Vợ yêu của tổng tài " mộ vi lan - phó hàn tranh"
Chương 373 : Mộ vi lan mất tích rồi!
**********
Đến sân bay, khi sắp vào trong phòng chờ bay, Mộ Vi Lan đột nhiên buồn đi vệ sinh.
Phó Hàn Tranh lo lắng hỏi: "Sao cả sáng nay em cứ đi vệ sinh mãi thể có chỗ nào không thoải mái à?”
Mộ Vi Lan xoa bụng, ngượng ngùng nói: “Bà bầu thường hay buồn đi vệ sinh, anh và trợ lý Từ vào trong trước đi, em đi vệ sinh rồi vào ngay “Anh đi cùng em "Không cần đầu, anh đi theo em đến nhà vệ sinh, người khác sẽ cười đây, hay là anh ở đây đợi em đi."
Phó Hàn Tranh cau mày, vẫn không yên tâm: “Vậy anh đứng đây đợi em, em đừng đi lạc đấy. "Ây da, sao anh lầm điều thế, em không phải Đường Đậu, không đi lạc được đầu.
Phó Hàn Tranh nhìn Mộ Vi Lan đi vào nhà vệ sinh nữ,
Khoảng mười phút sau, Mộ Vi Lan vẫn chưa đi ra ngoài. Phó Hàn Tranh xem đồng hồ, anh nói với Từ Khôn: “Tôi đi xem thế nào.
Phó Hàn Tranh đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, vì lý do giới tính nên anh không tiện vào trong. Anh gọi điện thoại cho Mộ Vi Lan, nhưng điện thoại đổ chuộng rất lâu cũng không có ai nghe máy. “Có chuyện gì vậy chứ?”
Anh trở nên lo lắng, đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ và gây xáo động. “Xin lỗi, tôi vào tìm vợ tôi, rất xin lỗi"
Nhưng sau khi anh gọi tên cô, không có ai đáp lại anh. Đôi mắt của Phó Hàn Tranh tối sầm lại, anh có một dự cảm không lành.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, anh nhìn thấy một chiếc bông nhỏ trên mặt đất ở hưởng đối diện. Trái tim Phó Hàn Tranh run lên, anh biết chiếc bông tai này, đó là đội bông tai Mộ Vi Lan thường đeo
Anh nhớ cô nói cô xỏ lỗ tại hơn một năm rồi, nhưng nếu thường ngày không đeo khuyên tai, lỗ tại sẽ lên, vì thế thường ngày ở nhà cô cũng sẽ đeo một đeo khuyên tai bạc để tránh tại đầy lên, đôi khi đi ngủ cô cũng không tháo xuống
Phó Hàn Tranh cầm chiếc bông tai nhỏ, anh cau mày, như thể nhận ra điều gì đó, anh vội vã chạy ra ngoài.
Từ khôn nhìn thấy Phó Hàn Tranh chạy tới, anh hỏi: “Boss, có chuyện gì “Có lẽ Tiểu Lan bị bắt cóc rồi, bây giờ anh lập tức đi kiểm tra camera giám sát, tôi sẽ liên lạc với Tổng Yến Trầm!"
Biệt thự nhà họ Cổ.
Tổng Trầm và Phó Hàn Tranh đều suy đoán rằng Ngụy Vân Trân sai người bắt cóc Mộ Vi Lan.
Góc đi ra từ nhà vệ sinh ở sân bay là điểm mù của camera giám sát, đối phương rất chuyên nghiệp, Ngụy Trần Vân chắc chắn đã tốn không ít tiền để thuê người này.
Khi Tổng Yến Trầm cầm điện thoại lên, Phó Hàn Tranh năm chặt cánh tay anh, nhìn anh với ánh mắt sắc bén: “Anh muốn làm cái gì?” Tổng Yến Trầm gạt tay anh ra và nói: yên tâm, tôi không báo cảnh sát.
Lúc này Phó Hàn Tranh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi chưa làm rõ được ý đồ của kẻ bắt cóc không được dàng báo cảnh sát, nếu không sẽ chỉ kích động kẻ bắt cóc và dễ gây nguy hiểm cho Mộ Vi Lan.
Anh không dám lấy mạng của Mộ Lan để đặt cược. Tổng Yến Trầm gọi điện thoại cho Dã: “Thế nào rồi?" “Cậu chủ, Ngụy Trần Vân vừa rời khỏi khách sạn, tôi đã lắp đặt thiết bị theo dõi thu nhỏ trong xe bà ta rồi, sẽ sớm nằm bắt được hành tung của bà ta." Tổng Yên Trầm bật máy tính lên, chú ý đến hướng xe đi của
Ngụy Trân Vân, cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một nhà máy ngoại ô phía Đông “Định vị ở nhà máy ngoại ô phía Đông, đó là vùng ngoại ô, trong thời kỳ cải cách có một nhà máy thép ở đó, sau đó phát sản rồi, xung quanh rất hoang vắng, dễ dàng thực hiện những hành vi xấu, bây giờ chúng ta qua đó đi
Vừa dứt lời, điện thoại của Tổng Yến Trầm lại đổ chuông. ID người gọi là Ngụy Trần Văn. “Ngụy Trần Vân, bà bắt cóc Tiểu Tiểu làm cái gì!”
Ngụy Trần Vẫn cười điên cuồng: “Còn không rõ ràng hay sao? Ngươi hủy hoại tương lai của con trai ta, ta cũng phải cho người và Cổ Vũ Tinh nếm thử mùi vị này!" “Bà dám động đến một sợi tóc của Tiểu Tiểu, tôi sẽ chặt một ngón tay của Tổng Sơn Sơn! “Hừ, ngươi đừng hòng lừa ta, Sơn Sơn đang ở trong tay cảnh sát, cảnh sát sẽ cho phép người làm bừa sao?”
Tổng Yến Trầm nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng "Vậy bà cứ thử xem." “Ngươi dảm bảo cảnh sát, ta sẽ giết chết em gái người ngay lập tức! Tốt nhất là người nên ngoan ngoãn đi. Nhà máy ở ngoại ô phía Đông, mang theo 15 tỷ tiền mặt, người đi một mình tới đây!”
Ngụy Trần Vân nói xong liền cúp điện thoại.
Trong nhà máy ở ngoại ô phía Đông.
Mộ Vị Lan bị trói cả tay và chân, tay cô bị xích vào cột đá trong nhà máy. “Ngụy Trần Vân! Bà bắt cóc tôi, bà cũng không thoát được
Ngụy Trân Vân tát mạnh vào mặt Mộ Vi Lan: "Con khốn!
Người và mẹ người đều là tiện nhân! Nếu không phải mẹ ngươi, ta và Sơn Sơn sẽ không thể không vào được nhà họ Tống, phải trải qua qua ngày tháng khổ cực bên ngoài
Ngụy Trần Văn tất rất mạnh, Mộ Vi Lan choáng váng sau khi bị đánh, khỏe miệng cô rỉ một chút máu, cô nhếch môi cười nói: “Rõ ràng là bà ngu! Thích một người đàn ông máu lạnh vô tình như Tổng Nghị, còn bị ông ta lừa gạt đủ điều! Mẹ tôi cũng là người bị hại, bà muốn trách thì phải trách Tổng Nghị! Không thể trách mẹ tôi!"
Ngụy Trân Vân kích động: "Người nói bậy! Nếu không phải vì mẹ người kết hôn với Tổng Nghị, ta đã sớm trở thành bà Tống rồi! Người và mẹ người đều đáng chết! Hai mươi tư năm trước, người nên chết rồi! Hahaha...người chết rồi, bà mẹ ốm yếu của người cũng sẽ sớm xuống gặp Diêm Vương thôi!
Người đàn bà trung niên trang điểm đậm, đeo đôi giày da trước mặt cô bây giờ quả thật là một người đàn bà điên cuồng! Nhưng Ngụy Trần Vân làm sao có thể từ bỏ địa vị bà Tống được chứ, bà ta đột nhiên phát điện? “Bà bắt cóc tôi, cho dù tôi chết, bà cũng không thể sống tự l do đầu. Nếu bây giờ bà thả tôi đi, tất cả chuyện này còn có thể coi như chưa từng xảy ra, bà vẫn có thể làm bà Tống của bà Nhưng nếu cảnh sát bắt được bà, đừng nói đến việc bà không thể làm bà Tống, mà còn phải ăn cơm tù, trở thành tù nhân. Ngụy Trần Vân, bà có từng nghĩ nửa đời sau của mình có khả năng phải ngôi tù không?" “Bà Tống? Hahahaha... Tổng Nghị đòi ly hôn với ta rồi, Sơn Sơn cũng bị bắt rồi, Tổng Yến Trầm khiến cuộc sống của ta xáo trộn! Ta không được sống yên ổn, các người cũng đừng hòng sống yên ổn!"
Ảnh mất của Ngụy Trần Vân trở nên dữ tợn, bà ta cầm con dạo và kê vào cổ Mộ Vi Lan
Mộ Vi Lan không dám thở mạnh, Ngụy Trân Vân điên rồi. Người đàn bà mất lý trí này có thể làm bất cứ chuyện gì. Cô siết chặt lòng bàn tay, cảnh giác nói: “Bà thả tôi ra, chuyện của Sơn Sơn, tôi có thể nói với anh trai tôi “Người nghĩ ta ngu như mẹ người sao? Người mẹ ngu ngốc đó của người hahaha bị Tổng Nghị lừa đủ thứ... Tổng Nghị chỉ là muốn lợi dụng tiền tài và địa vị của nhà họ Cổ mà thôi, hahaha... Cổ Vũ Tinh ngu ngốc đó còn tưởng Tổng Nghị thực sự yêu bà ta.. hahahaha...
Mộ Vị Lan nuốt nước bọt, thận trọng nói: "Nhưng ít nhất mẹ tôi hạnh phúc hơn bà ít nhất bà ấy còn được trải qua cảm giác trong tình yêu, hơn nữa, sau khi bà ấy nhìn được rõ con người thật của Tổng Nghị, bà ấy đã dứt khoát ly hôn với ông ta. Mẹ tôi không giống như bà, cho dù đã biết rõ bộ mặt thật của Tổng Nghị nhưng vẫn không chịu buông tay, bà mới là người thảm hại nhất
Mộ Vi Lan vẫn chưa nói xong, con dao trên cổ cô kề sát da thịt cô hơn, cô cau mày đau đớn, và có thể cảm nhận được có một dòng máu nóng chảy ra từ cổ mình. “Ngươi không đủ tư cách dạy dỗ ta! Lát nữa, anh trai người cũng sẽ tới đây. Mặc dù ta chỉ gọi anh trai người, nhưng chắc hắn chồng người cũng sẽ đến. Chẳng phải hắn ta rất yêu và chiều chuộng người hay sao, lát nữa ta sẽ xem xem, rốt cuộc hần ta yêu người đến mức nào. Huh!”
Hàn Tranh cũng sẽ đến...
Trái tim Mộ Vi Lan nặng nề: "Bà không có được thứ mình muốn, bà cảm thấy người khác cũng không có được, bà không thấy bà rất nực cười sao?"
Ngụy Trân Vân liếc nhìn cô. "Ta nực cười? Vậy để ta xem, cái gọi là tình yêu của người khi đối mặt với sống chết rốt cuộc có bao nhiêu "
Truyện khác cùng thể loại
1509 chương
65 chương
10 chương
20 chương
110 chương
379 chương