Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 217 : Nhìn tôi
“,”“Em có thể không thừa nhận, anh sẽ thay em giữ bí mật, đặc biệt là đối với Lục Kiến Nghi.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.
Cô cúi đầu, bất đắc dĩ mà lại thở dài đau đớn.
Đây coi như là cam chịu.
Mắt Tần Nhân Thiên sáng rực lên, mặc dù ở trong bóng đêm đen nhánh, nhưng vẫn toả sáng rạng ngời như cũ.
Bởi vì cô gái anh yêu còn sống.
“Hiền Phương, dù cho em ở nơi nào, dù cho em biến thành ai, chỉ cần em còn sống là được, anh chỉ muốn em sống thật tốt.”
Một cỗ sóng nhiệt vọt vào trong mắt Hiền Phương.
Anh không phải là phải là Thời Thạch, chỉ là vừa nhìn thấy anh cô liền cảm thấy Thời Thạch đã trở về rồi.
Bảy năm, thời gian trôi qua thật mau.
Anh rời khỏi cô đã bảy năm.
Chỉ là trước kia nhiều vô số, lại thoáng không giống như ngày hôm qua.
Trầm mặc hồi lâu sau, giọng của Tần Nhân Thiên lại truyền đến lần nữa: “Con của em rất đáng yêu, anh ấy nói với anh thiên thần trong tranh là của em.”
Hoa Hiền Phương sặc, trong phút chốc, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Tần Nhân Thiên lại nhận ra cô, tựa như Lục Kiến Nghi nhận ra cô.
Đều là do hai bức tranh kia mà ra.
Là cô đã sai, đã quên chính mình có một nhân vật nhỏ!
“Lòng hiếu kỳ của thằng nhóc đó quá lớn.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Nhân Thiên hiện ra một ý cười thê lương: “Thằng nhóc Hứa Nhã Thanh kia cũng đủ thâm trầm, anh và Lục Kiến Nghi lại đều bị cậu ta cạy góc tường.”
Trong nội tâm anh không hề hoài nghi, rối rắm, khổ sở, nhưng kết quả như vậy tốt hơn là cô đã chết thật.
Anh đã bỏ lỡ cô, một lần nữa.
Dường như định mệnh đã định rằng anh chỉ có thể yên lặng nhìn cô ở bên cạnh, mà không thể hiểu nhau và ở bên nhau.
Nhắc tới Lục Kiến Nghi, anh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Lục Kiến Nghi nhận ra em đã đến rồi sao?”
Cô cắn môi, nghĩ đến bạo ngược ngày hôm qua, cả người liền phát lạnh, khó có thể mở miệng.
Tần Nhân Thiên cho rằng cô đang sợ hãi, nhanh chóng an ủi nói: “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em. Chỉ cần em liều chết không thừa nhận, anh ta liền không có cách nào bắt em.”
Cô yên lặng rơi lệ ở trong lòng.
Lục Kiến Nghi như là Lucifer, Ma vương Tu La, sao có thể không có cách nào.
Liền ngay cả khi cô không thừa nhận, anh ta cũng có thể tra tấn cô chết đi sống lại.
“Em cần phải về.” Giọng cô rất mỏng manh, giống một trận gió đêm sắp tắt.
Anh gật gật đầu, cùng cô đi vào.
Ở đại sảnh vũ hội, Hứa Nhã Phượng đã tới, đang chơi cùng Túi sữa nhỏ.
Hoa Hiền Phương tự mình đi vào, Tần Nhân Thiên cũng không đi cùng cô, anh ta trực tiếp rời đi.
Hình ảnh một nhà ba người Hoa Hiền Phương hoà thuận vui vẻ, đối với anh mà nói, chung quy là quá chói mắt, đau lòng.
“Mẹ, chờ sau khi con lớn lên về con muốn học thôi miên, trở thành một nhà thôi miên.” Túi sữa nhỏ cầm đồng hồ quả quýt của Hứa Nhã Phượng, rất có hứng thú chậm rãi đong đưa.
Hoa Hiền Phương sủng nịch xoa xoa đầu con trai: “Mặc kệ con muốn làm cái gì, mẹ cùng ba sẽ ủng hộ con.””
Hứa Nhã Phượng uống một ngụm rượu Cocktail, không để ý hỏi câu: “Tớ nghe nói Tần Nhân Thiên tới, sao lại không thấy anh ta đâu?”
“Chắc là đi rồi đi?” Hoa Hiền Phương nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Có phải anh ấy hoài nghi cậu hay không?” Đây mới là vấn đề mà Hứa Nhã Phượng quan tâm.
Cô cười nhạt nhạt: “Tớ không lo về anh ấy, ngay cả khi anh ấy hoài nghi, cũng sẽ thay tớ giữ bí mật.”
“Thì ra cậu lại tin tưởng anh ấy như vậy.”
Môi mỏng của Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười cổ quái, như là có chút không vui.
“Bọn tớ đã từng uống máu kết bái ở miếu Quan Công, anh ấy là anh trai tớ, tớ là em gái anh ấy, ở Long Minh trừ cậu, ngưởi tớ có thể tin cũng chỉ còn có anh ấy.””
Hoa Hiền Phương không e dè nói.
Hứa Nhã Thanh không tức giận, ngược lại cười đến nhẹ nhàng.
Anh thích sự thẳng thắn này của cô.
Anh quay đầu, nhìn về phía em gái: “Ngày mốt anh phải tới Châu Âu một chuyến để xử lý chuyện thu mua công ty Abel, chắc phải một tuần mới về, vợ của anh liền giao cho em chăm sóc, không được để bất cứ kẻ nào làm khó dễ cô ấy.
“Yên tâm đi, anh, em nhất định giúp anh để ý chị dâu.” Hứa Nhã Phượng cười hắc hắc.
…
Mấy ngày kế tiếp, Hoa Hiền Phương đều bận về chuyện chi nhánh của công ty.
Căn bản cô đã quên lời uy hiếp của Lục Kiến Nghi, không nghĩ Finn đột nhiên gọi điện thoại tới.
Lục Kiến Nghi bảo cô đến thành phố Long Minh, trao đổi chuyện hợp tác.
Dây thần kinh toàn thân cô đều căng thẳng lên: “Phiền anh chuyển lời tới tổng giám đốc Lục giúp tôi, mấy ngày nay tôi rất bận, không đi được, để tôi bảo trợ lý của tôi qua có thể chứ?”
“Boss nói, nếu cô không tới, anh ấy liền qua.” Finn thở dài: “Cô Hứa, có một số việc, trốn tránh không phải là biện pháp.”
Tay Hoa Hiền Phương nắm điện thoại run bần bật, cô đi thì chính là dê vào miệng cọp, không đi thì như con mồi chờ thợ săn tới đuổi bắt, dù sao cũng đều chết.
Đưa Túi sữa nhỏ tới nhà họ Hứa, để mẹ Hứa coi giúp, cô liền ngồi máy bay tới thành phố Long Minh.
Trong lòng cô cất giấu một sự phẫn nộ, cô quyết định muốn đàm phán với Lục Kiến Nghi, không thể để mặc cho anh ta uy hiếp như vậy.
Lục Kiến Nghi đã sớm chờ ở trong văn phòng.
Đây là lần đầu tiên cô tới văn phòng Đế Vương.
Cửa văn phòng vừa đóng lại, liền như ngăn cách với thế giới bên ngoài, một chút tiếng vang cũng không có.
Lục Kiến Nghi ngồi ở trên ghế, cách xa ba mét cô cũng có thể cảm giác được ý lạnh từ trên người anh, làm cô giật mình một cái.
“Lục Kiến Nghi, lần này tôi tới lại đây chính là hy vọng có thể đem chuyện của chúng ta giải quyết cho tốt, chúng ta hẳn là nên rời khỏi nhau, hà tất phải dây dưa không thôi?”
“Rất tốt, tôi cũng nghĩ như vậy.” Lục Kiến Nghi chợt đứng từ ghế lên, giống như cuồng phong thổi tới trước mặt cô: “Trả hết nợ còn thiếu là cô có thể hoàn toàn cút đi.”
Cô theo bản năng lùi ra sau, lùi ra sau, một mực lùi tới tường: “Anh… Muốn như thế nào?”
Trên gương mặt tuấn mỹ của anh xẹt qua một nụ cười hình cung quỷ quyệt mà hung ác nham hiểm, môi mỏng dần đến bên tai cô, hô hấp nóng bỏng đập vào trên mặt cô, làm cô ẩn ẩn làm đau: “Tính cho cô lời nhất, một tuần một lần, một năm năm mươi lần, bốn năm hai trăm lần, chúng ta thanh toán xong thì thôi.”
Giọng anh nói chậm rì rì, giống một trận gió nhẹ, nhưng lại nhấc lên sóng to gió lớn ở trong lòng cô.
Gương mặt cô trướng đến đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực lại vừa phẫn nộ: “Lục Kiến Nghi, anh vô sỉ!”
Anh nắm lấy cằm cô: “Cô phản bội chính chồng của mình, ở cùng gã đàn ông khác bốn năm, căn bản cô đã nhúng tay vào chuồng heo, như vậy đã là tiện nghi với cô rồi, cô hẳn nên dập đầu mà cảm ơn.””
Nói xong anh hơi dùng một chút lực khiến cô đau đến nỗi rên lên một tiếng, lông mày nhíu chặt lại.
“Tôi chỉ là con rối của anh, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một bi kịch, nó nên kết thúc từ lâu rồi.”
“Muốn kết thúc, vậy thì ngoan ngoãn mà hầu hạ tôi hai trăm lần!”
“Anh đừng nghĩ muốn đụng vào tôi.” Cô đột nhiên hất tay anh rồi chạy ra bên ngoài.
Anh túm chặt cánh tay cô lại, nhẹ nhàng vung, đem cô ném tới trên thảm.
Cô giãy giụa muốn bò dậy, lại bị anh đè lại, anh nắm còng tay trên bàn trà, đem tay cô còng ra sau lưng
Sau đó anh nhấc cô đi vào phòng tắm, ấn ở trên bồn rửa tay.
“Lục Kiến Nghi, anh buông tôi ra!” Cô phẫn nộ gào rống.
Anh nắm lấy ót cô, ép cô nhìn thẳng vào gương: “Hoa Hiền Phương, hôm nay tôi sẽ để cô nhìn cho rõ tôi làm cô!””
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương