Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 31 : Nam sủng cấp cao nhất

Máu chảy ra, màu đỏ tươi đến chói mắt. Cô siết chặt ngón tay giấu nó trong túi, gộp lại với sự bướng bỉnh của mình. Cô đang mặc một bộ quần áo màu trắng quét dấu ấn màu đỏ tươi, giống như một bông mận nở trong tuyết. “Ây da, ăn không được nữa rồi, tôi chỉ có thể ăn ở công ty thôi. Nhớ đừng ăn đồ quá dầu mỡ, ảnh hưởng đến sức khỏe.” Cô vẫn đang mỉm cười với anh, khóe miệng vẫn nhếch lên, bình tĩnh như vậy, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Anh khịt mũi một tiếng, trong mắt không có một chút nhiệt độ, càng không có chút thương hại, chỉ có chán ghét. “Xem cô có thể giả vờ được bao lâu.” Anh buông lời chế nhạo, sau đó sải bước đi ra ngoài. Trên mặt Hoa Hiền Phương lộ ra một tia ảm đạm không dễ dàng nhận thấy. Cô biết rất rõ rằng muốn xoa dịu mối quan hệ với Lục Kiến Nghi hoàn toàn là chuyện không thể nào. Trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một loài cỏ dại đáng khinh, hận không thể nhổ bỏ tận gốc, chỉ là một con bọ bẩn thỉu muốn dùng một chân giẫm thành cặn bã. Nhưng cô không thể để anh ta được như ý, vì em trai mình, cô phải cố gắng tìm một chỗ ngồi ở cái nơi băng giá này, trước khi có đủ chi phí để chữa trị cô không thể bị đuổi ra ngoài. Trở lại nhà ăn, cô dọn canh và bữa sáng dành riêng cho bà cụ, dặn dò người hầu đưa tới, sau đó mỉm cười nói với các vị trưởng bối: “Con phải đi làm rồi, mọi người ăn từ từ.” Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Lục Vinh Hàn nở nụ cười hài lòng: “Thật là một đứa trẻ ngoan.” Bà Lục trong lòng hừ lạnh một tiếng, phôi thai xuất thân từ gia đình hèn mọn sẽ luôn có mưu tính trong lòng, bà ta muốn xem thử cô ta có thể giả bộ được bao lâu! Ngay khi Hoa Hiền Phương đến công ty, đã nhận được tin nhắn Zalo của Hứa Nhã Thanh. “Việc nghiên cứu cuốn sách quý tôi đưa cho cô thế nào rồi?” “Tiếp thu được rất nhiều, cảm ơn anh.” Cô gửi đi với một nét mặt mỉm cười. “Buổi trưa có muốn cùng nhau dùng bữa không? Tôi đã tìm được một chuyên gia tới có thể giải đáp thắc mắc cho cô.” Hứa Nhã Thanh đáp. Cô có chút tò mò nên đã đồng ý, dù sao cô cũng không phải đi riêng một mình, cũng không lo sợ miệng người. Buổi trưa, cô đến quán bít tết lần trước. Hứa Nhã Thanh đã đến rồi, ngồi bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp. “Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi Hứa Nhã Phượng.” “Chuyên gia mà anh nói chính là em gái của anh sao?” Hoa Hiền Phương hơi kinh ngạc. “Cô ấy là một sinh viên tâm lý hàng đầu tốt nghiệp Stanford.” Hứa Nhã Thanh hơi nhướng mày. Thực ra, hoàn toàn không có cuốn sách quý nào thiết thực cho một nàng dâu nhà giàu có, đó là cuốn sách mà anh ta đã trả tiền để thuê người đặc biệt biên soạn riêng cho cô. Anh ta đang chơi một ván cờ lớn, và Hoa Hiền Phương chính là một quân cờ quan trọng. Anh ta có thể nhìn ra cô đang kiêng dè Lục Kiến Nghi, không dám tiếp xúc một mình với anh ta, nếu như trực tiếp hẹn cô, e rằng cô sẽ từ chối, có người trung gian sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Em gái Hứa Nhã Phượng là ứng cử viên sáng giá nhất. “Là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái sơn.” Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Rất vui được gặp cô, cô Hứa.” “Không cần quá khách sáo. Bạn của anh trai cũng chính là bạn của tôi. Cứ gọi tôi là Nhã Phượng.” Hứa Nhã Phượng mỉm cười lại, trông giống như một người vui vẻ và dễ gần, giống như anh trai của cô ấy vậy. Hoa Hiền Phương chính là thích kết giao với những người dễ gần, cô sợ nhất là những tảng băng lạnh lùng, lạnh lùng khiến toàn thân cô run rẩy. “Tôi phát hiện hai anh em các anh tính cách rất giống nhau, đều rất thích cười.” “Một nụ cười trẻ đi mười tuổi, cười nhiều tốt mà.” Hứa Nhã Thanh nói đùa. Khóe mắt quyến rũ và đôi môi trăng khuyết cong lên rất đẹp trai, cho dù khi không cười cũng mang đến cho người ta một cảm giác như đang cười. Hoa Hiền Phương nhếch mép cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ phảng phất trên má cô: “Hôm nay bữa cơm này, để tôi mời đi, cảm ơn anh đã tặng cho tôi một cuốn sách quý thiết thực này.” “Tôi không bao giờ để phụ nữ mời khách. Lần trước cô đã phá vỡ nguyên tắc của tôi rồi, không thể đổi mới điểm giới hạn của tôi nữa. Nếu như cô thực sự muốn cảm ơn tôi, hãy để tôi mời bữa này, nếu không, lần sau tôi sẽ không giúp cô nữa.” Hứa Nhã Thanh nhún vai. “Tôi sợ nhất là bị uy hiếp, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Hoa Hiền Phương cười khúc khích. Người phục vụ đã mang đồ ăn lên, họ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Không ai biết rằng ở một góc không có ai chú ý của nhà hàng, có người đã bí mật dùng điện thoại chụp lại cảnh này. Cô ta tin rằng khi Lục Kiến Nghi nhìn thấy, nhất định sẽ rất thú vị. Ăn cơm xong thì quay trở lại văn phòng, giám đốc đã gọi vài nhà thiết kế đến mở một cuộc họp nhỏ, Hoa Hiền Phương cũng tham gia. Vừa bắt đầu cuộc họp, điện thoại trên bàn của cô đã vang lên, một giọng nói trầm thấp ảm đạm truyền đến: “Đến phòng làm việc của tôi.” “Có chuyện gì vậy, giám đốc Lục?” Cô chưa kịp hỏi xong thì điện thoại đã bị ngắt rồi. Cô âm thầm lau mồ hôi, cực kỳ miễn cưỡng nhếch mông lên. Lần trước đến văn phòng của anh, đã thu hút đủ các loại chỉ trích và suy đoán. Đó là nơi nhạy cảm nhất của toàn bộ tập đoàn, vẫn nên ít đến đó là tốt nhất. Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại thì, mệnh lệnh của sếp không thể nào làm trái được. Giọng của cô hỏi tuy không lớn nhưng người xung quanh có khứu giác tốt hơn chó, ánh mắt đều khẽ chuyển động. Hoa Hiền Phương lại bị Boss triệu tập rồi, không phải lần này là thật sự muốn sa thải cô ta đấy chứ? Khóe miệng của Tiêu Ánh Minh nhếch lên một nụ cười ranh mãnh. Chỉ có cô ta mới biết Lục Kiến Nghi tìm Hoa Hiền Phương là muốn làm cái gì. Ngày chết của cô ta đã đến rồi. Không phải ai cũng có thể bước vào văn phòng của chủ tịch, lần trước vào một lần, cô cũng đã biết rồi, trước khi qua văn phòng chủ tịch, phải lấy được thẻ IC và vào thang máy đặc biệt dành riêng cho văn phòng chủ tịch để đến đó. Finn đã đợi cô ở Văn phòng Tổng tài. Anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai, trên mặt mang theo mấy phần tà khí, giống như một hoàng tử trong truyện tranh. “Boss hôm nay tính tình không được tốt lắm, cô phải nhanh chóng hạ hỏa cho anh ấy, kẻo chúng ta đều phải gặp tai hoạ.” Finn với giọng nói cực kỳ nhỏ nhắc nhở, giọng nói được khống chế trong phạm vi của hai người. Buổi sáng, khi boss đang đánh gôn, tâm trạng vẫn còn rất tốt, tới buổi chiều đột nhiên có mây đen sấm chớp, tốc độ siêu thanh lao thẳng vào tòa nhà Leas, y như rằng đụng phải một bao thuốc nổ. Hoa Hiền Phương cảm thấy rằng anh ta đã biết được mối quan hệ của mình với Lục Kiến Nghi. Là trợ lý đặc biệt số một của Lục Kiến Nghi kiêm đoàn trưởng đoàn hậu cung, chuyện của anh, đoán rằng anh ta đều biết. “Cảm ơn.” Cô cười có chút miễn cưỡng. Hạ hoả không phải nên là chuyện của “nam sủng” cấp cao nhất này của anh ta sao? Cô đâu có biết hạ hoả, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa thôi. Đẩy cửa văn phòng ra, cô đã nhìn thấy một luồng sát khí xông thẳng vào mặt mình. Lục Kiến Nghi ngồi trên ghế giám đốc, mặt không chút cảm xúc, khuôn mặt đẹp trai như thể bị băng tuyết ngàn năm đông cứng lại, khiến người ta ở cách xa ngoài ba mét cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Cô thấp thỏm bất an xoa xoa tay: “Giám đốc Lục, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Cô đứng rất xa, không dám lại gần. “Lăn qua đây!” Anh từ trong kẽ răng bật ra mấy từ. “Tôi chỉ đứng đây thôi. Như anh đã nói trước đây, tôi phải giữ khoảng cách ba mét với anh.” Cô lắc đầu, giống như cố ý khiêu khích anh. Một sự thù địch u ám thoáng qua trong mắt anh, anh đột ngột đứng dậy, giống như một cơn lốc xoáy tấn công đến, nhấc bổng cô lên và đập mạnh, rồi nặng nề ngã xuống ghế sô pha. Bao nhiêu lệnh cấm của anh như vậy, cô đều coi như gió thổi qua tai, loại chuyện nhỏ không quan trọng này, lại lật ra làm lá chắn!