Nguyễn Kiều Kiều vô tri vô giác bị một tiếng khóc đánh thức. “Ai đang khóc đấy? Ồn chết đi được.” Bóng tối thoái lui, đập vào mắt là gương mặt đáng yêu mềm mại của Liễu Như Yên. “cô khóc cái gì?” “Tôi khóc cho sự đáng thương của tôi.” Liễu Như Yên ôm đầu gối, sau khi nhìn Nguyễn Kiều Kiều lại khóc huhu, “Sao tôi xui xẻo thế! Đáng lẽ ở chỗ này tôi có thể sống tốt hơn, nhưng tại sao chỉ có thể bị vứt bỏ và phản bội?” nói xong, Liễu Như Yên lau nước mắt, “Ai cũng nói xuyên không chơi rất vui, tôi cảm thấy không vui gì hết.” Nguyễn Kiều Kiều hết biết nói gì, Liễu Như Yên nói một hồi, cuối cùng đứng dậy. “Được rồi, tôi phải về nhà. cô một mình ở đây đi! Nơi rách nát này tôi cũng chẳng muốn ở lại nữa!” “cô đi đâu đó?” Liễu Như Yên lấy làm lạ nhìn cô, “Đương nhiên là trở về rồi. Cơ thể tôi bản thân tôi còn không nhập vào được, hơn nữa tiến vào có lợi ích gì. không ngờ tên rác rưởi Lý Tuyển ấy lại lừa dối tôi... Người ta nói nhất dạ phu thê bách dạ ân, lúc ở trên giường còn nói yêu tôi, ai ngờ xoay người lại... Huhuhu... cũng tại cô tốt số, giờ tôi mới phát hiện Tô Tầm tốt nhất, sớm biết vậy còn không bằng dụ dỗ anh ta.” “...” Liễu Như Yên khóc một hồi, sau đó thê thê thảm thảm đi mất. Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy thân thể chậm rãi trở nên nhẹ hửng, cô còn chưa kịp suy xét là vấn đề gì, thân thể chợt trầm xuống. Bỗng chốc cô mở mắt ra. “Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi?” Nguyễn Kiều Kiều nhìn Cẩu Bất Lý rõ ràng lớn hơn hẳn, sờ đầu cậu. Đợi đã... cô có thể sờ được? “Cẩu Bất Lý?” cô từ trên giường ngồi dậy, Cẩu Bất Lý nhào vào lòng cô, nhưng giữa đường bị người từ phía sau kéo ra. “Em tỉnh rồi.” Tô Tầm nhích lại gần, ngăn chặn Cẩu Bất Lý đang rục rịch ngóc đầu dậy. “Nặng, sẽ đè trúng cô ấy.” Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, thoáng nhìn Tô Tầm. cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng. “Đại nhân?” “Ừm.” Giọng cô không hiểu sao có chút nghẹn ngào, “anh già mất rồi.” “...” Phút chốc Tô Tầm đen mặt, sau đó phất tay áo xoay người rời đi. Hả? Tức giận? nói thật cũng không được sao? Tô Tầm có tư cách tức giận, dù sao anh mất ba năm mới nghiên cứu ra cách để Nguyễn Kiều Kiều ở lại. Ai ngờ Nguyễn Kiều Kiều vừa tỉnh đã nói một câu anh chẳng muốn nghe. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Cẩu Bất Lý trông lớn rõ như thế, vì thời gian đã trôi qua ba năm. Cẩu Bất Lý là người bán thú vốn trưởng thành nhanh, đứa trẻ mười tuổi nhìn tương đương như con người mười lăm tuổi. Cậu đứng trước mặt cô, đã cao hơn cô rồi. Trong lúc nói chuyện, Tiểu Bạch bưng canh gà nóng hổi tiến vào. “Ăn chút gì đi cô Mèo.” “Tiểu Bạch.” hiện tại Tiểu Bạch đã là một thiếu nữ, trông thấy cô Mèo, nét mặt lộ vẻ tươi cười, “Tôi đã hầm canh gà, cô nếm thử đi.” Nhiều năm không có cảm giác ăn thịt, lần nữa ăn được, luôn có một loại xúc động nhàn nhạt. Nhưng rất nhanh, Nguyễn Kiều Kiều uống sạch canh, ăn hết thịt gà trong chén. cô sờ cánh tay mình, nặng trịch, nhéo tay mình, sức lực nơi lòng bàn tay vẫn đủ. Cuối cùng cô cũng tiếp nhận một hiện thực. Rốt cuộc cô đã trở lại. Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm. Chuột Đệ và Tiểu Manh còn sinh song thai. Chẳng qua Chuột Đệ là một người chuyên sinh con gái, thai đầu là con gái, thai sau lại sinh một đôi song thai bé gái nữa. Người thú lớn rất nhanh, bé con nhanh chóng biết bò biết lăn, ba cô con gái đều có quan hệ rất tốt với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch mất một tay nhưng chẳng ảnh hưởng kỹ thuật nấu nướng của cô chút nào. hiện tại cô tìm được một công việc tốt tại thành Nhân Loại, làm đầu bếp ở một quán cơm lớn nhất thành phố. Tuy có chút kỳ quái, song nghe nói Tiểu Bạch rất nổi tiếng ở đó. Nhất là đồ ăn cô làm, ngàn vàng khó mua. Mấy năm nay, tộc người thú và loài người ở chung rất tốt, vì Lý Tuyển tỏ thái độ tốt đẹp với tộc người Thú, nên ba năm nay luôn rất hài hòa. Nhắc tới Tô Tầm, ngày đó sau khi anh phất tay bỏ đi, Nguyễn Kiều Kiều cho rằng anh sẽ tức giận mấy ngày, nhưng cũng không lâu lắm anh lại quay về. anh ngồi bên giường cô, nhìn cô ăn một chén thịt gà. “Ăn no rồi?” Nguyễn Kiều Kiều ợ một cái, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, “Lâu lắm rồi em không ăn no.” Tô Tầm nhìn cái bụng gồ lên của cô, híp mắt, “đi thôi, anh dẫn em đi tản bộ.” Sau khi Tô Tầm thu hồi thành Tây Bắc thì thường trú luôn tại đó. Tiến sĩ Gấu nói hoàn cảnh ở đây tốt hơn thành Nhân Loại một chút, thích hợp cho dưỡng bệnh. Hơn nữa, bọn họ còn ở tại tiểu viện năm ấy nữa. Có điều khác với trước đây, giờ tiểu viện cây xanh tỏa bóng, cây mơ ngay cổng ra đầy quả nặng trịch. Nghĩ đến mơ, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy miệng hơi chua. “Hơi thèm ăn mơ.” Tô Tầm nhìn quả mơ trên đầu cành cây, lộ móng vuốt ra. “Được rồi, còn chưa chín đâu.” Đúng lúc Nguyễn Kiều Kiều ôm móng vuốt anh, “Đợi nó chín em làm bánh hạnh nhân[1] cho anh ăn.” [1]Hạnh nhân là hạt khô của quả cây mơ. Tô Tầm liếm môi một cái, nét mặt hơi mong chờ. “Đại nhân, tại sao anh không trở về thành Nhân Loại.” “không thể trở về.” Tô Tầm thành thật trả lời. “hắn vẫn kiêng kỵ anh sao?” “Ừm.” Tô Tầm gật đầu. “Vậy anh muốn trở về không?” Tô Tầm ngáp một cái, “không quan trọng.” Tô Tầm có muốn trở lại không, tạm thời Nguyễn Kiều Kiều không biết. Song cô biết rằng, cô chẳng hề muốn quay về. Thành Tây Bắc non xanh nước biếc, hoàn cảnh tươi đẹp, rất thích hợp định cư. Thỉnh thoảng, Thú vương phi còn tới thăm nhưng Tô Tầm không hoan nghênh lắm. cô nghĩ cuộc sống cứ trôi qua yên ổn như thế thì tốt biết mấy. Bởi hết thảy đều bụi trần lắng đọng, là thời điểm yên bình. Khi Tô Tầm ở chung với cô, cũng không biểu hiện quá nhiều dã tâm. Từ sau khi cô tỉnh lại, bất kỳ chuyện gì anh đều thể hiện không nhiệt tình, ngoại trừ một việc. Ba năm nay anh không động dục, nên lần này động dục dứt khoát kinh thiên động địa. Gần như từng giờ từng phút đều dùng đuôi quấn quýt Nguyễn Kiều Kiều, cô là một người mềm lòng, cô đau lòng mấy năm nay anh sống không dễ. anh đã dùng thân thể mình trấn áp cô ba năm, tổn thương thân thể nhiều lắm, nên anh muốn như thế nào, cô đều chiều theo anh. Quan trọng nhất là Nguyễn Kiều Kiều nhìn ba cô con gái đáng yêu của Chuột Đệ, trong lòng cũng mơ hồ có một suy nghĩ. cô muốn một đứa con gái. Tiến sĩ Gấu nói, loài người và người thú kết hợp đã khó khăn rồi, đặc biệt Tô Tầm còn là một người bán thú. Cho nên Nguyễn Kiều Kiều không hi vọng lắm. Cẩu Bất Lý đã là ngoại lệ trong ngoại lệ, cô chẳng cảm thấy cuộc đời cô còn có thể thêm ngoại lệ nữa. Song chính như vậy, trải qua hơn một năm yên bình, Nguyễn Kiều Kiều được chẩn đoán ra mang thai. Khi nhận được tin tức này, nét mặt cha mẹ đều rất sững sờ. Nhất là Tô Tầm, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào bụng Nguyễn Kiều Kiều, giống như không thể tin nổi sự thật này. Đừng nói anh, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều còn không tin, cô kéo tiến sĩ Gấu hỏi rất lâu, “Ông không chẩn đoán sai chứ, thật sự mang thai sao?” Tiến sĩ Gấu vỗ lồng ngực béo cam đoan, “Yên tâm, tôi chẩn đoán bệnh tuyệt đối không thành vấn đề.” “Nhưng tại sao tôi không có cảm giác gì?” Tiến sĩ Gấu trợn mắt, “Bộ lúc cô mang thai Cẩu Bất Lý có cảm giác hả?” Cũng đúng. cô chẳng hiểu gì cả sinh Cẩu Bất Lý, thậm chí còn không biết mình có thai. Tuy nhiên lần này không giống lần trước, lần này rõ ràng Nguyễn Kiều Kiều chờ mong nhiều lắm. “Ông nói xem, nó là loài người hay người bán thú?” Tiến sĩ Gấu sờ cằm, nét mặt rất rối rắm, “nói thật, tôi không biết. Đợi sinh ra nhìn rồi biết.” Lần này Nguyễn Kiều Kiều có thai không khác với trước đây, nhưng càng thích ăn hơn. Tiểu Bạch tới hỗ trợ cô ướp quả mơ thành mơ khô, chua chua ngọt ngọt, làm Nguyễn Kiều Kiều rất thích. Mỗi ngày đều ăn mấy lần. Chẳng qua món này ở thời kỳ mạt thế là hàng xa xỉ, sau đó bị Tô Tầm biết được bèn chạy tới khu vực của Thú vương tìm trái cây chua về. Nghe nói bởi vì thế mà dẫn đến một ít mâu thuẫn giữa hai tộc. Về sau Nguyễn Kiều Kiều biết, bèn tóm lấy Tô Tầm không cho anh đi. Bản tính của anh là cướp đoạt, nếu những người thú kia không cho, anh dứt khoát cướp. Cướp nhiều thì người thú cũng tức giận, vất vả lắm quan hệ hai tộc mới bình ổn, không nên vì phụ nữ mang thai như cô mà phá hỏng cuộc sống yên bình. Tô Tầm cũng không biểu hiện quá yêu thích đứa bé này, nhưng anh nghe tiến sĩ Gấu nói, Nguyễn Kiều Kiều có đứa bé này không dễ dàng, lông mày anh mới giãn ra. Từ đầu chí cuối, cái tên này đều không có giác ngộ làm cha. Lần trước, Cẩu Bất Lý thiếu chút hại chết Tô Tầm, anh chẳng nói gì. hiện tại hai người ở chung một cách lạnh nhạt, có thể ăn cơm chung, nhưng rất ít giao lưu. Cẩu Bất Lý dành phần lớn thời gian ở phòng thí nghiệm, bằng không sẽ tìm cô. Rất nhiều lần bị Tô Tầm trông thấy, sắc mặt anh đều rất tệ. Sau đó, vào buổi tối, Nguyễn Kiều Kiều nói chuyện này với Tô Tầm. “Dù gì Cẩu Bất Lý cũng là con trai chúng ta, anh đừng lạnh mặt như vậy được không? Dọa nó không tốt gì hết.” Tô Tầm hừ lạnh một tiếng, “Nó còn có thể bị dọa hả?” Nguyễn Kiều Kiều ôm tay anh, đối diện với đôi mắt da cam, “Có phải anh còn tức giận khi ấy nó thiết kế anh không?” Tô Tầm lắc đầu, “Tài nghệ không bằng người, chả có gì đáng tức giận.” “...” “Chỉ nhìn nó không thuận mắt thôi. Thằng chó ấy lớn chừng này cứ dính chặt em mãi là sao?” “...” Vốn còn tưởng vì năm đó Cẩu Bất Lý làm chuyện sai nên Tô Tầm có khúc mắc với cậu, không ngờ rằng người ta chỉ đơn thuần ghen tuông thôi. Nguyễn Kiều Kiều bật cười, vòng tay ôm ấp của Tô Tầm rất ấm áp, mấy năm trước cái đuôi bị thương ở khu mỏ trở nên trụi lủi, hiện tại rốt cuộc mọc lông mới, cô rất hài lòng cọ cọ bộ lông mềm mại. Sau đó rục người vào lòng anh, ngáp một cái, mắt nửa mở nửa khép nói: “Quỷ hẹp hòi.” Thoáng nhìn Tô Tầm, thấy sắc mặt anh đen thui, Nguyễn Kiều Kiều lại ngáp một cái, cười híp mắt bỏ thêm một câu. “Nhưng... em thích.”