Vợ yêu của tổng tài " mộ vi lan - phó hàn tranh"
Chương 517 : Sự Nũng Nịu Lúc Nửa Đêm
**********
Ông Phó nhân cơ hội ăn cơm hỏi: “Vi Lan à nghe nói hôm nay con vào chung kết rồi, chúc mừng con nhé.”
“Cảm ơn ba.”
“Vậy..." Trận chung kết đó của con bao giờ kết thúc vậy, khi nào kết thúc rồi thì cùng với Hàn Tranh hai đứa suy nghĩ về việc hôn lễ nhé, các con không thể để ba suốt ngày đi giục thế được.
Mộ Vi Lan đang định nói thì Phó Hàn Tranh đã mở lời: “Ba, chuyện hôn lễ giờ phải tạm hoãn lại, con với Vi Lan còn rất nhiều chuyện phải làm.”
Mộ Vi Lan chợt nhìn về anh: “Hàn Tranh...?”
Ông Phó nhẹ chau mày, có chút không vui: “Chuyện gì mà cứ liên tục bận vậy, đến bỏ ra vài ngày để tổ chức hôn lễ cũng không có?”
Phó Hàn Tranh bỏ đũa xuống, mím chặt môi nói: “Ba, chuyện này không cần ba lo nghĩ nhiều đầu, con và Vị Lan sớm đã kết hôn rồi, dù gì cũng chỉ là buổi hôn lễ hình thức thôi, sau này lúc nào làm cũng được, không cần vội làm bây giờ làm gì."
Đường Đậu vô cùng thất vọng nói: “Vậy lúc nào con mới được làm bé cầm hoa vậy?”
Đứa nhỏ này rất thích xem người khác kết hôn, mà ba và Mộ Mộ đã bàn xong hôn lễ lại không tổ chức, thật khiến người ta buồn.
Bác Phó rất khó chịu đang định nói gì thì Phó Hàn Tranh đã đứng dậy: "Con no rồi, mọi người ăn ngon miệng”
Nói xong, Phó Hàn Tranh một mạch đi luôn ra khỏi bàn ăn, lên phòng đọc sách tầng hai.
Ông Phó nhìn theo bóng của Phó Hàn Tranh, có chút không hiểu, hỏi Mộ Vi Lan: “Lan à, con và Hàn Tranh cãi nhau hay sao? Hôm nay nó bị làm sao vậy?”
"Không có gì đâu ạ, có lẽ bụng dạ của anh ấy hôm nay không được tốt, một lúc nữa con sẽ xem anh thế nào.”
Bác Phó hừ một tiếng, cũng không nghĩ nhiều: “Cái thằng này, đúng là từ nhỏ đã không thích bị quản giáo.”
Tiểu Đường Đậu đang ăn mì Ý, tò mò hỏi: “Ông nội ơi, thế nào là không thích bị quản giáo ạ?”
Ông mỉm cười giải thích: “Chính là người lớn đã nói rồi nhưng trẻ con lại không nghe lời đó.
Đường Đậu, cháu gái ngoan của ông, cháu đừng có học theo ba cháu nhé.”
“Dạ! Cháu nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông nội!”
Miệng của Tiểu Đường Đậu rất ngọt, làm cho ông nội phá lên cười: “Vẫn là cháu gái ngoan của ông! Nào ăn cái xương sườn này nào!”
Mộ Vi Lan cũng không còn bụng dạ ăn nữa, ăn không được mấy miếng, đợi khi ăn xong thái một đĩa hoa quả rồi đem lên lầu tìm Phó Hàn Tranh.
Cô gõ cửa phòng đọc rồi đi vào, bưng hoa quả vào cùng nói: “Hàn Tranh, tối nay anh ít quá, ăn chút hoa quả đi?”
Anh chỉ nói lạnh nhạt: “Anh không đói, giờ không muốn ăn.”
Mộ Vi Lan cũng không định vòng vo nữa, chỉ bưng đĩa hoa quả đặt vào tay anh, nhìn chăm chăm vào anh: “Lời anh nói với em ở sau viện tất cả đều là thật sao? Không hề trái với lòng anh?”
"Không có, ai nói phụ nữ kết hôn rồi thì không thể theo đuổi giấc mơ sự nghiệp nữa? Anh không gia trưởng như thế đâu.”
Mộ Vi Lan nhíu lông mày nói: “Thật sao? Nhưng mà em phải đi Anh đấy, không phải là chuyện vài ngày, ít nhất cũng phải một năm rưỡi, nếu như em đi, không phải chúng ta phải xa cách hai nơi sao? Anh không nhớ em sao?”
Ánh nhìn của Phó Tử Tranh chuyển từ màn hình laptop lên gương mặt cô, rất nghiêm túc nói: “Anh có thể đi Anh thăm em."
“Nhưng mỗi tuần anh đều có thể tới thăm em không? Anh bận như vậy, mà một khi em đi rồi, hai đứa trẻ dù cho có người giúp việc và bảo mẫu chăm non thì anh vẫn cần quan tâm đến chúng, lúc đó sợ rằng anh có phân thân ra cũng không có thời gian đi thăm em.”
Cô nói rất rõ ràng, trong lòng Phó Hàn Tranh đột nhiên có chút chạnh lòng: “Mộ Vi Lan, vậy em muốn thế nào?”
Mộ Vi Lan ngồi xổm xuống, ngẩng lên nhìn anh đang ngồi trên ghế, đặt tay lên đùi anh, anh mắt thành khẩn nói: “Anh có thể yêu cầu em không đi nữa, em nói rồi, anh không muốn em đi, em sẽ không đi nữa, mặc dù danh sách được cử đi lần này rất khó đạt được nhưng anh và hai đứa trẻ quan trọng hơn.
Cổ họng của anh trơn xuống, nhìn cô chăm chú một hồi lâu, nhấc tay đặt lên đỉnh tóc của cô: “Nhưng anh không thể yêu cầu em vì gia đình mà hi sinh công việc của mình, Vi Lan à, anh sợ rằng sau này em sẽ trách anh.”
Cô vẫn còn rất trẻ, đối với những người con gái tầm tuổi cô mà nói, đời người cũng chỉ mới bắt đầu, anh mà cứ muốn bắt cô phải ở với anh nửa bước không rời, nhưng một khi bắt đầu, cô sẽ dần quen, dần lệ thuộc anh, qua vài năm nữa, cô có trách anh trở thành người nội trợ toàn thời gian không?
“Vậy anh, thật sự ủng hộ em đi Anh?” “Nếu em muốn đi, anh có thể chăm sóc cả gia đình.”
Mộ Vi Lan mắt đỏ lên, có chút cảm động: “Nhưng rất có thể sẽ phải ở đến một năm rưỡi đó.”
“Một năm rưỡi, anh có thể đợi.”
Nước mắt cô lã chã rơi, Phó Hàn Tranh vươn tay ra xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Mộ Vi Lan đưa tay lên tay anh, nhìn anh nói: “Nhưng anh từng nói, anh không thích người phụ nữ quá quan tâm sự nghiệp.
“Nhưng nếu là với em, điều này không hề ảnh hưởng đến tình yêu của anh với em."
Cô chớp mắt, hàng lệ bỗng tuôn ra, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “Nhưng nếu anh nói không muốn em đi, không nỡ rời xa em, anh cần em, thì em sẽ từ bỏ cơ hội học tập này.”
“Anh muốn cho em những gì tốt nhất, tình cảm cũng vậy, những chuyện khác cũng thế, anh không muốn em có chút bất mãn hay uất ức gì.
Huống hồ, đi Anh học là chuyện tốt, anh không có lí do ngăn em trở nên tốt hơn.”
“Hàn Tranh.”
Mộ Vi Lan giơ tay ra ôm eo anh, rồi như một đứa trẻ chui vào trong lòng anh, cảm động rớt nước mắt.
Sao có thể không cảm động được, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy lại làm một chuyện nhường nhịn cô đến thế, sự bao dung và cổ vũ của anh dành cho cô không thể nói hết bằng lời, người đàn ông này nguyện vì cuộc đời cô mà hi sinh vì gia đình này.
Những ngày tiếp theo, Mộ Vi Lan dễ dàng thắng chung kết, thủ tục đi Anh cũng làm rồi, đến vé cũng đã định xong rồi.
Những ngày này, Phó Hàn Tranh hầu như rất bận, Mộ Vi Lan ngủ đến nửa đêm, Phó Hàn Tranh mới quay lại.
Anh tắm qua loa, người vẫn còn lạnh lạnh, lúc vào gần, Mộ Vi Lan tự động chuyển người ôm lấy lưng anh, rúc vào lòng anh, mơ màng khẽ lên tiếng trách yêu: “Lần sau không được về muộn như thế đâu đấy, em ngủ một người không thoải mái.”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn vào trán cô, chăm chú nhìn sắc thái khi đang ngủ của cô, vô thức hỏi một câu: “Vậy đến lúc em đi Anh rồi thì làm thế nào?”
Mộ Vi Lan vẫn còn đang say ngủ, thì thầm nói: “Vậy em không đi nữa."
Trái tim Phó Hàn Tranh bỗng đập loạn nhịp, qua một hồi, vươn tay ra đắp lại
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
431 chương
17 chương
17 chương
144 chương
51 chương