Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 497 : Từ Bỏ Mạng Sống
Ông Mã rất tức giận, cả hai cô con gái của ông đều khiến cho ông phải lo lắng.
“Hai người là một chín một mười, không có đứa nào là tốt.
Cút hết cho ta.”
Mã Ngọc Linh cầm chiếc túi và bực bội bước ra ngoài.
Tư Mã Minh Thịnh nhìn theo bóng lưng của bà ta, dưới mắt lóe lên một tia sát ý.
Cuối tuần này, Tần Nhân Thiên sắp xếp thời gian cuối tuần lên du thuyền chơi và hẹn gia đình Hoa Hiền Phương.
Lần trước Hạ Dĩ Nhiên rất thân với họ, vì vậy hy vọng mọi người có thể đi chơi cùng nhau.
Tư Mã Ngọc Thanh nhìn thấy anh liền nói: “Anh Tần, anh có biết em bị bắt cóc không? Đầu tiên là bố em bị bắt cóc, sau đó là chị dâu của em.”
Hạ Dĩ Nhiên đã rất sốc khi nghe điều này và nghĩ rằng cậu bé đang nói đùa.
Hoa Hiền Phương ôm lấy vai nhỏ của đứa nhỏ: “Ngọc Thanh, chuyện này không thể tùy tiện nói ra bên ngoài, sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
“Ồ, em chỉ nói chuyện với anh Tần.” Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu.
Tần Nhân Thiên giật giật khóe miệng, mang theo ý cười: “Ngọc Thanh không cần quan tâm đến người bố và người chị dâu đáng ghét đó nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh vẻ mặt nhăn nhó: “Hiện tại em đang ở với dì, không chịu về nhà nữa.”
Người cậu ấy yêu nhất là dì của mình, cậu ấy thích sống với dì của mình, và Hứa Kiến Quân và Lục Sênh Hạ có thể chơi với anh ấy.
“Được rồi, chúng ta lên du thuyền thôi.” Lục Kiến Nghi vẫy tay với bọn trẻ.
Hạ Dĩ Nhiên mặc một chiếc váy dài kiểu đi biển, trông giống như một yêu tinh bước ra khỏi biển, xinh đẹp rung động lòng người.
Nếu Lục Kiến Nghi là người đàn ông hoàn hảo nhất trên thế giới, thì cô ấy có thể được gọi là người phụ nữ hoàn hảo nhất trên thế giới.
Chẳng trách Tần Nhân Thiên mê mẩn cô ấy nhiều năm như vậy.
Hoa Hiền Phương cảm thấy cô cũng có ấn tượng tốt với Tần Nhân Thiên, nếu không cô đã thẳng thừng từ chối từ lâu rồi.
Lên boong tàu, bọn trẻ nằm dài trên ghế dài uống dừa và hóng gió biển, rất thoải mái.
Lục Sênh Hạ nghiêm nghị nhìn Hạ Dĩ Nhiên nói: “Chị Dĩ Nhiên, mau cưới anh Tần đi.
Chị là nhà sinh vật học.
Chị nên biết rằng đối với thuyết ưu sinh, phụ nữ phải có con trước 35, nếu không thì tuổi cao không còn phù hợp sinh con rồi.”
Hạ Dĩ Nhiên bị nghẹn nói: “Chị còn năm năm nữa, không sao đâu.
Hơn nữa, chị không muốn sinh con.
Nếu sau này muốn sinh con, chị sẽ nhận nuôi một đứa.”
Lục Sênh Hạ xua tay: “Không được, anh Tần là con trai duy nhất, nếu không có con thì không ai kế thừa Tần Thị cả.
Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Tập đoàn Tần Thị có mấy vạn nhân viên.
Nếu có không có người kế vị., Ban lãnh đạo cấp cao của Tần Thị sẽ có hỗn loạn.
Nếu hỗn loạn, nhân viên sẽ bị sa thải.
Những nhân viên này có thể không giữ được công việc.
Chị xem mình quan trọng như thế nào, có thể ảnh hưởng đến công việc bát cơm của hàng vạn người sao.”
Tần Nhân Thiên ở bên cạnh cười to: “Đúng vậy, Sênh Hạ của chúng ta rất thông minh, phân tích vấn đề rất nhạy bén.”
“Tất nhiên rồi, em là một mỹ nhân thiên tài mà.” Lục Sênh Hạ lắc đầu, đắc ý.
Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu cười: “Vì đã như vậy, khi chị từ Nam Cực trở về, chị sẽ bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.”
“Chị định ở lại Nam Cực trong bao lâu?” Lục Sênh Hạ hỏi.
“Ba năm.” Hạ Dĩ Nhiên nhún vai.
Lục Sênh Hạ hít vào một hơi, rất có thiện ý nhìn Tần Nhân Thiên nói: “Ba năm? Không phải dưa chuột đợi quá lâu thì sẽ bị lạnh sao ( ám chỉ sự chờ đợi quá lâu)?”
Đây là giọng điệu của người lớn nhỏ nói chuyện.
Một ngụm nước dừa mà Hạ Dĩ Nhiên vừa uống gần như phun ra ngoài: “Em không cần lo lắng, cậu chủ số 1 ở Dương Thành này, làm sao có thể thiếu phụ nữ được? Anh ta chỉ cần đứng ở cửa nhà Tần và hét lên, tôi muốn có người nối dõi, đảm bảo phụ nữa của cả thành từ khắp nơi trên thế giới tràn về, tranh nhau sinh ra những con khỉ cho anh ta “.
Tần Nhân Thiên lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Anh rất kén chọn.”
Hoa Hiền Phương cười nhẹ: “Chị Dĩ Nhiên, anh trai của em đã chọn trúng chị rồi, chỉ muốn cùng chị sinh khỉ con.
Ngày nay, đàn ông chung tình rất hiếm, đàn ông chung tình nhiều tiền đẹp trai lại còn hiếm hơn, đã gặp được thì đừng nên bỏ lỡ.
Chị nhìn em này, và em trông chừng chồng mình rất nghiêm ngặt.
“
Sau khi nói xong, cô ấy đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Vinh Cẩm Đoàn.
Vinh Cẩm Đoàn cười thầm trong lòng, giá như một người phụ nữ ngốc nghếch thực sự có thể quan tâm đến mình như vậy.
Hạ Dĩ Nhiên cười: “Em đã nó vậy, vậy chị phải trân trọng đứa bé nhiều lông này rồi?”
Tần Nhân Thiên cái trán có chút mồ hôi: “Có thể đừng gọi là đứa bé nhiều lông không, cái tên đứa bé nhiều lông, anh rất thành thục, còn thành thục hơn cả Lục Kiến Nghi.”
Lục Kiến Nghi cảm thấy nghẹn ngào, nhưng anh thật sự không nhìn ra, anh trầm tĩnh và có tinh thần trách nhiệm với gia đình như vậy, anh ta có thể so sánh với được sao? Nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh ta, anh đành chịu.
Hạ Dĩ Nhiên không có ý định tha cho Tần Nhân Thiên nói: “Kiến Nghi nhà người ta đã trở thành một tấm gương gia đình mẫu mực, còn anh ấy, là một chàng trai chỉ biết ham chơi từ cái nhìn đầu tiên.”
Tần Nhân Thiên nhướng mày rậm: “Làm sao có thể? Anh đã kết hôn rồi, nhất định biểu hiện tốt hơn với anh ấy.
Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, chiều vợ dậy được con.”
Hạ Dĩ Nhiên cười một tiếng: “Vậy em cho anh ba tháng để chứng minh, biểu hiện cho em xem.”
Tần Nhân Thiên hai mắt sáng lên: “Đó là do em nói đấy, nếu qua được thời gian thử thách này, thì em phải gả cho anh.”
Hạ Dĩ Nhiên ranh mãnh liếc anh một cái: “Chờ anh thông qua trước hãy nói.”
Hoa Hiền Phương không lạc quan như vậy, Tần Như Thông nói rồi, anh sẽ không đi Nam Cực.
Nếu anh ta không đi, Tần Nhân Thiên cũng không đi được.
Trong trường hợp này, họ sẽ phải ly thân trong ba năm ngay trước khi kết hôn.
Mối quan hệ này sẽ có tác động lớn.
“Chị Dĩ Nhiên, để em nói với chị rằng phụ nữ không thích hợp sống ở nơi quá lạnh.
Điều này không tốt, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, đặc biệt ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.
Ngày trước em cũng đi qua Nam Cực.
Mỗi ngày, em đều lo lắng sợ bị vô sinh và không thể có con của mình.
Tâm tình cảm thấy rất áp lực.
Em gần như bị trầm cảm.
“
Lục Kiến Nghi ôm trán che đi vẻ mặt cười khóc cũng không được.
Có vẻ như việc chẩn đoán sai lầm khi đó đã gây ra một bóng đen tâm lý nghiêm trọng cho một người phụ nữ.
Lục Sênh Hạ ở bên cạnh nói: “Đúng, đúng, Nam Cực lạnh như vậy, sinh con đã rồi hãy đi.”
Sau khi nói xong, cô xoa đầu Hứa Kiến Quân: “Chị Dĩ Nhiên, chị nhìn Tiểu Quân của chúng ta thật đáng yêu.
Chị cũng rất muốn có một đứa bé đáng yêu như cậu ấy, đúng không?”
Hạ Dĩ Nhiên thực sự thích trẻ con, thông minh, xinh đẹp, hoạt bát và dễ thương, và gần như làm nảy mầm trái tim của bà cô già của cô.
“Nhìn Tiểu Quân, chị rất muốn sinh con, nhưng không biết con tôi có được ngoan như Tiểu Quân hay không.
Nếu như giống như đứa bé nhiều lông, lúc ấy chị sẽ rất đau lòng.”
Tần Nhân Thiên ngất xỉu, một con quạ đen xẹt qua mắt anh: “Tại sao giống anh lại không tốt? Đẹp trai, nhanh trí, tài giỏi và giàu học thức …” Anh ta nói hàng chục tính từ liên tiếp với khen ngợi sự xuất sắc của anh ấy.
“Vâng, vâng, anh Tần, sếp của tôi và anh Hứa là ba đại gia nổi tiếng nhất.
Họ là con rể được mong đợi nhất trong những người giàu có và là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đỉnh kim tự tháp.
Anh Hứa và sếp của tôi đều là hoa đã có chủ rồi, còn chừa lại có mình anh Tần, nên chị phải trân trọng anh ấy nha.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương