Vợ yêu của tổng tài " mộ vi lan - phó hàn tranh"
Chương 386 : Khoe nhẫn cưới cô có chủ rồi!
Mộ Vị Lan đứng sừng lại, sống lưng cứng đờ, không phải vì nghe thấy tên Đào Gia Dương khiến lòng cô dậy sóng gì, mà là bởi vì mọi ánh mắt trong phòng bao đều đang đổ dồn về phía cô.
Ngay lập tức cô có chút ngại ngùng.
Và ánh mắt của Đào Gia Dương cũng nhìn về phía
Mộ Vi Lan. "Vi Lan?"
Đào Gia Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, ga lăng kéo ghế cho cô: "Lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp.
Mộ Vị Lan bối rối, cô mìm cười lịch sự: “Đã lâu không gặp"
Mọi người trong phòng bao bắt đầu tung hồ. "Xem ra Gia Dương vẫn còn nhớ đến bạn học Mộ của chúng ta!".
Mộ Vị Lan đỏ mặt, không phải vì xấu hồ, mà là vì ngại ngùng không biết phải làm gì.
Đào Gia Dương cảm thấy không có gì hết, có lẽ bởi vì đã quá quen với những trò trêu chọc của đám bạn cũ, anh ta biết bọn họ không có ác ý gì, anh ta đến vị trí với người bên cạnh và ngồi xuống cạnh Mộ Vi Lan.
Bởi vì trong phòng bao có quá nhiều người, mọi người đều đang trò chuyện nên hơi ồn ào, Đào Gia Dương cũng không vội tâm sự chuyện cũ với cô.
Trong phòng bao có rất nhiều bạn học nam, nhưng mọi người vẫn chưa đến đông đủ, một số người bắt đầu hút thuốc, khắp phòng đầy khói thuốc. Thường ngày Mộ Vi Lan không thích ngửi mùi thuốc lá, nhất là khi bây giờ cô đang mang thai, cô càng phải chú ý hơn về vấn đề này.
Cô khẽ gật đầu với người bên cạnh, và nói nhỏ: “Mình đi vệ sinh một lát "
Mộ Vi Lan vừa rời khỏi phòng bao, có người kêu lên: "Gia Dương, còn không mau đuổi theo, vừa nãy cậu gọi người ta là Vi Lan thân mật như vậy, bây giờ còn không chủ động à?" “Đúng thế, trong đám bạn học cũ của chúng ta nếu có thể kết duyên một đôi, chúng ta cũng có thể cùng ăn kẹo cưới "Đúng vậy, bạn học cũ kết duyên thành một đôi thật sự là rất hay!"
Đào Gia Dương mìm cười, có chút ngưỡng ngùng khi bị mọi người nói, anh ta đứng dậy: “Minh đi xem the nao
Mộ Vị Lan chỉ mặc một chiếc váy mòng, mặc dù đã sang tháng tư, nhưng ra khỏi phòng bao, không có máy sười, ít nhiều vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Cô xoa xoa hai cánh tay, trong lòng thở dài, cô nên nghe lời Hàn Tranh mặc thêm áo khoác khi ở nhà.
Cô không thân quen nhiều với đám bạn cấp ba, bây giờ cô chỉ biết mỗi Hòa Tuệ, cô nhắn tin cho Hòa Tuệ hỏi khi nào Hòa Tuệ sẽ đến, nếu không một mình cô ở bên trong sẽ giống như một kẻ ngốc.
Cô thể rằng lần sau sẽ không bao giờ tham gia những bữa tiệc nhàm chán như thế này nữa.
Thay vì nói là tụ tập họp lớp, chẳng bằng nói rằng là buổi tụ họp so sánh. Đám bạn này bao năm không gặp, bây giờ đều bước chân vào xã hội, người có địa vị khoe khoang quyền thế, người kiếm được tiền khoe khoang hàng hiệu. Buổi gặp mặt bạn cũ đã biên thành một kiểu khác.
Đây là lần đầu tiên có tham gia buổi họp lớp kiểu này và cũng sẽ là lần cuối cùng, tính cách của cô vốn không phải là hưởng ngoài,
Vi Lan"
Đào Gia Dương theo cô ra ngoài.
Mộ Vì Lan quay người lại nhìn: "Sao cậu lại ra
Đào Gia Dương mim cười nói: "Cậu đứng đó không lạnh sao? Ở đó là hướng gió."
Đào Gia Dương cởi áo vest và khoác lên vai Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan đầy ra: "Không cần đầu, mình không lạnh, thật đấy, cảm ơn nhé."
Nhưng Đào Gia Dương vẫn có khoác chiếc áo lên người cô. “Cậu còn nói không lạnh, mặt cậu tái nhợt rồi kia
Mộ Vi Lan: "Có thể là do mình đánh phần hơi kia" nhiều "
Đào Gia Dương dịu dàng nhìn cô và nói: "Vừa rồi bên trong đông người quá, bây giờ ra ngoài cũng tốt, có thể trò chuyện với cậu. Những lời bọn họ nói, cậu đừng để bụng nhé." Um, mình không để bụng" “Máy năm qua mình đều không liên lạc được với câu, mình hỏi rất nhiều bạn học cũng không liên lạc được với cậu. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình sang Mỹ du học, nên lại càng ít liên lạc với mọi người trong nước hơn. Nhưng mà bây giờ mình về nước làm việc rồi, sau này chúng ta có thể thường xuyên liên lạc.
Mộ Vi Lan mim cười và gật đầu: "Được " "Cậu....hai năm qua vẫn ổn chứ?" Đào Gia Dương ngập ngừng hỏi.
Có một số chuyện, rất khó để nói.
Ví dụ như Đào Gia Dương thực ra muốn hỏi Hai năm gần đây cậu có bạn trai chưa?
Nhưng khi lời nói đến bên miệng, anh ta lại thu về, sợ đường đột quả. “Minh vẫn ổn."
Cô đưa tay lên và vuốt tóc ra sau tai,
Đào Gia Dương đương nhiên cũng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mà cô đang đeo trên ngón tay áp út. "Cậu...cậu kết hôn rồi à?"
Mộ Vì Lan thẳng thắn nói: "Đúng thế"
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Hòa Tuyên Mộ Vị Lan cởi áo vest trả cho Đào Gia Dương: “Hòa Tuệ đến rồi, chúng ta vào trong đi
Đào Gia Dương sửng sở trong giây lát, do dự cảm ly áo vest "Được " Mô Vị Lan nhanh chóng đi vào trong phòng bao.
Sau khi mọi người đến đông đủ, đồ ăn bắt đầu được mang lên.
Mộ Vĩ Lan lặng lẽ đếm số người, phải có ít nhất hơn hai mươi người.
Hòa Tuệ ngồi bên cạnh khẽ hỏi: “Người ngồi đẳng kia là Đào Gia Dương phải không? Mình nhớ hồi cấp ba có phải cậu ấy thích cậu đúng không?"
Mộ Vĩ Lan cười nói: "Chỉ là trêu đùa mà thôi, không thể coi là thật, hơn nữa mình đã kết hôn và có con rồi “Sao trông cậu ấy có vẻ như vẫn có ý với cậu thế?" Hòa Tuệ tò mò liếc nhìn cô.
Mộ Vi Lan véo tay Hòa Tuệ: “Sao cậu cũng nhiều chuyện như vậy"
Chiếc bàn tròn rất lớn, mặc dù đĩa thủy tinh ở giữa luôn xoay, nhưng vì có quá nhiều món ăn nên có một số món không gắp tới được. Đào Gia Dương nói với Mộ Vi Lan và Hòa Tuệ: "Hai người muốn ăn món gì mà không gặp được mình giúp hai người lay" “Được, cảm ơn
Vân Tiêm Tiêm ngồi đối diện đột nhiên nâng ly rượu vang lên và gõ xuống mặt bàn kính. "Mọi người lâu lắm không gặp, trong lòng minh luôn có một chút áy náy, muốn xin lỗi Vi Lan. “Sao tự nhiên lại muốn xin lỗi? Vì Lan, có chuyện gì vậy?"
Một số bạn học bên cạnh bắt đầu hồi dồn dập.
Vân Tiêm Tiêm tiếp tục nói: "Khi còn học cấp ba, mình không cẩn thận ném tờ pháo đến chỗ của Vi Lan, kết quả là Vi Lan bị giáo viên xử oan. Chuyện này là lỗi của mình, mình ở đây chân thành xin lỗi với Vi Lan" “Hây...mình còn tưởng chuyện gì to tát chứ, chuyện đã cũ rích rồi, Vi Lan cũng không nhớ nữa "Đúng vậy, đều là do hồi trẻ không hiểu chuyện, bạn bè với nhau không cần phải nhớ những chuyện nhỏ đó. "Nào nào, mim cười cho qua đi."
Vân Tiêm Tiềm nâng cốc, đứng dậy, đối mặt với Mô Vi Lan: "Vi Lan, mình xin chuộc lỗi lý này, mình can lý, cầu cử tự nhiên"
Vận Tiêm Tiềm uống can ly rượu trong một hơi,
Trên bàn ăn, mấy người khác bắt đầu nói: "Tiềm Tiêm tửu lượng tốt thế, Vì Lan, cậu cũng uống một lý di!"
Một bạn học nam đứng dậy rót cho Mộ Vị Lan một ly rượu, Mộ Vi Lan dùng tay che miệng ly rượu đó.
Vân Tiêm Tiêm cong mỗi: "Vi Lan, cậu không tha thứ cho mình à, vậy mình tiếp tục uống cạn ly thứ hai Nếu cậu tha thứ cho mình, không giận mình nữa, vậy cậu hãy uống một ly
Hòa Tuệ thì thầm bên tai Mộ Vi Lan: “Vân Tiêm Tiêm đang muốn kiếm chuyện đấy."
Mộ Vi Lan cầm lý nước trái cây và nói: “Mình không thể uống rượu, mình lấy nước ngọt thay rượu"
Cô vừa định uống, Vân Tiêm Tiêm cười nói: “V Lan, cậu đang khinh thường mình đấy à.
Đào Gia Dương cầm ly rượu và đứng lên: "Hay là thế này, Vi Lan không uống được rượu, mình thay Vì Lan uống một ly với cậu.
Truyện khác cùng thể loại
1509 chương
65 chương
10 chương
20 chương
110 chương
379 chương