Vợ yêu của tổng tài " mộ vi lan - phó hàn tranh"

Chương 497 : Ô Quên Mất Anh Không Có Vợ

********** Tập đoàn Cổ Sau khi Cổ Tồn Ngộ giải quyết xong đám cổ đông, anh bước đến văn phòng và dặn dò Cao Lực: "Cử người theo dõi lão già Tào đi, tôi sợ ông ta sẽ làm chuyện gì quá kích" thưa Boss. này, chiếc nhẫn cưới đợt trước tôi kêu anh đặt đã đến chưa?" Cao Lực đáp: "Hôm nay vừa mới đến, tôi đã mang nó đến bàn làm việc của anh rồi." Cổ Tồn Ngộ khẽ gật đầu, Cao Lực do dự rồi nói: "Boss, cô cô Liễu đến rồi." Cổ Tồn khẽ cau mày: “Cô Liễu? Cô Liễu nào?" Cao Lực không nói nên lời, tự lầm bầm trong bụng, cô gái anh từng yêu đương trước kia, anh còn không biết sao? "Liêu Tiềm Tiêm, đang ở trong văn phòng của anh" Cổ Tồn Ngô cau mày nhiều hơn, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ai cho phép cô ta vào trong ấy?" Cao Lực không thể hiểu rõ Cổ Tốn Ngô. Dù Liễu Tiêm Tiêm có thế nào đi chăng nữa thì trước đây cô cũng là bạn gái của Cổ Tồn Ngô, thậm chí có thể nói là mối tình đầu tiên. Cổ Tồn Ngô không yêu đương nhiều, ngoài trừ người hiện tại danh chính ngôn thuận nằm trong sổ hộ khẩu của anh, thì cô Liễu này là người có tình cảm sâu đậm nhất với Boss, không phải sao? Cao Lực vô thức nhìn Cổ Tồn Ngộ, Cổ Tồn Ngô mím chặt môi, ánh mắt rất lạnh lùng. “Không có lần sau đâu. Ngoài trừ bà xã tôi có thể thoải mái ra vào văn phòng của tôi, người khác không có đặc quyền này" “Vâng. Vấn đề là bà xã của anh chắc cũng không đến Cổ Thị mà? Liễu Tiêm Tiêm kiên nhẫn đợi Cổ Tồn Ngộ ở trong văn phòng. Sáng sớm, cô ta bị Hóa Tuệ chọc giận ở nhà họ Có, Hòa Tuệ đó lấy lòng tự tin ở đâu ra chứ Khi Tốn Ngô ở bên cạnh cô ta, ăn mì gói, sống trong một căn nhà thuê nhỏ, tất cả tiền đều đưa hết cho cô ta. Cô ta không tin, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Tổn Ngô đã quên sạch tất cả tình cảm của mình dành cho cô ta. Tồn Ngộ chỉ là đang dùng Hòa Tuệ để khiêu khích cô ta, muốn để cô ta tức giận và ghen tuông mà thôi. Cô ta bước đến bàn làm việc, nhìn thấy một chiếc hộp nhưng đen trang nhã trên mặt bàn, cô ta hứng thú mở ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương được trạm chỗ tinh xảo. Những hạt kim cương đỉnh trên chiếc nhẫn này vừa nhìn đã biết rất có giá trị, có vẻ như là kim cương của Nam Phi. Mọi phụ nữ đều thích trang sức, Liễu Tiêm Tiêm cũng không ngoại lệ. Liễu Tiêm Tiêm đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của mình, rất vừa vặn. Chẳng lẽ đây là quà Tồn Ngộ mua tặng cho cô sao? Khi ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, nụ cười trên miệng Liễu Tiêm Tiêm càng đậm hơn, ngay cả nhịp tim của có ta cũng phản khích đập mạnh. “Cach Cánh cửa văn phòng bị đẩy ra. Có Tồn Ngô sải bước vào trong, khi nhìn thấy Liễu Tiêm Tiêm đứng bên cạnh bàn làm việc với vẻ tự mắn, anh cau mày: "Cô đang làm cái gì vậy?” Liễu Tiêm Tiêm ngắng đầu, nụ cười trên khỏe mỗi càng rạng rỡ hơn, cô ta bước tới, vui vẻ nói: "Tồn Ngô, anh họp xong rồi à, em mang đồ ăn trưa đến cho anh, anh ở công ty chắc là thường xuyên ăn đồ ăn nhanh, không tốt cho dạ dày, em tự tay làm bữa trưa cho anh" Liễu Tiêm Tiêm làm điều này không những không làm cho Cổ Tồn Ngộ cảm động, mà còn khiến anh cảm thấy chán ghét. Khi một người đàn ông đã nhìn thấu một người phụ nữ, và không còn cảm xúc với người phụ nữ này nữa thì tất cả những gì người phụ nữ này làm đều chỉ là thừa thãi, khiến người khác chán ghét. Đặc biệt là những người phụ nữ như Liễu Tiêm Tiêm, có những ý đồ khác. Tình cảm của Liễu Tiêm Tiêm chưa bao giờ trong sáng. Trong mắt Cổ Tồn Ngộ, cô ta tiếp cận anh chỉ là vì thân phận và địa vị của anh. Có Tốn Ngộ liếc nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn, ảnh mắt lạnh nhạt và lãnh đạm, khi anh nhìn xuống chiếc hộp nhung đen, đôi mắt anh tối sầm lại. Liễu Tiêm Tiềm đưa tay ra, say mê nghịch chiếc nhắn: "Tốn Ngô, đây có phải là anh đặc biệt chuẩn bị cho em không? Em rất thích, nó rất đẹp" Có Tồn Ngô lạnh lùng ra lệnh: “Tháo ra l Cổ Tồn Ngô thấy cô ta không cử động, anh lạnh lùng kéo tay cô ta và tháo chiếc nhẫn ra: "Đừng tự suy diễn, chiếc nhẫn này không liên quan gì đến cô!” “Nhưng mà chiếc nhẫn này rất vừa với kích cỡ ngón tay của em. Cổ Tồn Ngô cười khẩy, cầm chiếc nhẫn lên và cho cô ta xem bên trong chiếc nhẫn: “Cô Liễu, cô nhìn cho rõ, chữ khắc bên trong chiếc nhẫn là “H" và "C” cũng chính là họ của tôi và Hòa Tuệ, không liên quan gì đến cô Liễu Nghe vậy, sắc mặt Liễu Tiêm Tiêm cứng đờ: “Tồn Ngô...em không tin, em không tin anh không còn yêu em nữa, năm đó anh từng nói em là người đầu tiên anh yêu thật lòng, anh sẽ cưới em..." Liễu Tiêm Tiêm vươn tay nắm lấy áo của Cổ Tồn Ngộ, Cổ Tấn Ngô lạnh lùng hất tay cô ta ra và gần giọng: "Bây giờ nghe lại những lời này, tôi không những không có chút hoài niệm nào, mà còn cảm thấy buồn nôn. Năm đó tại sao tôi lại thích một người phụ nữ như cô được chử, đúng thật là mù quáng Tồn Ngô anh nghe em giải thích. Năm đó em không phải vì anh nghèo nên mới rời xa anh, là bắc Cổ đã ép em. Bác ấy nói nếu em không rời xa anh, bác ấy sẽ cắt hết mọi tài nguyên và nguồn lực trong làng giải trí của em. Lúc đó anh cũng biết, em vừa mới bước chân vào ngành giải trí, nếu em mất việc, không có tiền thì lấy gì để trả tiền thuê nhà đây?" “Đủ rồi, tôi không có hứng thú với những lời giải thích này. Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, đừng có chạy đến nhà họ Cổ quanh quần trước mặt bố tôi và Hòa Tuệ, nhà họ Cố chúng tôi không chào đón cô " “Tồn Ngộ. em biết sai rồi. Năm đó bác trai up hiếp em, còn lấy tiền đồ của anh ra để uy hiếp em. Nếu em không rời xa anh, anh sẽ mất đi tất cả, em là vi anh. " Cổ Tồn Ngô cười khẩy: “Liễu Tiêm Tiêm, trước khi nói dối cô không cần chuẩn bị trước sao? Lẽ nào không phải vì cô nghĩ tôi thật sự nghèo, nên mới lên giường với đạo diễn của đoàn phim, và bị bố tôi bắt quả tang?" Liễu Tiêm Tiêm run rẩy, chân tay lạnh toát: "Tồn Ngộ, lúc đó em không có lựa chọn nào khác! Là tên đạo diễn háo sắc đáng chết đó cưỡng bức em! Em không thể làm gì được Cổ Tồn Ngô lười tiếp chuyện với cô ta, anh nhìn cô ta cực kỳ lạnh lùng: "Điều cô không thể làm được nhiều lắm, Liễu Tiêm Tiêm “Tồn Ngộ...!"Mang theo cái gọi là bữa ăn trưa yêu thương của cô cút đi đi, đừng để tôi gặp lại cô!" Liễu Tiêm Tiêm bất lực, cô ta muốn bám lấy Cố Tồn Ngộ, nhưng cô ta hiểu rõ tính cách của Cổ Tồn Ngộ. Với tình hình hôm nay, nếu cô ta tiếp tục đeo bảm, Cổ Tồn Ngộ chắc chắc sẽ nổi giận. Liễu Tiêm Tiêm giả vờ tủi thân cầm hộp giữ nhiệt, cắn môi và tỏ ra đáng thương yếu đuối, nói: "Tồn Ngộ, em biết bây giờ anh không thể tha thứ cho em, nhưng bao năm qua, em luôn nhớ đến anh, anh là người đàn ông đầu tiên em yêu, và cũng sẽ là người cuối cùng. Bây giờ anh đang tức giận, em không cãi nhau với anh. Đợi vài hôm nay, tâm trạng anh bình tĩnh trở lại, em sẽ mang cơm trưa đến cho anh." “Tôi cho cô ba giây, còn không mau cút đi, tôi sẽ gọi bảo vệ " Cổ Tồn Ngô chưa từng gặp loại phụ nữ nào vô liêm sĩ như vậy, trước đây anh đúng là mù mới thích phải loại người giả tạo này khi Cao Lực đến để báo cáo công việc, anh ta gặp Liều Tiêm Tiềm đang khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng. "Boss, cô Liễu. “Sau này đừng để loại phụ nữ giả tạo ấy vào đây Cổ Tồn Ngộ ngồi trên chiếc ghế xoay, giơ tay bóp trán. Cao Lực sững sờ, sau đó nịnh nọt: “Boss, khả năng nhìn nhận người của anh cao siêu quả." Cổ Tồn Ngô khẽ khịt môi, cong môi nói: “Tất nhiên, anh cứ ngồi xem phim truyền hình cùng bà xã ba năm liền thử xem." Cùng ngồi xem phim truyền hình với bà xã ba năm liên tiếp, nếu không phân biệt được những điều này, chẳng phải là đã xem vô ích rồi. Cao Lực không nói nên lời: " “Ổ, quên mất, anh không có vợ " "" Cao Lực bị bắt ép ăn một đồng “cầu lượng