Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 706 : Bắt Cóc Con Gái Ruột
“Dùng tình thân để trói buộc đối với Sênh Hạ mà nói không hề có tác dụng gì, em không cần phải lãng phí sức lực làm chuyện đó đâu.” Lục Vinh Hàn khuyên nhủ.
Nhưng mà Tư Mã Ngọc Như đã có quyết định, cứ dùng món hàng lỗ vốn ăn cây táo rào cây sung kia đi đổi lại con trai cô ta đi.
Chờ đến ngày thứ hai sau khi Lục Vinh Hàn rời khỏi công ty, cô ta mới để cho người giúp việc gọi điện thoại cho Lục Sênh Hạ.
“Cô chủ nhỏ, là bà chủ để tôi gọi điện thoại cho cô, bà chủ bệnh rồi, bệnh rất nặng, hy vọng cô có thể tới thăm bà ấy.”
“Bị bệnh sao? Bệnh gì vậy?” Lục Sênh Hạ hỏi.
“Đường huyết cao, mỡ máu cao, huyết áp cao.
Bà chủ tuổi đã có tuổi lại còn thích ăn đồ ngọt, không cẩn thận mắc phải toàn bệnh của người già.
Mấy ngày nay cũng không biết cậu chủ nhỏ chạy đi đâu, mỗi ngày bà chủ đều không có lòng dạ nào ăn cơm, chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, khiến cho huyết áp tăng cao, thiếu chút nữa trúng gió.
Cô chủ nhỏ, cô sang đây thăm bà chủ đi, bây giờ ngày nào bà ấy cũng nhắc tới cô hết.”
Người giúp việc nói đúng là rất thảm thiết thê lương, giống như nếu cô bé không đến thì rất có thể sẽ mãi mãi âm dương cách biệt với Tư Mã Ngọc Như.
Lục Sênh Hạ cũng không tin tưởng lời của người đó, nếu như mẹ thật sự sinh bệnh thì người gọi điện thoại tới nhất định là bố của cô bé, không thể nào là người giúp việc được.
Nhưng mà cô bé vẫn quyết định đi qua đó nhìn xem, có như vậy thì mới biết được trong hồ lô của Tư Mã Ngọc Như có chứa cái gì.
Cô bé từ trong phòng bước ra, đi tìm Hoa Hiền Phương.
“Chị dâu, vừa rồi người giúp việc trong nhà của bố có gọi điện thoại tới đây, nói mẹ nhỏ bị bệnh, muốn em trở về thăm mẹ.”
“Bị bệnh sao?” Cô có chút chấn động, hai ngày trước cô ta ước chừng vẫn còn đang sinh long hoạt hổ kia mà.
Cô ta còn đi ra ngoài cãi nhau được, tại sao lại bị bệnh rồi? Chẳng lẽ là vì chuyện của Tư Mã Ngọc Thanh, cho nên lo âu thành bệnh à?
Lục Sênh Hạ làm một cái mặt quỷ: “Cũng không biết mẹ bệnh thật hay là giả bệnh nữa, để em qua đó nhìn xem mới biết.”
Hoa Hiền Phương gật đầu: “Để chị phái hai vệ sĩ đi cùng với em.” Đề phòng lừa đảo.
Sau khi Lục Sênh Hạ thay quần áo xong lập tức ra cửa, đi tới biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố.
Người giúp việc ra mở cửa:
“Cô chủ nhỏ, rốt cuộc cô cũng tới đây rồi, bà chủ đang ở trong phòng chờ cô đấy.”
Lục Sênh Hạ đi vào, vệ sĩ phía sau lại bị người giúp việc ngăn cản.
“Chỗ này chỉ có thể cho một mình cô chủ nhỏ đi vào, mời hai vị chờ ở bên ngoài.”
Lục Sênh Hạ gật đầu với vệ sĩ: “Các người cứ chờ tôi ở cửa đi.”
Sau khi vào trong, cô bé đi theo người giúp việc lên lầu, tới phòng của Tư Mã Ngọc Như.
Khuôn mặt trắng trẻo của Tư Mã Ngọc Như ngẩng lên, dáng vẻ dường như hết sức xơ xác nhợt nhạt.
“Sênh Hạ, con gái của mẹ ơi, con tới thăm mẹ à? Chỉ sợ nếu như con đến chậm một chút nữa mà nói, thì có thể con sẽ không còn gặp được mẹ nữa đâu.”
Lục Sênh Hạ sâu kín liếc mắt xem xét cô ta một chút: “Đã bị bệnh thì tại sao không đi bệnh viện, cứ nằm ở nhà có lợi ích gì chứ?”
“Mẹ không thích mùi thuốc đông y ở trong bệnh viện, vẫn là ở nhà mình thì tốt hơn.” Tư Mã Ngọc Như hữu khí vô lực nói.
“Bố đâu rồi?” Lục Sênh Hạ hỏi.
“Bố con đi tới công ty rồi, ông ấy còn đang điều tra tung tích của Ngọc Thanh, cũng không biết rốt cuộc Ngọc Thanh chạy đi đâu rồi, thằng bé còn sống hay đã chết.” Tư Mã Ngọc Như nói xong lập tức bắt đầu khóc.
Người giúp việc bưng một cốc nước trái cây tới.
Lục Sênh Hạ uống một hớp, dùng vẻ mặt chất vấn nhìn cô ta: “Mẹ cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục rồi, vì sao còn chưa chịu yên ổn nữa? Mẹ cho rằng tìm người khác làm một thằng con vịt tới hãm hại chị dâu là có thể phá hư quan hệ của chị dâu và Ngọc Thanh hay sao? Mẹ như vậy không chỉ khiến cho Ngọc Thanh thêm không thích mẹ, mà còn sợ mẹ thêm nữa mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Như cố nén lửa giận trong lòng: “Mẹ mới là mẹ của con, mang thai chín tháng mười ngày sinh ra con nuôi con khôn lớn, nhưng mà tại sao con cứ luôn hướng cùi chỏ ra bên ngoài, lại còn giúp đỡ cho Hoa Hiền Phương kia, cô ta thì có thể mang lại cái gì cho con chứ?”
Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Ở trong mắt của mẹ, tình thân thì tính là cái gì, không phải đều bị mẹ lấy ra làm công cụ để lợi dụng hay sao? Làm người phải biết tự mình hiểu lấy, dựa vào chỉ số thông minh của mẹ, năng lực của mẹ mà muốn giành được Lục Thị, cơ bản là không có khả năng đâu.”
Cơ mặt của Tư Mã Ngọc Như hơi co rút: “Ngọc Thanh cũng là con trai của nhà họ Lục, dựa vào cái gì toàn bộ nhà họ Lục đều rơi vào trong tay của Lục Kiến Nghi, còn Ngọc Thanh lại không được chia cái gì cơ chứ? Thằng bé chính là em trai ruột của con, nếu như nó có thể lên làm người quản lý của nhà họ Lục, đối với con chỉ có lợi mà không có hại.”
“Nó không thể trở thành người quản lý của nhà họ Lục được, vì sao mẹ vẫn còn chưa đối diện được với sự thật đó được đây? Hay là nói mẹ cơ bản chỉ muốn biến nó trở thành một con rối, chuẩn bị bản thân ở đằng sau buông rèm chấp chính, làm Từ Hi Thái Hậu đúng không?” Từng lời nói của Lục Sênh Hạ đều hết sức sắc bén, giống như đã lột xuống một lớp da của Tư Mã Ngọc Như, khiến cho toàn bộ dã tâm lòng dạ hiểm độc bên trong cô ta hết thảy đều lộ ra bên ngoài.
Cô ta đúng là đã nghĩ như vậy đấy.
“Chẳng lẽ con tới đây chính là để chọc tức mẹ hay sao? Mẹ đã bệnh thành như vậy rồi, con còn muốn chọc tức mẹ nữa à?”
“Đừng giả bộ nữa, mẹ cơ bản là không có bệnh, mẹ còn khỏe lắm.” Lục Sênh Hạ nói thẳng vào vấn đề, không muốn quanh co lòng vòng với cô ta: “Mẹ giả bệnh gọi tôi đến là muốn làm gì, nói thẳng đi.”
Tư Mã Ngọc Như nuốt nước miếng xuống, cố gắng kiềm chế cơn giận trong đầu:
“Mẹ hỏi con, có phải Ngọc Thanh đã bị Hoa Hiền Phương giấu đi rồi không?”
“Mẹ mắc chứng hoang tưởng bị hại à, tự mẹ dọa cho Ngọc Thanh chạy mất, lại còn nghi ngờ là do chị dâu giấu đi.
Chị dâu cũng không có thời gian rảnh đi quan tâm đến chuyện đổ bể trong nhà của mẹ đâu.” Lục Sênh Hạ căm giận nói.
Tư Mã Ngọc Như có chút hổn hển, thật muốn tát mạnh vào mặt món hàng lỗ vốn này: “Con không cần thay cô ta bao che, mẹ biết rõ là do chính cô ta làm.
Sở dĩ mẹ gọi con tới đây chính là muốn bắt con đi đổi Ngọc Thanh.”
Lục Sênh Hạ quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình nữa: “Không phải là mẹ bị điên rồi đấy chứ?”
“Mẹ đúng là điên rồi, Hoa Hiền Phương cướp mất con của mẹ, sao mẹ có thể không điên được cơ chứ?” Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận.
Lục Sênh Hạ hung dữ trừng mắt liếc cô ta một cái: “Mẹ đừng hy vọng có thể lợi dụng được tôi.” Cô bé nói xong, lập tức quay người bước ra ngoài.
Trong phút chốc cánh cửa mở ra, đầu của cô bé bắt đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tư Mã Ngọc Như cười hiểm ác, cô ta đã sớm biết cô bé sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, cho nên đã để cho người giúp việc bỏ thuốc vào trong nước trái cây.
Cô ta và người giúp việc cùng nhau dìu Lục Sênh Hạ vào trong ga ra.
Sân sau có một cái cửa nhỏ có thể tiến vào ga ra, vệ sĩ ở trước cửa không thể nào phát hiện ra được.
Bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay mà đưa Lục Sênh Hạ đi.
Người giúp việc lái xe rời khỏi đây.
Đám vệ sĩ cảm giác được không mấy thích hợp, lập tức vọt thẳng vào trong.
Tư Mã Ngọc Như đang ở đầu cầu thang chờ bọn họ.
“Tối nay Sênh Hạ không trở về mà ở lại chỗ này của tôi.”
“Ngại quá, chúng tôi phải đưa cô chủ về.” Vệ sĩ đẩy cửa phòng ra tìm kiếm Lục Sênh Hạ, nhưng mà lại không tìm được.
“Cô chủ đâu rồi?” Vệ sĩ chất vấn.
“Nó là con gái của tôi, dựa vào cái gì tôi phải nói cho người ngoài như các người biết cơ chứ?” Tư Mã Ngọc Như cười lạnh một tiếng.
Hai tên vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau một chút: “Vừa rồi có một chiếc xe chạy ra, nhất định là cô chủ ở trên đó, tôi lập tức đuổi theo, cậu ở đây trông chừng người phụ nữ này.”
Một tên vệ sĩ lập tức xông ra ngoài.
Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lộ ra nụ cười dữ tợn: “Phiền cậu gọi điện thoại cho Hoa Hiền Phương, nói với cô ta đưa Ngọc Thanh tới đổi lấy Sênh Hạ đi, nếu không thì cô ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện nhìn thấy Sênh Hạ nữa.”.
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
45 chương