Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 232 : Bị chính tay anh giết chết
“Nhã Thanh.” Cô vùi đầu vào lồng ngựa của anh ta.
Hạnh phúc có lẽ là nhìn thấy được và chạm vào được, ở cùng Hứa Nhã Thanh có thể giúp cô cảm nhận được niềm hạnh phúc này.
Còn Lục Kiến Nghi là kẻ hủy diệt hạnh phúc, anh ta sẽ phá hủy tất cả những gì cô có bây giờ, khiến cô quay về địa ngục một lần nữa.
Về phần anh nói phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng qua là chỉ vẽ ra một cái bánh, muốn lừa gạt cô sao?
Anh vốn ghét bỏ cô, bây giờ cô còn sinh con cho người khác, sợ rằng từ tận đáy lòng anh càng chán ghét cô hơn.
Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ này, có thể thoát khỏi anh?
Lúc này, túi sữa nhỏ từ trên lầu chạy xuống: “Bố…”
Hứa Nhã Thanh buông người trong lòng ra, ôm túi sữa nhỏ lên: “Bé con, con có nhớ bố không?”
“Nhớ.” Túi sữa nhỏ cọ đôi má nhỏ nhắn vào mặt anh ta: “Bố không ở đây, không có ai chơi bóng chày cùng con.”
“Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài luyện một hiệp đi.” Hứa Nhã Thanh hôn lên má nhỏ của cậu, ánh mắt đầy sự cưng chiều.
Túi sữa nhỏ thay quần áo, đội mũ bóng chày, vào sân tìm Hứa Nhã Thanh.
“Bảo bối, bố nghe nói hôm kia con đã hẹn chú ma vương đi Disney cùng con mà không có sự đồng ý của mẹ phải không?” Hứa Nhã Thanh hỏi với giọng điệu thản nhiên như không.
“Bố ơi, con biết sai rồi, con đã hứa với mẹ, sau này con chỉ rủ bạn đến đó khi đã có sự đồng ý mẹ thôi.” Túi sữa nhỏ lí nhí nói, sợ bố sẽ không vui rồi lại phê bình mình.
“Bố biết Tiểu Quân là ngoan nhất và nghe lời nhất.” Hứa Nhã Thanh xoa đầu cậu: “Tại sao con lại thích chú ma vương?”
“Con thích chú ma vương, cũng thích dì Sênh Hạ nữa, họ là những người bạn duy nhất của con ở Long Minh.” Túi sữa nhỏ chững chạc nói.
Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bé con, con nên chơi với đứa trẻ cùng tuổi, không nên chơi với người lớn.”
“Dì Sênh Hạ chỉ mới 12 tuổi, dì ấy chưa phải là người lớn. Đáng lẽ con nên gọi dì ấy là chị, nhưng dì ấy là em gái của chú ma vương, vì vậy con phải gọi dì ấy là dì.” Túi sữa nhỏ hồn nhiên giải thích.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy bờ vai bé bỏng của cậu: “Con yêu, chú ma vương là một người rất hung dữ, thường hay nổi nóng, sau này con nên tránh xa chú ấy một chút, để tránh chú ấy nổi khùng lên rồi làm con bị thương.”
“Không có, chú ma vương chưa bao giờ nổi giận, chỉ là chú ấy không thích cười mà thôi. Dì Sênh Hạ nói rằng vợ của chú ma vương đã chết, chú ấy rất đau buồn nên không bao giờ cười nữa.” Túi sữa nhỏ cụp mắt xuống, một ánh nhìn thương cảm thoáng qua trong mắt, như thể cậu đang đồng cảm với Lục Kiến Nghi.
Đôi mắt vàng nâu của Hứa Nhã Thanh lấp lánh trong ánh mặt trời, anh ta biết nếu nói quá nhiều với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nó vốn cũng không hiểu gì, vì vậy anh chỉ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nó: “Chú ma vương rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, không phải là bạn của bố và mẹ, con không thể quá thoải mái với chú ấy, biết không?”
“Tại sao chú ma vương không phải là bạn của bố? Không phải hai người rất thân với nhau sao?” Túi sữa nhỏ nghi hoặc chớp chớp đôi mắt, cậu luôn nghĩ chú ma vương là bạn của bố mình.
“Bố và chú ấy chỉ biết nhau, không phải bạn bè.” Hứa Nhã Thanh nói.
Túi sữa nhỏ cúi gằm mặt xuống, có chút thất vọng, cậu rất mong bố có thể làm bạn với chú ma vương, như vậy chú ma vương có thể thường xuyên đến nhà cậu chơi.
“Bố, con có thể mời chú ma vương đến nhà làm khách không?”
“Con phải xin mẹ đồng ý trước đã.” Hứa Nhã Thanh không trực tiếp từ chối đứa trẻ, mà dùng một cách khéo léo hơn, anh ta biết Hoa Hiền Phương sẽ không bao giờ đồng ý để Lục Kiến Nghi đến nhà.
Túi sữa nhỏ đâu nào biết dụng ý của anh ta, còn tưởng rằng anh ta đã đồng ý, hé chiếc miệng nhỏ nở một nụ cười: “Bố ơi, mình chơi bóng đi.”
…
Ngày hôm sau, thành phố Long Minh có một vũ hội của những người trong giới nổi tiếng.
Lý do Hứa Nhã Thanh bảo Hoa Hiền Phương ở Long Minh đợi mình chính là để tham gia vũ hội của giới nổi tiếng lần này.
Anh ta muốn mọi người trong giới nổi tiếng ở Long Minh đều biết.
Người phụ nữ này tên là Y Nhược, là vợ của anh ta, không phải Hoa Hiền Phương và không hề liên quan gì đến Lục Kiến Nghi.
Điều này đang tạo ra áp lực dư luận đối với Lục Kiến Nghi.
Là người thừa kế của nhà họ Lục, anh phải chú ý đến hình ảnh trước công chúng của mình, ở cùng với một người phụ nữ đã có gia đình phải biết tiết chế một chút.
Lần này, Hoa Hiền Phương trang điểm rất lộng lẫy và xinh đẹp, cô còn xịt một chút nước hoa hương thần bí, khác hẳn với vẻ trẻ trung tươi tắn trước đây.
Dây chuyền kim cương đắt giá trên ngực cô lấp lánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
“Hôm nay em chính là một tiểu yêu tinh.” Hứa Nhã Thanh nhìn chằm chặp cô, trên mặt nở nụ cười tà mị.
“Em còn lo anh không thích dáng vẻ này của em.” Cô nở một nụ cười xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn.
“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son, bất kể em trang điểm kiểu gì, anh đều thích hết.” Hứa Nhã Thanh trìu mến hôn lên trán cô.
“Vậy em không phải lo lắng rồi. Nhã Phượng nói rằng em phải triệt để thay đổi bản thân, không lưu lại hình bóng của Hoa Hiền Phương trên người mình nữa, như vậy em mới có thể hoàn toàn nhập vai Y Nhược được, không để cho Lục Kiến Nghi và những người khác nghi ngờ.” Hàng mi dài dày của cô đột nhiên phân tán, mang theo một cái nhìn ranh mãnh.
Cho dù Lục Kiến Nghi đã biết thân phận của cô, chỉ cần người khác không biết, cô vẫn còn một tia hy vọng sống sót.
Cô có thể nói rằng Lục Kiến Nghi nhớ người vợ đã khuất của mình, vì trong lòng quá đau buồn nên mới nhất quyết coi cô là Hoa Hiền Phương.
Hứa Nhã Thanh rất vui, vì cô có thể hao tâm tổn huyết đến như vậy để giữ gìn cuộc hôn nhân của họ.
Điều này cho thấy trong trái tim cô chỉ có anh ta, không hề có Lục Kiến Nghi.
Hai người cùng nhau đến yến tiệc, để vú em ở nhà chăm sóc túi sữa nhỏ.
Khi hai người bước vào đại sảnh bữa tiệc, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, rốt cuộc trong đám người cũng có người nhớ tới Hoa Hiền Phương.
“Thì ra vị này là bà chủ nhà họ Hứa trước nay chưa từng lộ diện, cô ta thật giống Hoa Hiền Phương.”
“Khuôn mặt tuy hơi giống, nhưng khí chất hoàn toàn không giống.”
“Hoa Hiền Phương chỉ là một người bình thường, bà chủ nhà họ Hứa là người sáng lập và là một trong những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng, tất nhiên là khác rồi.”
…
Mọi người đều sôi nổi bàn luận riêng.
Cánh tay Hứa Nhã Thanh đặt lên eo Hoa Hiền Phương, hai người trông vô cùng tình cảm và thân mật: “trong anh có em, trong em có anh, tình nồng ý đượm.”
Lục Kiến Nghi đứng quan sát cách đó không xa, anh đã nhìn thấy ngay từ khi họ bước vào.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hứa Nhã Thanh và Hoa Hiền Phương ở cùng nhau.
Nụ cười của cô tràn đầy niềm vui, cả người được bao phủ trong một vầng hào quang có thể gọi là hạnh phúc.
Biểu cảm và thần thái của cô đều được bộc lộ một cách tự nhiên, không hề cố tình ngụy tạo.
Khi còn ở bên anh, cô chưa bao giờ cười ngọt ngào đến như vậy.
Cô thật sự rất hạnh phúc, cho nên mới lưu luyến không rời, không muốn quay về.
Anh phải thừa nhận rằng Hứa Nhã Thanh đã chiến thắng, anh ta đã thành công trong việc cướp lấy trái tim cô, còn anh, dường như vĩnh viễn không tiến vào được.
Tần Nhân Thiên cầm một ly rượu đi tới.
“Cô ấy giống Hoa Hiền Phương đúng không, nhưng đáng tiếc cô ấy không phải là Hoa Hiền Phương.”
“Làm sao anh biết là cô ấy không phải?” Đôi mắt Lục Kiến Nghi vô cùng ảm đạm, đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào.
“Bởi vì Hoa Hiền Phương chết rồi, là do chính tay anh sát hại.” Trong giọng nói của Tần Nhân Thiên xen lẫn một làn sóng phẫn nộ.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương