Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 355 : Chân Tướng Đã Rõ Ràng
Lúc Hoa Hiền Phương trở về nhà họ Lục, mấy người giúp việc đang mang cái đồng hồ cổ trong phòng khác đi ra ngoài.
“Cái đồng hồ này làm sao thế?”
“Đột nhiên không hoạt động nữa, có thể là do linh kiện bị lão hóa rồi, bà Hai bảo chúng tôi mang đồng hồ này đi sửa chữa.
” Người giúp việc nói.
Hoa Hiền Phương khẽ vuốt cằm, đi lên trên lầu, tuổi của chiếc đồng hồ này rất xưa rồi, linh kiện xảy ra vấn đề là chuyện rất bình thường, nhưng mà linh kiện cũng là đồ cổ, cho dù có hư hỏng rồi, cũng phải giữ lại, không thể vứt đi được.
Tư Mã Ngọc Như mặc dù xuất thân là tầng lớp làm công ăn lương, nhưng mà thường thức ngược lại rất cao, yêu thích ngọc thạch.
Cứ hễ là có hội đấu giá ngọc thạch, cô ta đều sẽ đi.
Hôm nay, cô ta đấu được một khối ngọc cổ Hòa Điền thượng hạng, cực kỳ vui mừng.
Nhưng mà, cô ta không phải là chuẩn bị cho bản thân.
“Hiền Phương, cô nhìn xem một chút khối ngọc trong suốt óng ánh này, tinh khiết không thôi, theo đánh giá của Hòa Thị Bích trong truyền thuyết cũng chỉ có như thế thôi.
”
“Quả thật là rất đẹp.
” Hoa Hiền Phương nhìn một cái, cười nói.
Là một nhà thiết kế đá quý, cô cũng có một ít nghiên cứu về đồ bằng ngọc.
“Tôi định điêu khắc thành hai khối ngọc bội, chờ hai đứa trẻ ra đời, sẽ đeo lên cho bọn nhỏ.
” Tư Mã Ngọc Như cười hết sức từ ái.
“Vậy tôi trước hết thay mặt bọn nhỏ cảm ơn bà rồi.
” Hoa Hiền Phương cũng không có khách sáo, đều là người một nhà, nếu như không tiếp nhận, ngược lại là tỏ vẻ xa lạ như người ngoài rồi.
Cô tựa như cố ý tựa như vô ý giảm bớt một chữ ‘nhỏ’, dựa theo thân phận, bà Lục là vợ, cô ta là vợ nhỏ, bà Lục mới có thể được gọi là bà, mà cô ta phải gọi là bà nhỏ.
Nhưng mà cô tận lực tỉnh lược đi.
Trong giờ phút quan trọng này, quan hệ mọi người đều rất tế nhị, cô tự nhiên muốn linh động một chút.
Tư Mã Ngọc Như nghe xong đã hiểu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Chờ hai đứa trẻ này ra đời rồi, nhà họ Lục sẽ rất náo nhiệt đó.
”
Lục Sênh Hạ từ bên ngoài chạy vào, cô bé mới vừa tan học trở về: “Chị dâu, Kiến Quân khi nào sẽ quay về vậy?”
Hoa Hiền Phương cười một tiếng: “Thằng bé rất lâu rồi không được nhìn thấy bố, muốn ở lại thêm mấy ngày nữa, có thể là tới một tuần sau mới trở về.
”
Lục Sênh Hạ bĩu bĩu cái môi nhỏ nhắn: “Thằng bé không có ở đây, em về đến nhà cũng không có người để chơi cùng.
”
“Con nhiều bạn học như thế, còn thiếu người để chơi cùng sao?” Tư Mã Ngọc Như cười trách cô bé mấy câu.
“Không giống nhau, Kiến Quân vừa đẹp vừa thông minh, là đứa cháu nhỏ đáng yêu nhất của con, con đặc biệt đặc biệt thích thằng bé.
” Lục Sênh Hạ mở ra chiếc môi nhỏ nhắn, ngọt ngào cười một cái, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ nhỏ đáng yêu.
“Con nếu có thời gian cũng dẫn Ngọc Thanh đi chơi đi, giữa anh chị em các con giống như càng ngày càng trở nên lạnh nhạt rồi.
” Tư Mã Ngọc Như nói.
Hai cánh tay của Lục Sênh Hạ vòng trước ngực, lộ ra dáng vẻ khinh bỉ: “Con cùng thằng nhóc kia không có cùng sở thích với nhau, chỉ số thông minh của con cao hơn so với thằng nhóc kia quá nhiều, đồ chơi con chơi được, thằng nhóc kia đều không biết chơi, cho dù có dạy như thế nào cũng không biết.
”
Khóe miệng của Tư Mã Ngọc Như giật giật một chút: “Con sao có thể nói Ngọc Thanh như vậy chứ, thằng nhỏ vẫn rất thông minh, chẳng qua là ham chơi một chút mà thôi.
”
“Mẹ à, mẹ có biết không một bài văn mới chỉ năm trăm chữ, thằng nhóc học một ngày cũng không nhớ được, con nhìn bài văn một lần là có thể nhớ được rồi.
Đây chính là sự khác biệt về chỉ số thông minh.
Con thấy thằng nhóc giống như cô cả vậy, không có kế thừa gien tốt của bố mẹ, ngược lại gien không tốt đều kế thừa hết.
” Lục Sênh Hạ nghiêng nghiêng đầu, nói rất nghiêm chỉnh.
Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ trán cô ta: “Không thể nói em trai như thế được, thằng nhỏ cũng là em trai họ của con, con nên yêu yêu thương thương thằng nhỏ mới đúng.
”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Con không thích em trai, chỉ thích đứa cháu nhỏ Kiến Quân này thôi.
Tuần sau con muốn cùng chị dâu đi tới nhà anh Hứa đón thằng bé về nhà.
”
Tư Mã Ngọc Như lắc đầu thở dài: “Con đó, càng lớn thì càng khó dạy dỗ được mà.
”
Hoa Hiền Phương khẽ mỉm cười: “Mẹ nhỏ, Sênh Hạ vừa thông minh vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, mẹ vốn dĩ không cần bận tâm nhiều đâu.
”
Tư Mã Ngọc Như cười một tiếng, không nói gì thêm, chẳng qua là vuốt ve đầu con gái, ánh mắt kín đáo mà ý vị sâu xa.
…
Vào lúc này, ở trong biệt thự Lục Nam, bà Lục gọi Lục Kiều Sam tới.
“Gần đây cuộc sống với Tinh Bảo có tốt không?”
“Thì cứ như vậy thôi, anh ta cũng đâu phải người mà con thích, có thể tốt hơn được bao nhiêu chứ.
” Lục Kiều Sam méo miệng: “Đều là do cái đồ Hoa Hiền Phương chết tiệt kia, phá hỏng nhân duyên của mình, còn làm hại mình bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài, mình nhất định phải chơi chết cô ta, nếu không thì khó mà giải được mối hận trong lòng.
”
Giọng nói cô ta thì thầm rất nhỏ, giống như là đang lẩm bẩm một mình, nhưng bà Lục vẫn nghe được: “Kiều Sam, con nói thật cho mẹ biết, cái chuyện kia của Thu Hương, có quan hệ với con hay không?”
Lục Kiều Sam không trả lời, mà là lộ ra một bộ dạng vô cùng không cam lòng: “Con tiện nhân Hoa Hiền Phương này vận may cũng tốt quá rồi, làm sao để khiến cho cô ta bị sinh non chứ? Chỉ cần nghiệt chủng trong bụng cô ta mất đi, cô ta ở nhà họ Lục chắc chắn không thể vực dậy được.
”
Bà Lục chớp mắt một cái nhìn cô ta không chớp mắt, sắc mặt dần dần trở nên u ám nghiêm trọng, giống như là nhìn thấu cô ta: “Sự việc kia lại có thể thật sự là do con làm sao, con có phải điên rồi không hả? Mẹ là mẹ ruột của con mà, sao con lại dám gài bẫy mẹ, để cho mẹ phải mang tiếng oan như thế!”
Ánh mắt của Lục Kiều Sam lóe lên một cái, gần như là theo phản xạ lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào bà Lục nữa: “Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ gì thế chứ? Mẹ làm sao có thể hoài nghi con như vậy? Chuyện của Thu Hương rõ ràng chính là do Hoa Hiền Phương làm, cô ta sai khiến Thu Hương đặt túi thơm xuống dưới đệm giường cô ta, lại vu cáo hạm hại là do mẹ làm.
Cô ta quỷ kế đa đoan, người đầy tâm cơ, không có chuyện gì là không làm được.
Nhưng mà không sao, con đã suy nghĩ xong biện pháp cuối rồi, nhất định có thể giúp mẹ thoát khỏi hiềm nghi, khiến cho Hoa Hiền Phương lộ rõ bộ mặt thật.
Những lời nói này chẳng khác nào là hoàn toàn phơi bày bản thân, từng miếng thịt trên mặt bà Lục co rúm lại dữ dội, nhưng mà nét mặt và giọng nói của bà ta không thay đổi, chẳng qua là thấp giọng hỏi: “Con có biện pháp cuối gì?”
“Con sẽ tìm người bắt chước lại nhật ký của Thu Hương, viết ra một phong thư sám hối, đến lúc đó con liền lấy nó ra, làm chứng chỉ ra Hoa Hiền Phương, để cho người của nhà họ Lục biết rằng, tất cả mọi chuyện đều là do cô ta sai khiến, để cho cô ta không thể nào xoay chuyển được nữa.
”
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, bà Lục liền vỗ mạnh lên bàn một cái, đứng bật dậy: “Ẩu tả!”
Lục Kiều Sam không biết bà ta tức giận vì cái gì, còn hết sức oan ức: “Mẹ, con là đang giúp mẹ mà.
”
Bà Lục tức giận không thôi: “Không ai hiểu con gái bằng mẹ, ánh mắt con động một cái, mẹ cũng biết con muốn làm những gì.
Là con dùng biệt danh đăng kí Facebook ở chỗ mẹ, giả mạo thân phận của mẹ để liên lạc với Thu Hương, có phải hay không?”
Lục Kiều Sam thấy mẹ đã nhìn thấu mình, cũng không giấu diếm gì nữa, dứt khoát nói: “Mẹ, nếu con không dùng thân phận của mẹ, Thu Hương làm sao có thể sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ? Con đây là đưa ra kế liên hoàn, sẽ làm chết đứa trẻ trong bụng của Hoa Hiền Phương trước, khiến cho mẹ tạm thời mang tiếng oan một chút, đợi đến khi lấy ra thư sám hối của Thu Hương, thì chân tướng có thể rõ ràng rồi.
Bố biết mẹ bị oan uổng, khẳng định sẽ hết sức áy náy, đón mẹ trở về nhà họ Lục, khôi phục lại thân phận vợ chính của mẹ.
Mà tất cả những điều này Hoa Hiền Phương có muốn xoay chuyển cũng không xoay chuyển nổi.
Thuốc độc chứa trong cái túi thơm kia, chỉ cần liên tục ngửi một tháng, không chỉ sẽ sinh non, sau này đến con cũng sinh được nữa…”
Lời nói của cô ta còn chưa dứt, liền bị bà Lục gầm nhẹ một tiếng cắt đứt: “Thật là quá ngu xuẩn mà, mẹ làm sao có thể sinh ra một đứa ngu ngốc như con vậy chứ! Con cho cầm cái tờ thư sám hối kia ra, người của nhà họ Lục sẽ tin sao? Thu Hương một khi bị định tội, bất cứ lời nào mà cô ra nói ra, đều sẽ không còn người nào tin tưởng nữa.
Con làm như vậy chỉ khiến cho lợn lành chữa thành lợn què thôi, bắt chước chữ viết có giống hơn đi chăng nữa cũng sẽ có sơ hở, cho dù người của nhà họ Lục không có tra ra được, cũng sẽ cho rằng đó là do mẹ làm giả, muốn thoát khỏi tội của mình.
.
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
45 chương