2167. Tô Lạc Lạc mở to mắt, đôi tay nhỏ của cô chuẩn bị phản kháng, anh ta thấy vậy, bàn tay lớn lập tức nắm lại tay cô, không chút nương tay kéo về phía trên đầu cô. Khiến cô ngoài việc phải nhận lấy nụ hôn của anh ta thì không còn lựa chọn nào khác. Muốn điên thiệt mà, anh ta dựa vào đâu mà hôn cô? Trong hơi thở toàn là mùi vị của người đàn ông này, mùi hoocmon nam nồng nặc khiến cô có chút ngạt thở. Não cô cũng càng ngày càng trống rỗng, đôi tay nhỏ bị khóa lại, thân hình bị giữ lại, còn trong khoang miệng thì chỉ có mùi vị của anh ta, cô sắp ngất rồi. Long Dạ Tước cũng hoàn toàn không biết bản thân sẽ dùng cách này để trừng phạt cô, vì ban nãy những lời phát ra từ cái miệng nhỏ của cô khiến anh cảm thấy rất phiền, có rất nhiều cách để cô im miệng lại. Nhưng anh lại chọn cách này. Ấn tượng của năm năm trước không nhiều, nhưng mà, điều duy nhất anh có thể ghi nhớ rõ ràng, đó là mùi vị của cô rất ngọt ngào, rất ngon miệng. Lúc này, đôi môi hồng hào căng mọng này vẫn cứ ngọt ngào như cũ, khiến anh không nỡ buông ra, thân thể anh đang kêu réo một nỗi khát khao. Và anh cũng không cố ý đè nén, để cho nỗi khát khao này chiếm đầy cơ thể anh, cũng khiến cho nụ hôn như trừng phạt ban nãy của anh, lúc này đây trở nên chậm lại, từ tốn thưởng thức. Tô Lạc Lạc trong lúc choáng váng vẫn chỉ nghĩ đến mỗi một chuyện, đó là ngăn cản tên xấu xa này lại. Thế nên cô cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách, cô dùng sức lực toàn thân đưa cao đầu gối chân phải, tranh thủ lúc anh ta không chú ý, dùng sức đá vào hạ bộ của anh ta. Chỉ nghe thấy một tiếng hự nhỏ, đôi tay khóa chặt tay cô lập tức lỏng ra, cả người anh ta cũng lùi về sau một bước, đôi ngươi anh tuấn sâu thẳm lúc này đây như đang ẩn chứa một cơn cuồng phong bão táp vậy, một giây sau là có thể nuốt chửng cô. Tô Lạc Lạc nắm lấy khăn tắm thật chặt, đôi mắt trong như mặt nước hồ thu lúc này đây đang rực lên tia lửa mạnh mẽ, quật cường và giận dữ nhìn trừng trừng anh ta, như thể một con mèo hoang có sức tấn công cực cao vậy. Ánh mắt Long Dạ Tước phản chiếu sự đau đớn, sắc mặt anh lạnh băng, đôi mắt đen lạnh lẽo quét qua cô, thân thể anh phát ra khí hàn u ám. “Cô kia, cô là người đầu tiên dám làm đau tôi.” “Đương nhiên, nếu anh vẫn cứ xấu xa như vậy thì vẫn sẽ còn lần sau, và lần sau sau nữa.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng. Lúc này lý trí Long Dạ Tước hoàn toàn quay về rồi, dục vọng phía dưới mắt anh đã lùi đi, nhìn không rõ cảm xúc trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, “Nếu dám có lần sau, tôi tuyệt đối không tha cho cô.” Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt, “Rõ ràng là anh ức hiếp tôi trước.” “Ức hiếp cô thì sao nào?” Đôi mắt sâu như vực thẳm của Long Dạ Tước ánh lên tia cười nhạt. “Vậy qui tắc nói rõ từ trước thì sao?” Tô Lạc Lạc chớp mắt hỏi. “Đó đều là qui tắc dành cho mình cô thôi, không liên quan đến tôi, nếu cô không muốn tuân theo qui tắc của tôi, vậy cô có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.” Tô Lạc Lạc cảm thấy anh ta không có tốt lành đến thế, cô vội hỏi, “Vậy tôi có thể dẫn bọn trẻ theo?” “Đương nhiên phải ở bên cạnh tôi, trừ tôi và người nhà tôi ra, không ai được phép đến gần bọn trẻ.” Giọng lạnh tanh của anh ta nếu rơi xuống đất cũng sẽ phát ra tiếng vang. Tô Lạc Lạc giận đến khuôn mặt ửng đỏ, “Anh…” “Trước cuối tháng, tôi phải thấy được một trăm ngàn tiền trả nợ của cô, nếu không có, cô tự mà liệu!” “Tôi không có!” Tô Lạc Lạc không muốn đền cho anh ta, anh ta nói đền là đền à? Ánh mắt sắc lạnh của anh ta nhíu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười ma mị, “Tôi không từ chối lấy người gán nợ.” Tô Lạc Lạc giận đến đau răng, mở miệng nói ngay, “Anh mơ cũng không có cửa.” “Vậy tôi chờ hóa đơn trả nợ của cô, nếu không trả, tôi xem như cô dùng thân thể gán nợ.” Anh ta hậm hực lên tiếng, hạ bộ vẫn còn cảm giác đau đớn, anh nghiến răng cảnh cáo, “Lần sau dám làm tổn thương tôi, tôi sẽ đè cô lên giường luôn.” Tô Lạc Lạc mở to đồng tử, đôi mắt to trong vắt lúc này lại sánh lên lửa giận, cả khuôn mặt nhỏ đều như là hoa hồng nở rộ vậy, có gai và hoang dã. “Nếu anh dám tùy tiện hôn tôi, tôi sẽ dám đá anh.”Cô không hề sợ anh. Long Dạ Tước cắn đôi môi mỏng, không muốn đôi co với cô nữa, để lại một câu nói lạnh lùng, “Ba ngày sau, tôi muốn cô rời khỏi Dạ Trạch Hạo.” “Tôi không đó.” Tô Lạc Lạc đuổi theo bóng lưng anh ta trả lời. Long Dạ Tước cũng giận đến ngực đau, gặp qua người không nghe lời rồi, nhưng chưa từng gặp qua con gái cứng đầu lại không nghe lời như cô ta. Vào bữa cơm tối, trước mặt hai đứa trẻ, hai người lại làm ra vẻ chung sống hòa bình, cùng chăm sóc các con, bỏ ân oán xuống. Tô Lạc Lạc tuy hận anh ta đến nghĩ tới thôi là muốn nghiến răng, nhưng cô cũng không muốn hai đứa con bị tổn thương. Tô Tiểu Sâm gắp một cây đậu que, nhìn Tô Lạc Lạc nói, “Mami, cắn một nửa.” Tô Lạc Lạc lập tức cắn đi một nửa, vốn nghĩ rằng nhóc con sẽ bỏ một nửa còn lại vào miệng, không ngờ nhóc lại lập tức quay sang người đàn ông đối diện, đưa qua, “Ba à, một nửa này là cho ba đó.” Tô Lạc Lạc lập tức thấy ngại, con trai thế này là cố ý hả ta! Trong lúc cô đang nghĩ Long Dạ Tước chắc chắn sẽ từ chối thì không ngờ rằng anh cong môi lên cười, nuốt nửa cọng đậu còn lại vào miệng. Tô Lạc Lạc thầm mắng con trai hư. Tô Tiểu Sâm cố ý làm vậy, thế là Tô Tiểu Hinh cũng thấy vui, “Con cũng muốn.” Nói xong, nhóc cầm đũa lên loạng choạng gắp một cọng đậu lên, Tô Tiểu Hinh ngồi cạnh Long Dạ Tước, thế nên nhóc đưa cho Long Dạ Tước trước, “Ba ơi, cắn một miếng.” Long Dạ Tước vô cùng hợp tác lại cắn một miếng, Tô Tiểu Hinh lại đưa ngay sang cho mami, “Mami, cái này là cho mami.” “Mami không ăn nữa, Tiểu Hinh ăn đi.” Tô Lạc Lạc từ chối, nhưng rất nhanh thôi, cô cảm nhận được ánh mắt không vui của người ngồi đối diện nhìn trừng cô. “Mami, ăn đi mà! Ăn đi mà!” Tô Tiểu Hinh muốn cô ăn, chiếc miệng nhỏ chu lên không vui. Tô Lạc Lạc không biết phải nói gì, hai đứa trẻ này rắp tâm muốn cô khó xử hơn mà, cô chỉ còn cách đưa miệng qua ăn nửa cọng đậu mà Long Dạ Tước đã cắn qua. Tô Lạc Lạc nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, đồng thời mệnh lệnh hai đứa nhóc ăn hết cơm trong chén không được chừa một hột. Tô Lạc Lạc tắm cho con gái, Long Dạ Tước tắm cho con trai. Mới tám giờ. Tô Tiểu Sâm nhớ đến một chuyện lớn, ba vẫn chưa xem hình của bọn chúng khi còn bé nữa! Và cậu biết trong Ipad của mami có rất nhiều hình của hai anh em khi nhỏ, từ khi sinh ra đến bắt đầu học đi học nói, mami đều rất cẩn thận lưu lại câu chuyện trưởng thành của chúng. Tô Tiểu Sâm tắm rửa xong, từ trên tủ đầu giường Tô Lạc Lạc lấy Ipad mang đến phòng của ba. Long Dạ Tước thấy nhóc con mang Ipad đến, nhăn trán nói, “Buổi tối không được xem phim hoạt hình.” “Không phải đâu ba ơi, đây là Ipad của mami, con muốn cho ba xem hình tụi con hồi còn nhỏ.” Nói xong, nhóc con như một thần đồng vi tính vậy, đôi tay thịt mũm mỉm bấm tới bấm lui, bấm đến tập tin hình ảnh của Tô Lạc Lạc, cô rất kỹ tính, mỗi năm mỗi tháng đều ghi chú rất chi tiết. Long Dạ Tước lập tức có hứng thú, anh thực sự cũng muốn hiểu rõ hơn về hai đứa con, anh cười xoa đầu con trai, “Thiệt là ngoan, để ba xem nào.” Nói xong, Long Dạ Tước cầm lên xem, tìm đến bốn năm hai tháng trước, đó là ngày đầu tiên hai nhóc con ra đời, mở ảnh ra xem, Tô Lạc Lạc vẫn còn ở bệnh viện, bên cạnh là hai đứa bé đỏ ửng im lặng nằm ngủ, trái tim Long Dạ Tước tức khắc như bị giáng trúng một đòn. Xem thêm...