: - Này thì ăn! Nàng một tay hất tất cả đồ ăn của hắn xuống. Tâm tình tưởng sẽ tốt hơn, ai ngờ chẳng thay đổi. Giận cá chém thớt, nhìn bốn người kia ngồi đối diện cười khúc khích, nàng giận nói: - Nhìn cái gì mà nhìn? Tiểu An, Khải Bình cùng với Lục Quân và Đường Hi ngồi trên bàn ăn, cư nhiên sáng sớm tinh mơ thấy tiếng quát tháo cùng tiếng dỗ dành ở phòng Lãnh Phong, mơ mơ hồ hồ đoán được tối qua đã phát sinh cái gì. Nhưng nàng cũng không phải thế mà giận lây tụi này chứ? Trẻ con quá mà. - Nhìn cái gì!!!!!! Nàng đập bàn, cầm khăn trải bàn trắng kéo thật mạnh xuống. - Xoảng!! Choang!! - Tất cả đồ trên bàn rơi xuống, vỡ tan tành. Lãnh Phong chống cằm nhìn nàng. Hiếm đây! Hôm nay nàng giận. Cư nhiên hất đồ ăn của hắn xuống, xong lại còn hất tất cả xuống nữa. Chắc để nữa nàng đem cả cái khu này lật đổ mất. - Vy Vy.. - Gì? - Tiểu Vy quay ngoắc người, trừng mắt nhìn hắn. - Hận lắm sao? - Tiểu Vy à! Làm sao thì cũng không nên giận lây tụi này chứ? - Khải Bình cười nói. - Cái gì? - Nàng đập bàn, lại thêm một phen nữa nổi nóng. Bốn người kia giật thót mình, vội lấy cớ chuồn đi. Trong phòng chỉ còn nàng với hắn, mấy nữ hầu đang dọn dẹp đống bát đĩa đổ vỡ do nàng gây nên. Không đợi hắn mở miệng, nàng dậm chân vài cái rồi bỏ ra bên ngoài. Lãnh Phong ngồi trong phòng, khóe miệng bất giác tạo thành một đường cong hoàn mỹ. Không phải chứ? Nàng là giận thật sao? Mở tủ lấy khói khoai tây chiên, hắn đi đến chỗ hồ bơi tìm hình ảnh nàng. Vừa đặt gói khoai tây chiên xuống ghế, tức khắc đằng sau có một lực rất lớn tác động vào hắn. Không kịp phản ứng, hắn ngã nhào xuống bể bơi. Khỏi nhìn cũng biết là ai làm- Vy, em làm gì? Tiểu Vy chu môi, cầm trên tay một tập giấy văn kiện giày cộp, nàng một cái ném nó đi. Giấy tờ bay tán lạn, rơi hết xuống bể. Hắn nhíu mày nhìn nàng. Cư nhiên sao phải đem giấy tờ của hắn ném đi? Nàng chán sống sao? - Em biết mình làm gì không? - Thấy đám tang người ta hay tung tiền giấy không? Lãnh Phong ở dưới bể bơi khó hiểu nhìn nàng. Nàng tâm tình giờ thoải mái hơn chút, mặt liền giãn ra nói: - Em đang làm như vậy! - Bạch Tiểu Vy! - Hắn đen mặt nhìn nàng. Lẽ nào cho hắn là người chết? Nàng điên sao? Chờ mấy tờ văn kiện kia rơi hết xuống nước, lúc này hồ đã toàn giấy là giấy. Nàng phủi phủi tay nói: - Đề cao tinh thần bơi lội! Anh bơi đi! Vừa quay lại bước đi chưa được bao nhiêu, nàng đã bị một bàn tay nam nhân to lớn kéo lại. Thân thể nhỏ nhắn của nàng áp sát vào lồng ngực hắn. - Em vừa rút ngắn thời gian chuẩn bị về Anh. Ngày mai ta sẽ đi! - Cái gì? - Nàng trừng mắt, hô hấp cứng ngắc nhìn hắn. - Giờ... - Hắn một tay bế xốc nàng lên, đem nàng một cái thả xuống bể bơi. - Đem hết mấy giấy tờ tư liệu mang đến cho anh! - Hắn đứng trên bờ cười. Nàng căn bản không chống lại được. Hậm hực bơi đi gom lại mấy giấy tờ kia đi. Thật nực cười a! Giấy ướt rất dễ rách, hắn sao có thể bá đạo lệnh nàng không được làm rách? Nhìn hắn ngồi ăn khoai tây chiên kia a! Nàng là thật muốn ăn! T. TLãnh Phong không để tâm cả người ướt sũng, thoải mái nửa ngồi trên ghế ăn khoai chiên. Nở nụ cười mĩ mãn khi thấy nàng bơi qua bơi lại. Đến khi nàng xong việc, cơ thể mỏi nhừ co ro trèo lên bờ, nàng đem tập giấy đến trước mặt hắn, khuôn mặt ửng hồng nói: - Em xong rồi! - Còn dám giận vờ? Nàng mím môi. Lắc lắc đầu. Không dám! Không dám nữa a! - Mệt chứ? - Lãnh Phong kéo nàng ngồi lên đùi mình ôn nhu hỏi. Tiểu Vy gật đầu. Mệt! Mệt muốn chết! Tên khùng nào đó hại nàng như vậy nhỉ? - Quản gia Bình! - Hắn bỏ miếng khoai tây vào miệng nàng rồi gọi bà quản gia. - Lạc thiếu có gì sai bảo? - Đem đống này bỏ đi! Văn kiện rác này không lên lưu! - Khụ!! Khụ!!... - Tiểu Vy mắc nghẹn, đỏ mặt nhìn hắn. Lãnh Phong nhíu mày, đưa cho nàng cốc nước rồi nhẹ nhàng vuốt lưng nàng. Giọng nói ân cần hỏi: - Không sao chứ? Tên khốn! Đồ khùng! Đã là văn kiện rác sao còn bắt nàng đem đi nhặt lại? Muốn hại nàng sao? Thật đáng chết mà! - Này thì không sao! - Tiểu Vy với tay, dùng lực thật mạnh đánh vào ngực hắn. Lãnh Phong cười, không nghĩ con mèo nhỏ mà móng vuốt lại sắc đến như vậy. Ngang nhiên gan lớn cào hắn a! Thật bướng! Hắn nhéo má nàng thật mạnh nói yêu: - Ai! Thật đau quá đi! Tiểu Vy chu cái môi nhỏ lên liếc xéo hắn. Đau? Đáng đời hắn! Ngàn vạn lần đừng hại nàng như vậy nữa! Thật chán ghét! - Này! Em tắc quái vừa thôi chứ? Em có phải 25 tuổi không? Lãnh Phong dùng hai tay ép hai má nàng lại. Nhìn nàng lúc này thật giống Hazurake Doremi nha, rất đáng yêu! - Đau! - Này! Hắn đem miếng khoai bỏ vào miệng nàng. Bụng sẽ mắng cho hắn một trận, nhưng là nàng vừa ngậm miếng khoai tây tan giòn kia, mọi thứ giận hờn đều biến mất nha! Nằm trong lòng hắn, nàng cảm giác dính dính đôi chút, vội đẩy hắn ra nàng nũng nịu nói: - Khó chịu! - Vậy sao? - Hắn cởi áo sơ mi cho nàng đỡ cảm giác khó chịu. Vừa ở dưới nước lên, quần áo ướt mặc lâu sẽ cảm giác rất dính. Chắc nàng khó chịu lắm đây. Được hắn sủng như vậy nàng cảm thấy rất thích a! Hắn luôn cuống quýt mỗi lần nàng bị thương. Nhớ có lần nàng bị mèo cào, nàng đã ngồi trong sân khóc sướt mướt khả ngày, đợi đến khi hắn về nhìn thấy liền cuống quýt cả lên. Vết xước đã bị rách khá lớn, chảy máu rất nhiều. Nhìn hắn gọi những năm người bác sĩ đến khám, nàng lúc đó cảm thấy rất nực cười mà trong lòng cũng rất ấm áp a! Bế nàng lên phòng, hắn để nàng đi tắm. Trong thời gian này, hắn đi sang phòng nàng lấy đồ. Vừa mở cửa phòng, bốn người nào đó như ma như quỷ xuất hiện trước mắt, đồng loạt cúi xuống gầm giường nàng nhìn nhìn ngó ngó, thỉnh thoảng còn nói với nhau vài câu. - Làm gì vậy? - Hắn nhíu mày, từ trước tới nay chỉ có hắn được vào phòng nàng, tất nhiên sẽ không thoải mái khi có người khác vào phòng nàng. - Phong ca! Anh đừng hiểu lầm! Xem vợ anh chứa gì dưới đây này! - Đường Hi cười sáng lạn, vẫy vẫy hắn chỉ vào gầm giường. Tất nhiên đường đường là Lạc Lãnh Phong hắn sẽ không để làm mất hình tượng như mấy người co ro như con chuột lang kia. Hắn đứng ở trên nói: - Có gì mang ra đi! Bắt đầu Tiểu An vươn tay lấy ra: 5 bịch khoai tây chiên cỡ lớn, 2 chiếc bánh tiramisu cỡ nhỡ đóng hộp bảo quản, vài cây kẹo chocolate, thêm 3 hộp bánh cỡ nhỏ, vài hộp pizza, hai chai nước ngọt lớn. Hắn trừng mắt nhìn bấy nhiêu đồ nằm rải rác bao phủ hết cả chiếc giường lớn của nàng. Hắn sắp cưới một con heo? Sắc mặt trầm xuống, Lãnh Phong nhíu chặt mày nói: - Để tôi lo được rồi! Mau ra ngoài! Lần sau đừng có vào phòng vợ tôi nữa! Bốn người nhìn nhau rồi lủi thủi rời khỏi hiện trường. Hắn lấy bộ váy màu trắng trong tủ của nàng mang trở về phòng mình. Lúc này Tiểu Vy đã ngồi trong phòng tắm, hai chân đạp nước liên tục. Cố ý để tiếng động lớn hơn, nàng mè nheo gọi hắn: - Phong.. Sao lâu thế? Anh đi đâu rồi? Nghe tiếng đóng cửa, nàng mở cửa phòng tắm ra, hé cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn trộm hắn: - Phong.. Quần áo của em? Lãnh Phong nhíu mày nhìn nàng, sau đó nở một nụ cười tà ác: - Muốn lấy đồ? Vậy em tự ra lấy đi! Nàng trừng mắt nhìn hắn. Đùa à? Biết thế nàng tự đi lấy đồ còn hơn. Sau một hồi nhìn hắn, biết hắn không có nửa điểm muốn đưa đồ cho nàng. Tiểu Vy chu cái môi nhỏ, mặc áo choàng dài, thắt nút thật cẩn thận. Muốn sống sót khi ở gần hắn, tốt nhất là phải phòng bị. Phòng bị! Không thành công thì ngay tức khắc bịt miệng hắn lại rồi chạy ra ngoài cửa, tránh để hắn như lần đêm qua. Thấy nàng bước ra, hắn nở nụ cười thỏa mãn. Nhanh như vậy? Hắn còn nghĩ nàng sẽ ở trong đó thật lâu mới chịu ra. Nhưng nhìn nàng kia. Bảo thủ vậy sao? Nàng là sợ hắn ăn thịt? - Đồ của em? - Tiểu Vy chìa tay nói. - Lại mà lấy! - Lãnh Phong vòng tay ra đằng sau cổ, khiêu khích nói. Nàng mím môi, đưa người về phía hắn. Khổ cái nỗi nàng thì là quá nhỏ. Tay chân hắn dài như vậy sao nàng với tới đây? Tiểu Vy cố gắng với lấy đồ mình, cơ hồ không để ý đã dựa hoàn toàn vào người hắn. Điểm này hô hấp của Lãnh Phong trở nên cứng ngắc, nhưng là vẫn cố ý khi dễ nàng. Nhìn nàng lúc này rất thú vị a. (Đó! Đó! Là thích khi dễ người khác! Dã nhân >"