Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Chương 19
Lãnh Phong vào phòng, nàng vẫn ngủ say. Lấy chiếc hộp thủy tinh từ trong ngăn kéo tủ ra, do được bảo quản rất tốt, nên khi hắn mở hộp, một luồng khí lạnh phả vào mặt hắn. Hắn cầm chiếc xi lanh trên tay, một dòng dịch màu xanh lơ đẹp tuyệt. Hắn giơ cánh tay nàng lên, cúi xuống hôn nên trán nhẵn nhụi của nàng, nói khẽ:
- Vy Vy.. Anh xin lỗi...
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tiểu Vy nằm trên giường bệnh, nói cười với Đường Hi, hai tay vuốt ve Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Nàng sau hôm tai nạn đó cảm thấy rất khó chịu trong người, nàng ăn thứ gì đều nôn mửa hết. Nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lớn lên rất nhiều, bộ lông của chúng rất mềm mại. Vài nữ y tá đứng ngoài cũng bàn tán với nhau:
- Nè! Ở phòng 498 này nè! Có cô rất xinh đẹp a. Thỉnh thoảng lại có cô gái đi cùng hai chú chó rất dễ thương, một đen một trắng đến thăm cô ấy! Uy! Cô phải nhìn cô ấy nằm cùng hai chú chó đó, thật đẹp a!
- Đúng vậy! Nhất là có người đàn ông mặc vest đen thường xuyên đến thăm cô ấy! Anh ta không hổ dang là mỹ nam, rất đẹp trai. - Nữ y tá tiếp lời, liên tục kể với cô y tá đi giữa mới vào làm lại.
- Ừm! Bao giờ cậu nói trưởng phòng đổi ca đi! Vào xem cô ấy cùng chú chó màu trắng, và anh ấy cùng chú chó màu đen! Muốn nổ mắt luôn!
Họ đang bàn tán sôi nổi. Bỗng Đường Hi dắt hai chú chó đi ra.
- Đó! Nhìn đẹp phải không?
- Ưm! Đẹp quá!
Hai nữ y tá đang khen ngợi cặp đôi chó kia, bỗng nữ y tá ngoài cùng vang lên:
- Uy! Kia kìa! Là anh ấy! Anh ấy kìa!
Hai người theo phản xạ nhìn lên. Lại lần nữa bắt gặp hắn, hôm nay hắn mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần dài đen lịch lãm. Hai ba cúc áo hắn để hờ, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng xương quai xanh mạnh mẽ thoắt ẩn hiện. Hắn ngồi xuống, đưa tay xoa đầu hai tiểu cẩu đang vẫy đuôi rối rít. Rồi quay ra nói với Đường Hi vài điều. Ba nữ y tá lại ngơ ngẩn khi hắn đi về phía này.
Khi hắn đến cửa phòng, nhìn ba nữ y tá kia cứ nhìn mình chằm chằm, hắn cười:
- Tôi đến thăm cô ấy! Ngày mới vui vẻ!
Tưởng đâu họ rời đi, ai ngờ ba nữ nhân đó lại một phen chết ngất bởi nụ cười của hắn. Hắn đóng cửa luôn, nhìn Tiểu Vy trên giường bệnh, thần sắc nàng cũng đã khá hơn, hắn cười, giơ một hộp bánh choco lên:
- Vy Vy! Anh mang đến cho em bánh ngọt này! Hôm nay em có thể ăn thoải mái được rồi!
Nàng đưa tay đón nhận hộp bánh, mở ra là mùi chocolet nóng xộc vào mũi nàng, nàng cười tươi rói nhìn hắn:
- Cảm ơn anh nha! Em ăn đó!
- Ừm..
- Anh không ăn?
- Không.. - Hắn cười.
- Anh đi đâu hả? - Nàng tỏ vẻ ủy khuất nhìn hắn, khẽ cắn cắn môi.
Hắn nhéo cái má bụ bẫm hồng hồng của nàng, khẽ cười:
- Anh đi gặp bác sĩ chút! Em ở đây đừng có quậy nữa! Anh sẽ quay lại nhanh thôi!
- Ưm... Bye bye!!
Đợi hắn đi rồi, trong phòng giờ chỉ còn mình nàng. Nàng cúi người xuống gầm giường, lôi ra hai hộp bánh pizza cỡ lớn cùng lon coca lớn, nàng quan sát một loạt thứ đồ bày la liệt trên giường: bánh ngọt cỡ lớn và bánh tiramisu choco của hắn mua, hai bánh pizza cỡ lớn và lon coca của Đường Hi mua, kẹo que hảo hạng cùng nước trái cây do Lục Quân mua, vài bộ phim về Zombie và nước trái cây do Khải Bình mua. Nàng cười cười. Lãnh Phong đi rồi, hắn nói nàng không được quậy, vậy nàng sẽ ngồi ăn hết đống này, hắn có nói cấm đâu a. Vậy là nàng bắt đầu bữa tiệc mà không có ai dự cùng và nàng cũng chẳng mong điều đó.
Lãnh Phong cầm tập hồ sơ tư liệu về lần tai nạn đó. Nhíu mày hỏi bác sĩ:
- Vậy là cô ấy không bị bệnh? Chỉ là về mặt tâm lý?
- Đúng vậy thưa Lạc thiếu! Tôi xin cam đoan!
Sau một hồi tranh luận, hắn thở phào nhẹ nhõm. Bước ra ngoài, bên ngoài có Khải Bình, Lục Quân, Đường Hi và một người khác. Đường Hi đang ôm chầm lấy nữ nhân đó, nhảy cẫng lên:
- Tiểu An! Tớ biết mà! Cậu là còn sống! Tớ biết mà!
Tiểu An nhìn qua khuôn mặt rất giống với Tiểu Vy, họ có điểm khác biệt là Tiểu An cá tính hơn chút, cô cắc tóc ngắn và có vết săm ở chỗ xương quai xanh, và làn da hơi ngăm. Tiểu An cười khổ:
- Đường Hi! Tớ biết! Tớ biết!
- Sao rồi? - Lục Quân và Khải Bình phản xạ nhanh hơn hai người kia, đứng dậy hỏi Lãnh Phong.
- Chỉ ảnh hưởng về mặt tâm lý thôi!
- Tiểu Vy không thể bảo vệ được chính mình! - Tiểu An thoát ra khỏi Đường Hi, nói với ba người họ.
- Tôi nói cô ấy có thể bảo vệ được chính mình... - Lãnh Phong lên tiếng.
- Vào thời điểm cô ấy cảm thấy nguy hiểm thật sự, cô ấy có thể không cần ta! Nhưng ngoài lúc đó ra, ta phải quán triệt mọi nhất cử nhất động của cô ấy khi không có tôi bên cạnh..
Hắn cùng bốn người đi về phòng nàng nghỉ, trên đường đi, mặc dù đều đồng ý không tiết lộ Tiểu An còn sống cho Tiểu Vy, chỉ có người bên Bạch gia và Lạc gia biết. Nhưng họ giờ đều nhất trí quyết định công khai cho Tiểu Vy hết cả rồi.
- Mọi người nghĩ cô ấy sẽ ra sao? - Tiểu An hỏi.
- Cùng lắm là ngất xỉu - Khải Bình trả lời.
Đến đây, năm người họ đều rùng mình. Hắn mở cửa đi vào, trợn mắt nhìn nàng lằm trên giường. Vỏ bánh vứt tứ tung, vài chai nước ngọt bày la liệt dưới sàn, nàng đang gặm chiếc pizza xem tivi chiếu cảnh máu me be bét.
Tiểu An nhìn vào, quay lại với đám người kia:
- Kia là em tôi hã?
Ba người kia gật đầu rùm rụp, cô nói tiếp:
- Ăn như heo vậy mà không có mỡ thừa! Tiểu Vy thật là giỏi quá đi!
- ...1s2s3s- Cô là chị kiểu đó hở? - Ba người đồng thanh.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
70 chương
9 chương
15 chương
134 chương
50 chương
92 chương
436 chương