Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 82 : Không thể giảng hòa nếu không phá bỏ

Hoa Hiền Phương cảm thấy mình làm thế nào, đều sẽ bị bọn họ châm chọc. Cho nên cố ý ăn một miếng gan ngỗng to, lại uống một ngụm rượu lớn, trong hành động mang theo ý tứ khiêu khích. Lục Kiến Nghi nhìn ra, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười như có như không. Lục Kiều San đương nhiên không nhìn ra, chỉ cảm thấy tầm mắt bị khó chịu: “Đã nói rồi, không nên ngậm thức ăn trong khi uống rượu, đây chính là rượu vang Roman Nikon, để cho cô uống thật sự là lãng phí.” “Chị hai, chị đừng nói như vậy với chị họ của em, trong mắt cô ta, rượu vang đắt tiền cùng với nước lọc không khác gì nhau.” Hoa Mộng Lan nhân tiện bồi thêm một câu. “Nhìn thấy cô thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của tôi.” Lục Kiều Sam hừ lạnh nói. Hoa Hiền Phương trong lòng cũng oán hận nói: “Tôi cũng vậy.” Cô buông dao và nĩa xuống, lau miệng: “Chồng à, em đã ăn no rồi.” Lục Kiến Nghi khẽ gật đầu, nắm tay cô, hai người cùng nhau đứng lên. “Chúng ta còn chưa ăn xong, có chút lễ phép được không hả?” Lục Kiều Sam trừng mắt nhìn Hoa Hiền Phương. “Chị cũng biết thế nào là lịch sự à?” Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng, mang theo Hoa Hiền Phương đi ra ngoài. Lục Kiều Sam tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch. Bọn họ đi, Hoa Mộng Lan cũng không còn cảm giác ăn uống gì. “Chị hai, có phải Kiến Nghi đang bảo vệ Hoa Hiền Phương đúng không?” “Em đừng có suy nghĩ nhiều, Kiến Nghi sẽ không thích loại con gái ghê gớm lại ham tiền như cô ta đâu. Chỉ vì Kiến Nghi coi cô ta là một con chó nhỏ bên người, nên khi có người chê nó xấu, Kiến Nghi sẽ khó chịu mà bảo vệ nó một chút thôi” Lục Kiều Sam bĩu môi nói. “Ra vậy.” Hoa Mộng Lan mỉm cười. Lục Kiến Nghi giữ cô ta lại bên người chỉ là bởi vì cô ta sẽ lắc đuôi cầu xin, đợi đến khi bộ dạng này bị anh ấy chán ghét, thì cô ta chỉ có thể thu dọn đồ đạc mà cuốn xéo. Vào trong xe, Hoa Hiền Phương liền nhạy bén phát hiện sắc mặt Lục Kiến Nghi có chút u ám. Có rất nhiều tình huống xung đột đã xảy ra trong nhà hàng, nhưng cô không thể đoán được anh ta tức giận vì cái nào. Lục Kiến Nghi không nói một lời, làm cho cô bất an. Cô lo lắng xoa xoa hai tay, mím môi, chỉ sợ một khi trở về sẽ gặp xui xẻo. Về đến nhà họ Lục, Lục Kiến Nghi liền gọi người giúp việc: “Đến phòng thay đồ của mợ chủ, vứt bỏ tất cả quần áo mà cô ấy đang dùng.” Hoa Hiền Phương chấn động kịch liệt: “Ném tất cả quần áo, thế tôi lấy gì để mặc?” “Nếu cô còn dám đi nhặt quần áo rách của người khác một lần nữa thì đừng trách tôi sẽ ném cả cô và đống quần áo đó vào thùng rác. Dù sao thì cũng chỉ là rác” Anh lạnh lùng nói ra lời uy hiếp. Cô kích động rùng mình một cái: “Tôi tự mình đi thay đồ.” Cô đem quần áo Hoa Mộng Lan lấy ra, giao cho người giúp việc: “Sau này tôi biết mặc cái gì?” Cô cúi đầu xuống, than thở, giống như đi ra ngoài mua đồ là một sự ép buộc. Lục Kiến Nghi nghe giọng điệu này, liền biết cô không định đi mua quần áo. Anh thực sự cảm thấy im lặng, và làm thế nào xử lý nó. Anh thực sự tức giận đến không nói nên lời. Xoay người liền gọi nhà thiết kế đến nhà thiết kế đồ riêng cho cô. Quần áo mặc trên người cô ấy nhưng việc trông cô ấy như thế nào cũng một phần ảnh hướng đến mặt mũi của anh. Cho nên tạm thời hôm nay để cho cô chiếm một phần lợi. Sau đó, cô đội một tấm chống thấm nước lên trên đầu của mình, sau đó đi vào phòng tắm. Ngâm mình trong bể sục, bỏ đi sự mệt mỏi của cơ thể và tâm trí. Ngay khi cô nhắm mắt lại sắp ngủ, một bàn tay lớn thò vào trong nước, che ngang qua ngực cô Cô giật mình, đột nhiên mở mắt ra, liền chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Lục Kiến Nghi. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy bồn nước ấm dường như thật lạnh. “Lại ngủ thiếp đi rồi à?” Đôi môi mỏng của anh nở ra một nụ cười lạnh. Cô hoang mang gật đầu rồi lại lắc đầu. “Cô muốn chết đuối một lần nữa sao?” Ngón tay thon dài của anh nhấc lên trên mặt nước, nhẹ nhàng di di chuyển, dường như đang muốn trêu chọc cô. Cô hung hăng nuốt nước miếng: “Làm sao mà một người có thể chết hai lần ở cùng một nơi?” Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau, trong phòng tắm này, trong bồn tắm này. Cô ngâm mình trong bồn tắm cho đến khi ngủ thiếp đi, suýt chết đuối trước khi bị anh nâng lên. Ở một mức độ nào đó, anh ta coi như là ân nhân cứu mạng của cô ấy. Sau đó, anh ta ghét bỏ phòng tắm này nói nó bẩn và không sử dụng nữa. Bây giờ nó trở thành phòng tắm riêng của cô ấy. Chuyện xảy ra đã lâu, cho nên cũng rất lâu rồi anh ta mới bước vào đây. Không biết nếu sự sạch sẽ của anh ta đã được giảm bớt, hay là khả năng chịu đựng với những thứ bẩn thỉu của anh ta đã được tăng cường. Khóe miệng anh ta hiện lên một tia ý cười giễu cợt: “Người khác thì không, nhưng cô thì không biết.” Cô giơ tay lên, ôm lấy thân thể: “Anh có thể ở bên ngoài chờ tôi, để tôi tắm xong đã” Anh ta nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, chân dài nhấc lên, bước hẳn vào bồn tắm. Cô vô cùng kinh ngạc, cô còn tưởng rằng cả đời này, anh ta cũng sẽ không bước vào bồn tắm đã bị cô dùng bẩn một bước. “Anh không ngại bẩn? Anh không phải không muốn sử dụng bồn tắm này sao?” Cô nhẹ giọng hỏi. Anh hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn mỹ sát lại vô cùng gần như muốn dán lên cô: “Ngày mai tôi sẽ cho người tháo nó ra.” “Không cần, đây là bồn tắm của tôi.” Cô ấy kêu lên trong sợ hãi. Anh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đột nhiên trở nên có chút cổ quái nói: “Hoa Hiền Phương, tôi hỏi cô, có phải cô thực sự đã nghĩ đến cùng với thằng quỷ đó không?” Trong đôi mắt lạnh băng thâm thúy của anh ta hiện lên một ánh lửa âm u, đây là điềm báo trước khi tính xấu của anh ta bộc phát. Nếu giờ cô nói sai một câu, không chắc là cô sẽ có thể an toàn đi ra khỏi cái bồn tắm này. “Khi đó tôi còn trẻ, thật sự không hiểu tình yêu là gì…” Cô còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lẽo của anh cắt đứt. anh lạnh lùng nói: “Cô định nói lại những lời quỷ quái trong phòng ăn ban nãy sao?” “Không phải, tôi…” Thần kinh toàn thân cô đều căng thẳng, cái này có phải gọi là chốt sổ thu nợ không? Anh nắm chặt cằm cô, nói: “Nếu cô dám nói dối, thì đừng trách tôi nhốt cô vào giọ lợn thả trôi sông.” Một đợt sương lạnh từ lòng bàn chân cô toát ra, lan ra toàn thân. Điều đó có nghĩa là anh ta định dìm chết cô ngay trong bồn tắm này? Nói dối sẽ chết, nhưng nói sự thật chẳng lẽ sẽ không chết sao? Cô cắn môi dưới, nói: “Tôi… đúng là đã từng nghĩ như vậy, nhưng khi đó thật sự còn nhỏ, tuổi trẻ không thể tránh khỏi có chút bồng bột, luôn có thời điểm xúc động. Nếu bây giờ có thể quay trở lại, thì chắc chắn khi đó tôi sẽ không lựa chọn như thế.” “Ý của cô là trước đây cô còn trẻ, còn bồng bột nhưng hiện tại thì đã không còn, cô hiện giờ không có tình yêu, cô chỉ yêu tiền.” Trong giọng nói của anh xen lẫn một cảm xúc khinh bỉ. “Vậy anh muốn tôi thích tiền hay tôi sẽ tiếp tục thích bạn trai cũ?” Cô đột nhiên hỏi, đây chẳng khác nào là đang khiêu khích vào một quả bom sắp nổ. Trên mặt anh các cơ giật giật, giống như không cẩn thận bị cô đâm vào, có chút đau! “Người phụ nữ ngu xuẩn, cô rất thích khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi?” “Tôi không dám, tôi đây là đang lấy trứng chọi đá.” Đầu cô lắc lư như một cái trống bỏi. “Tôi thấy gan cô rất to, không chọc cho tôi phát điên thì sẽ không bằng lòng.” Anh ta hừ nhẹ một tiếng, nhấc hai cái chân trắng nõn của cô lên. Cô hoảng sợ, lo lắng rằng cô sẽ bị trượt xuống nước nên vội vã nắm lấy vòi nước. “Tôi đầu hàng, được chứ?” “Muộn rồi.” Đáy mắt anh hiện lên một chút âm u, người không ngoan thì nên bị phạt. Ngón tay cô nắm lấy vòi nước dần dần thắt chặt, giống như tù nhân đang chờ bị hành quyết. Bàn tay lớn của anh đã đùa giỡn ngực của cô, coi nó như thể hai miếng bọt biển để tùy ý chơi đùa. Đầu cô giương cao, cố gắng kiềm chế phản ứng theo bản năng khi bị anh trêu chọc. Lục Kiến Nghi giễu cợt nhìn cô, lúc này anh nhất quyết chỉ trêu đùa với cô mà không định tiến thêm bước nữa.