Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 89 : Bị đuổi khỏi nhà họ lục

Hứa Nhã Thanh không trực tiếp trả lời cô mà chỉ cười: “Quan hệ của tôi và Tần Nhân Thiên khá tốt.” Điều này tương đương với sự công nhận gián tiếp. Hoa Hiền Phương khá kinh ngạc: “Bác sĩ Hứa, năng lực của anh quả nhiên ngoài sức tưởng tượng của tôi” “Tôi luôn là người có thể vì bạn bè mà nhảy vào núi đao, biển lửa, quyết không từ chối” Hứa Nhã Thanh cười quyến rũ, đôi mắt híp lại thành vầng trăng. Hoa Hiền Phương cũng mỉm cười, khi còn ở Long Minh, người cô tin tưởng nhất chính là anh. “Tôi biết anh rất tốt với tôi, nhưng tôi không muốn anh bị liên lụy. Nếu Lục Kiều Sam biết chuyện, chắc tôi sẽ gặp rắc rối với anh ấy, anh ấy cũng sẽ đến gây chuyện với anh” Hứa Nhã Thanh chế nhạo: “Tôi còn chưa đến mức phải sợ một cái bình hoa.” Hứa Nhã Thanh trong lòng thở dài. Lục Kiều Sam không chỉ là một cái bình hoa, anh ta có khả năng gây phiền phức rất lớn, hiện tại cô ta cùng Hoa mộng Lan đã liên minh để đối phó với cô, không anh ta sẽ còn nghĩ ra những trò đùa gì nữa. “Tôi thực sự hy vọng cô ta có thể dừng tay, tập trung vào anh rể, đừng coi tôi như một tình địch trong tưởng tượng và bắt lỗi tôi ở khắp nơi.” “Lửa đến thì lấy nước dập, cô không việc gì phải lo lắng cả.” Giọng nói trầm thấp của Hứa Nhã Thanh tràn đầy sức an ủi, khiến cô cảm thấy mình không đơn độc chiến đấu một mình, vẫn còn có một người có thể tin tưởng và là chỗ cho cô dựa dẫm. Ngày hôm sau, khi Lục Kiều Sam trở lại, cô ấy đã khóc rất to trước mặt bà Lục. Nói Tần Nhân Thiên yêu cầu hủy bỏ hôn ước và không kết hôn với cô. Bà Lục sửng sốt, biết lần trước Tần Nhân Thiên mang theo một người phụ nữ tới đây, đó chính là mầm họa. Sự kiên nhẫn của Tần Nhân Thiên đã vượt quá giới hạn. Hôm nay, Lục Vĩnh Hàn đang ăn tối bên ngoài, nhân lúc này cô phải giải quyết chuyện này trước khi Lục Vĩnh Hàn biết chuyện, nếu không cuộc hôn nhân sẽ thực sự đổ bể. Cô nhanh chóng cử người đến đón Tần Nhân Thiên, để anh về nhà ăn tối. Hoa Hiền Phương vừa tan sở trở về, liền bị Lục Kiều Sam chặn lại ngay khi vừa đi tới cửa: “Người câu dẫn vị hôn phu của tôi chính là cô có phải không, đồ đàn bà lẳng lơ, đê tiện, đều là do cô làm hại, cô mau cút đi. Cút khỏi nhà họ Lục, từ nay nhà chúng tôi không hoan nghênh cô.” Hoa Hiền Phương không biết mình đã làm gì sai, điều đó khiến cô rất tức giận, dường như cô cảm thấy khó chịu nếu không được cãi nhau hôm nay. “Tôi mới trở về, hình như không có chọc tức gì chị có đúng hay không?” “Tất cả là do cô dụ dỗ Tần Nhân Thiên. Ngay khi hai người gặp nhau, anh ấy luôn cãi nhau với tôi. Cô còn giở trò ly gián tôi với trước mặt bố tôi, để bố tôi đóng băng tiền tiêu vặt và lấy đi quần áo của tôi. Làm cho tôi không cách nào có thể ăn mặc đẹp đẽ, khiến cho Tần Nhân Thiên chán ghét tôi, đòi hủy bỏ hôn ước với tôi.” Lục Kiều Sam vừa nói vừa đánh về phía cô. Cô dùng sức đẩy cô ta ra: “Lục Kiều Sam, tôi nói cho chị biết, lòng kiên nhẫn của con người có hạn, chị không nên ức hiếp người khác quá đáng.” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi, cô rất muốn dùng dao cào vào mặt Hoa Hiền Phương để xem cô ta quyến rũ đàn ông như thế nào. Nhưng cô không dám, lời cảnh báo của Lục Kiến Nghi khiến cô sợ hãi kéo dài. Cô ta lúc này hung hãn đến mức hoàn toàn không để cô vào trong mắt, lần trước chỉ là đổ nước nóng vào chân nhưng rất có thể lần sau cô ta đổ axit sunfuric. Cô ta không nói gì mà cứ thế xông tới, tiếp tục nhéo và đánh cô: “Tại sao cô cứ cố sống cố chết bám lấy nhà chúng tôi không tha, cô chỉ là một thế thân, người đáng nhẽ được gả cho Kiến Nghi phải là Hoa Mộng Lan. Cô chỉ là một đứa con gái để tiện gả cho nhà họ Lục chỉ khiến nhà chúng tôi thêm mất mặt. Tôi nói cho cô biết mỗi lần nhìn thấy cô ngay cả cơm tôi cũng không muốn ăn” Hoa Hiền Phương lại đẩy cô ta ra: “Lục Kiều Sam, nếu chị lại phát điên, tôi sẽ đánh lại.” “Cô dám!” Lục Kiều Sam khịt mũi, trong mắt cô, cô chỉ là một con sâu bọ, một con gián. Nói rồi Cô ấy ta tiếp tục đánh và nhéo người cô như cách mà cô ta muốn. Hoa Hiền Phương trên mặt tràn đầy tức giận. Chuyện lần này cô thực sự không chịu đựng được nữa. “Lục Kiều Sam, tôi chịu đựng chị, không có nghĩa là tôi sợ chị!” Cô nắm chặt tay, chỉ cần Lục Kiều Sam dám động cô lần nữa, cô sẽ đánh trả. Bà Lục thấy Hoa Hiền Phương tức giận, nắm chặt nắm tay. Bà sợ rằng con thỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người. Cho nên bà chạy đến và cố gắng dừng hai người họ lại, bà sợ rằng con gái mình sẽ bị thương. “Được rồi, Hiền Phương, Kiều Sam hôm nay tâm trạng không tốt, khó tránh khỏi xúc động. Hiện tại con đừng ở nhà, ra ngoài đi dạo, lát nữa hãy trở lại.” Đó là cách tốt nhất bà có thể nghĩ ra để giải quyết chuyện này, khi con gái nhìn thấy Hoa Hiền Phương, Lục Kiều Sam sẽ mất kiểm soát cảm xúc. Mà Tần Nhân Thiên chủ yếu cảm thấy khó chịu chính là vì anh ta cảm thấy tính tình Kiều Sam không tốt, không còn muốn kết hôn. Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi, không nói gì, xoay người bước ra ngoài. Cô không biết mình có thể đi đâu. Không có chỗ cho cô ấy trong một thành phố rồng lớn như vậy. Trong mắt bà chỉ có Lục Kiến Nghi và Lục Kiều Sam, cô là một người ăn xin sống bằng sự bố thí của họ. Mặt trời tỏa ra tia sáng cuối cùng, cô bước ra ngoài đi về phía mặt trời lặn, như một con chó hoang vô gia cư. Xung quanh thật yên tĩnh, như thể cô ấy là người duy nhất còn lại trên toàn thế giới. Ngoài cổng sắt có một cái ghế dài, cô ngồi xuống đó đợi. Ra ngoài thì rắc rối quá, cô ấy chẳng còn nơi nào để đi, thà ngồi đây đỡ tốn tiền gửi xe. Xe của Tần Nhân Thiên lái tới, thoáng nhìn thấy bóng dáng gầy gò trên ghế. Anh nhanh chóng dừng xe, mở cửa bước ra ngoài. “Hiền Phương, em làm gì ở đây, sao em không vào?” Hoa Hiền Phương không ngờ bị anh nhìn thấy, có chút ngượng ngùng: “Em … em ở chỗ này chờ nói, Kiến Nghi còn chưa có trở lại.” Anh khẽ giật mình: “Lại cãi nhau à?” “Không.” Cô lắc đầu. “Vậy tại sao em lại đợi ở đây thay vì đợi ở trong nhà?” Anh cau mày vì trực giác nói với anh rằng cô không nói sự thật. Cô nhếch khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười thoải mái về phía anh, nhưng nụ cười đó đã biến mất trước khi nó kịp hình thành, như thể cô đã bị gió đêm thổi bay. Hành động lần này của cô rất nhanh đã bị anh nhìn thấu. Anh nhìn về phía cô nói: “Hiền Phương! Trời tối rồi, em ngồi ngoài một mình thì không tốt đâu. Đi vào nhà với anh. Nếu em có chuyện gì, anh sẽ giúp em giải quyết.” “Em không sao, anh rể, anh mau vào đi, mẹ Lục và chị cả đang đợi anh ở bên trong, anh không cần quan tâm đến em.” Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày đặc như hai cánh buồn buồn bã in bóng trên gò má. Thân hình của cô trông thật gầy gò, ẩn hiện trong bóng tối tạo thành một khối nhỏ dường như sẽ bị một cơn gió mạnh thổi bay. Tần Nhân Thiên cảm thấy trong lòng đau âm ỉ, anh muốn ôm cô vào lòng, chăm sóc, cho cô ấm áp, không cho cô phải đau đớn như vậy. Nhưng đó là điều không thể. Cô ấy là vợ của Lục Kiến Nghi. “Em không vào, anh cũng không muốn vào. Anh khó chịu khi nhìn thấy người phụ nữ bướng bỉnh đó.” “Không được, anh phải vào đi, nếu không em sẽ rời đi.” Cô bướng bỉnh đứng dậy bước ra ngoài, cô không muốn tiếp xúc với anh nữa.