Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 61 : Đi với tôi
“Được.” Giọng nói của cô dịu dàng như vậy, bảo sao nghe vậy, nhưng đôi mắt cô lại rưng rưng, cô nâng lên, lại nâng lên, cố gắng ép nước mặt lại, không để mình lộ ra yếu ớt.
Từ ngày đầu tiên khi cô được gả vào nhà họ Lục, linh hồn, tinh thần, tự tôn của cô đều bị hủy hoại, chỉ còn lại một thân xác trống rỗng có thể tùy ý thao túng và hành hạ.
“Cô quả nhiên liều mạng vì tiền. Ông đây thành toàn cho cô.”
Anh mở vali ra, lấy từ trong ra một xấp tiền giấy mới tinh ném “bốp” một tiếng vào người cô.
Mặc dù tiền tản ra, những ném vào trên người vẫn rất đau.
Cô khịt mũi, ôm đầu, cuộn tròn lại một đoàn.
Lục Kiến Nghi không hề dừng lại, khuôn mặt đẹp trai của anh trở lên vặn vẹo méo mó, hai mắt đỏ rực, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Anh không hề cảm thấy vui vẻ. Đối với người phụ nữ này đến cả diễn kịch cũng không diễn, chỉ biết nở nụ cười với sáu mươi tỷ.
Trong lòng cô, anh còn không bằng sáu mươi tỷ.
Cô cắn chặt răng, không để mình khóc ra tiếng, bởi vì nhịn quá vất vả và dùng sức, nên thân thể run rẩy.
Không sao, cô liều mạng nói với mình, đây vốn dĩ không phải là tiền của mình, muốn lấy thì phải trả giá.
Lục phủ ngũ tạng của Lục Kiến Nghi sắp nổ tung, nhưng anh lại không hề thể hiện ra chút thương hại nào, dốc hết số tiền còn lại ra.
Cả người cô đều bị chôn vùi, giống như một ngôi mộ vậy.
Sau đó, anh nghiêm giọng ra lệnh: “Nhặt đi.”
Cô đã yêu tiền như vậy thì tôi sẽ để cô tán thưởng cho đủ, sờ cho đủ, nhận thức cho đủ.
Cô bò từ bên trong đống tiền ra, những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng ngần của cô, là do bị tiền đập vào.
Cô không quan tâm đến đau đớn, nhặt hết tất cả tiền trên mặt đất vào trong vali.
Lục Kiến Nghi vô cùng khinh thường nhìn cô, giống như đang nhìn một con bọ ghê tởm bò đi kiếm ăn vậy.
Cô nhặt rất sạch sẽ, đến cả tờ tiền rơi dưới gầm tủ cô cũng thò tay vào nhặt ra.
“Tất cả đều là của tôi sao?” Cô nói cực kỳ nhỏ, rụt rè hỏi.
Khóe miệng anh giật giật, một tia sáng lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt anh: “Mặc quần áo vào, đi với tôi.”
Mặt anh không cảm xúc nói.
Cô nhanh chóng mặc quần áo vào, đi theo anh ra ngoài.
Bên ngoài tối đen, không sao không trăng.
Sóng vỗ vào đá, phát ra âm thanh gào thét.
Anh sải bước về phía trước, đi rất nhanh.
Cô phải chạy bước nhỏ mới theo kịp.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Anh không nói, giống như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của cô vậy.
Cảm giác lo lắng quét qua trong lòng cô.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì, có năng lực hủy thiên diệt địa.
“Không phải anh muốn giết tôi đấy chứ?”
Hơi lạnh lan khắp lưng khiến cô rùng mình.
Anh cười lạnh nói: “Một cái mạng đê tiện, bẩn tay tôi.”
Lời nói này giống như cái tát vô hình tát vào cô. Có điều, cô đã sớm quen rồi, không sao cả.
Mạng đê tiện của cô là cỏ rác, là con kiến, nhưng cũng phải vì người nhà mà ngoan cường sống.
Cô đã mất Thời Thạch, không thể mất thêm Phi.
Thằng bé rất ngoan, rất hiểu chuyện, chưa bao giờ gây chuyện bên ngoài.
Nhận được đồ ăn ngon, luôn sẽ mang về ăn cùng cô.
Chỉ cần có thể cứu được thằng bé, cho dù bắt cô làm gì cũng đều được.
Lục Kiến Nghi đi thẳng đến bờ đá dựng đứng, nhảy mấy bước lên chỗ cao nhất, cô bò lên theo, không nhanh nhẹn như anh.
“Anh mang tôi đến đây làm gì?” Cô run rẩy hỏi.
Khóe miệng anh nở cụ cười khát máu âm u: “Để cô nhìn một cảnh đẹp.”
“Cảnh đẹp gì?” Cô mở to mắt, không hiểu ý của anh.
“Nhìn đi.” Anh mở vali ra, nắm một đống tiền, không hề do dự, tiêu sái phất tay một cái, những tờ tiền lần lượt rơi xuống dưới.
“Không.“
Cô hét lên, lao tới, ôm lấy vali: “Anh đã nói sẽ cho tôi.”
“Điều kiện của tôi là cô phải lấy lòng tôi, nhưng cô không hề, chỉ khiến tôi chán ghét.” Anh lạnh lùng nhả ra từng chữ một.
Cô cảm thấy trời đất mù mịt, mọi hy vọng hoàn toàn bị hủy diệt trong chốc lát, đến cả tro tàn cũng không còn.
“Tôi có thể thử lại lần nữa không?” Cô đau khổ cầu xin.
“Không có hứng thú.”
Anh nắm lấy cánh tay cô, muốn lôi cô ra, nhưng cô sống chết ôm chặt lấy, nhất định không buông: “Nếu như anh muốn ném, thì ném cả tôi xuống luôn đi.”
“Cô quả nhiên cần tiền không cần mạng.” Ah hừ thấp một tiếng, vô cùng chế nhạo.
Anh ôm lấy eo cô, cũng nhấc cả người và vali lên, chút sức lực nhỏ nhoi của cô, còn muốn ngăn cản anh sao?
“Đừng, đừng mà.” Cô dùng hết sức lực, muốn sống chết ôm chặt lấy vali, nhưng không được, rất nhanh đã bị anh kéo ra.
Anh cởi thắt lưng của cô, trói chân cô lại, rồi lại lấy thắt lưng của mình trói tay cô lại.
Cô không thể động đậy, chỉ có thể nằm trên vách đá, trơ mắt nhìn anh lại mở vali ra.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
80 chương
10 chương
100 chương
935 chương
21 chương