Lãnh Phong đứng tựa vào tường, nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh hồ. Tiểu Vy hôm nay mặc bộ váy trắng, tóc thả dài, làn da trắng nõn, cả người nàng toát lên vẻ thuần khiết, xinh đẹp động lòng người. Nàng xõa hai chân xuống nước vui đùa, thỉnh thoảng lại ném vài mẩu bánh xuống cho đàn cá đang bơi. Hắn mỉm cười, ngồi xuống ghế, nói với Khải Bình đang ngồi bên cạnh: - Mọi chuyện bên ngoài sao rổi? - Vẫn ổn! Selly từ lần đó đã biệt tích, không còn xuất hiện trước công chúng nữa. - Khải Bình giở cuốn sách, tiếp tục đọc. Dạo gần đây anh hay qua lại đây, để xem tình hình của Tiểu Vy, sẵn tiện liên lạc với Lãnh Phong. - Tốt! Tiểu Vy đang chơi đùa với đàn cá một chút, không gian tĩnh lặng, thính giác của nàng cũng nhạy bén hơn, nên rất dễ nhận ra âm thanh trong bụi cây: - Soạt.. soạt.. Nàng quay lại, thấy Lãnh Phong cùng Khải Bình đang bàn chuyện gì đó, nàng cũng không nỡ ngăn cản. Nổi tính tò mò, nàng lau khô chân, chân trần đi đến bụi cây kia. Âm thanh ngày một rõ, nàng tăng tốc độ một chút, lúc này nàng đã không nhìn thấy hồ cá đâu. - Ư.. ư.. Nàng giật mình, ngồi thụp xuống lùm cây, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng tách bụi cây ra. Sau lùm cây, có hai chú cún con một đen, một trắng đang nằm trong hộp rên ư ử nhìn nàng. - A.. Sao hai mi lại ở nơi này? - Nàng kéo chiếc hộp ra ngoài để tránh chúng không bị lùm cây cọ vào người. Đằng sau là lỗ hổng lớn đủ để chiếc hộp đi vào. - Thì ra hai mi vào được đây bằng lỗ hổng này! Ai đã bỏ mấy chú cún dễ thương như này chứ? - Nàng vuốt ve hai chú cún. Chú cún nằm trong lòng nàng hơi bự một chút, nó có bộ lông đen tuyền, đôi mắt màu xanh dương rất nổi bật. Còn chú cún còn lại thì có bộ lông trắng như tuyết, đôi mắt màu nâu hút hồn. Tiểu Vy rất ưng mắt vì đây là lần đầu tiên thấy hai chú cún đối lập nhau như vậy, nàng chỉ vào chú cún có bộ lông đen cười nói: - Ta sẽ gọi mi là Tiểu Hắc! - Mi sẽ là Tiểu Bạch! Nàng cũng rất dễ nhận ra Tiểu Hắc là đực, còn Tiểu Bạch là giống cái. Nàng hai tay ôm chúng, cười cười: - Woa! Bọn mi thật dễ thương a! Hai mi lớn lên sẽ là vợ chồng a!( Hơ hơ =.=!)Lãnh Phong dời tầm mắt khỏi tập báo, quay ra bên hồ. Bỗng chốc sắc mặt tối sầm lại. Nàng không có ở đó. Hắn quay ra nói với quản gia: - Quản gia Bình! Tiểu Vy vào nhà chưa? - Dạ! Không có thưa Lạc thiếu! - Tìm đi! - Mặt hắn đanh lại. - Lãnh Phong... Hắn quay lại. Thấy nàng đi từ trong vườn ra, tay ôm một thùng cát tông to đùng. Nàng đặt chiếc hộp xuống, ngơ ngác nhìn hắn: - Lãnh Phong, anh tìm gì vậy? Hắn đi đến bên nàng, một tay kéo nàng vào lòng mình: - Đồ ngốc! Em đã đi đâu? - Ahh.. Em... Nàng chưa kịp trả lời. Đã thấy Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch chui ra từ trong hộp. Lãnh Phong thấy vậy, khó chịu nói: - Sao có chó con ở đây? - A! Em tìm thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở đám cây cuối vườn. Ở đó có lỗ hổng, chắc người ngoài đã bỏ nó vào... - Cho người đi lấp nó đi! Đem đám này đi! - Lãnh Phong quay sang nói với quản gia Bình. - Anh! Chúng thật dễ thương a! Em muốn nuôi nó! - Nàng nghe vậy, lập tức túm áo hắn. - Không được! Chúng không thể ở đây! - Phong... - Nàng đưa ánh mắt lúng liếng nhìn hắn. - ... - Phong... Em là muốn nuôi chúng a... Em ở đây một mình... Chán lắm.. - Không được! - Hắn thiếu chút nữa đồng ý. Cũng may là lý trí vẫn còn sót lại. - Phong... Cho chúng ở lại đi... Anh muốn em làm gì cũng được! Nha? Phong... - Nàng vẫn không chịu, kiên trì giữ vững quan điểm. - Được rồi! - A! Em biết mà! Em biết mà! Anh muốn em làm gì cũng được hết á! Hắn cười tà, cúi xuống ghé sát vào vành tai nàng : - Em nên nhớ câu nói này... - Vâng!! Nhớ! Nhớ mà!!! Khải Bình! Lại đây nè! Xem cún mới của em nè!!!! - Nàng vui mừng, gọi Khải Bình từ phía xa. Khải Bình đi về phía nàng, nhìn hai con chó đang quấn quýt bên nàng, khẽ lên tiếng: - Chó của em? Lãnh Phong đồng ý sao? - Đúng á! Lãnh Phong cho em nuôi mà! Phong, đây là giống chó Alaska phải không? - Không phải! Đó là giống Husky. - Lãnh Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, vuốt ve con chó bộ lông màu đen tuyền kia. - A! Nhìn rất giống với chó Alaska mà! - Nàng ngước lên nhìn Khải Bình. Anh cũng ngồi xuống, giải thích với nàng: - Giống Alaska và Husky nhìn qua rất giống nhau. Nhưng nhìn kỹ hơn em sẽ rất dễ nhận ra, giống Alaska đuôi cong lên và luôn cuộn tròn trên lưng, còn Husky này thì lại có đuôi xù và cụp xuống. Về hình dáng thì giống Husky có phần nhỏ hơn so với Alaska. Husky không khỏe hơn so với Alaska là mấy nhưng giống chó này chạy rất nhanh. Hơn nữa Alaska trông có vẻ dữ tợn hơn. - Vậy a! Nhưng em vẫn thích loài Husky hơn! - Nàng quay ra nhìn Lãnh Phong cười. - Đúng thế! Hai con này lại là thuần chủng nữa! Rất hiếm đấy! Kẻ ngu ngốc nào lại đem bỏ nó đi? - Mặc kệ a! Em phải cảm ơn họ đấy! Cho dù họ có đến đây xin lại thì cũng đừng mơ em sẽ trả lại! Phải không Phong? - Nàng quay ra nhìn hắn. Hắn mỉm cười xoa đầu nàng: - Vậy thì anh sẽ mua cho em con mới! - Giống Husky vốn rất đắt, Lãnh Phong rộng lượng như vậy phải là yêu thương em lắm sao? - Khải Bình cười cười. - A! Em là không cần nha! Em thích hai con này hơn!! - Nàng ôm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vào lòng, tỏ vẻ chiếm hữu. - Nhưng mà em chưa nuôi chó bao giờ... - Nàng ủ rũ đặt hai chú cún xuống, giọng ỉu xìu. - Đừng lo, giống Husky rất năng động và nghịch ngợm. Em chỉ cần quan tâm chơi đùa với chúng mỗi ngày là được. Có hai con nên em không phải sợ chúng sẽ cô đơn. Còn về việc ăn uống, em có thể cho chúng ăn cơm với thịt băm hoặc đồ ăn dành riêng cho cún cũng được. Tiểu Vy gật đầu, vuốt ve Tiểu Bạch. Khải Bình cũng lại lên tiếng: - Nhìn cảnh này rất đẹp nha! - Gì? - Nàng và hắn đồng thanh, tay cũng dừng lại động tác vuốt ve chú chó. - Xem đi! Em mặc váy trắng, xinh đẹp cùng với Tiểu Bạch, Lãnh Phong mặc đồ đen, lãnh đạm cùng Tiểu Hắc. Không phải rất hợp sao? - Ưm... - Nàng khẽ cười, phải nói là hắn cùng Tiểu Hắc rất hợp nhau, từ đầu tới giờ Tiểu Hắc luôn quấn lấy hắn, hắn cũng vuốt ve Tiểu Hắc đâu ghét gì đâu? - Vy Vy, em ở đây. Anh đi cùng Khải Bình một chút. Nếu đói cứ gọi quản gia Bình, bà ấy sẽ dặn đầu bếp làm đồ ăn cho em.. - Hắn dịu dàng vuốt tóc nàng, ánh mắt lộ rõ yêu thương. Nàng cảm thấy mặt mình có hơi nóng, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc- Vâng... Vừa đi đến cửa, Khải Bình đã bị Lãnh Phong túm cổ áo lôi lại. Anh nói: - Này này! Cậu làm gì vậy? - Vừa rồi cậu nói Vy Vy cái gì? - Lãnh Phong nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt hằn tia muốn giết người. - Gì chứ? Ngay cả khen Tiểu Vy xinh đẹp cậu cũng cấm sao? - Hắn sao có thể nực cười vậy? Người ta khen vợ chưa cưới của mình đẹp mà cậu ta cũng nổi giận? - Hay là tôi nói sai sự thật? - Gì? - Hắn tăng lực đạo. - Bạn tốt à! Tớ nói vợ cậu xinh đẹp thì cậu nổi giận. Giờ nói tớ nói sai sự thật cậu cũng nổi giận. Cậu muốn tớ nói sao đây? - Anh nở nụ cười khổ nhìn hắn. Lúc này Lãnh Phong mới thả anh ra, nói với anh: - Khen vợ tôi đẹp chỉ có mình tớ có quyền! Cấm cậu đếm xỉa! - Hắn ra lệnh. - Gì chứ? - Anh kinh ngạc nhìn hắn. - Đủ rồi! Về đi! Tối rồi! - Hắn xoay lưng bước đi. - Này! Mới có 3 giờ chiều thôi! Hắn dừng lại. Quay lại trừng mắt nhìn Khải Bình. Anh cũng vì hành động này của hắn mà im bặt, xoay lưng bước đi: - Tớ về đây! Ngày mai gặp!