Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 214 : Nhảy xuống sông giàng
Tôi đã không phải Hoa Hiền Phương rồi, tôi phải Y Nhược, tôi ở nước An Kỳ đã kết hôn rồi, tôi có chồng, có con cái, có một gia đình hạnh phúc. Tôi tại sao phải trở về với cái đại ngục này chứ, tiếp tục bị anh hành hạ, bị anh bắt làm nô lệ. Tôi sẽ không trở về, ngay cả chết cũng sẽ không.””
Cô nói trực tiếp như vậy, kiên quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, lại bất cần như vậy.
Cô sẽ không về lại cái nhà họ Lục đó nữa, không muốn chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt của bà Lục nữa, không muốn lần nữa đối mặt Lục Kiều Sam không ngừng không nghỉ hãm hại cùng xúc phạm. Nhục, càng không muốn bị anh coi như côn trùng bẩn thỉu.
Cô mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, ngay cả hô hấp đều khó trót lọt, coi như cô là một bù nhìn, cô cũng là con người, không muốn tôn nghiêm của mình bị tùy ý chà đạp, vỡ thành từng miếng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, dây thần kinh đau đớn đang co quắp lại, nhanh như chớp, tổn thương nhanh chóng lan tràn đến nội tạng của anh: “Được, vậy thì đem bốn năm món nợ này trả hết!””
Anh hoàn toàn tấn công cùng lửa giận, mang theo một cuộc xâm chiếm hung hãn.
Cô thân thể gầy yếu ở đây cực độ trong khủng hoảng run rẩy, run đến nỗi hàm răng trên dưới đều va vào nhau.
Cô liều mạng ưỡn ẹo thân thể, liều mạng dùng chân đá đến anh, nhưng căn bản là không đẩy anh ra được.
“”Buông tha cho tôi đi, Lục Kiến Nghi, van cầu anh đó, tôi là vợ của Hứa Nhã Thanh, anh không thể đụng vào tôi… Cứu mạng với, cứu mạng với, ai tới mau cứu tôi!”” Cô kêu khóc, cầu khẩn, kêu cứu, đem cổ họng gào đến khàn cả giọng.
Trên mặt Lục Kiến Nghi tràn đầy lệ khí, trong mắt thiêu đốt ngọn lửa điên cuồng, anh đã không có lý trí, chỉ có tức giận, dục vọng cùng tổn thương.
Nước mắt từ khóe mắt không ngừng trợt rơi xuống.
Trước mắt cô tối sầm lại, chỉ có lạnh như băng, bóng tối cùng tuyệt vọng.
Bên tai cô tựa như truyền đến giọng nói thê lương, anh chính là ma quỷ chui ra từ địa ngục, là gọi hồn tới, phải đem cô lần nữa kéo vào trong địa ngục.
“”Bốn năm, cô lại vẫn giống như con cá chết.”” Lục Kiến Nghi giọng nói đùa cợt làm tiếng thở dốc nặng nề, vang lên bên tai của cô.
Cô từ đầu đến cuối nhắm chặt đôi mắt, không dám mở ra, vì như vậy thì không thể nhìn đến cảnh mình chật vật cùng khuất nhục.
Cô còn phải về nhà, chồng và con cái còn đang chờ cô.
Hứa Nhã Thanh!
Cô nên đối mặt anh ấy như thế nào đây, cô còn có mặt mũi nào để đối mặt với anh ấy?
Cô thật xin lỗi anh!
Cô là một tội nhân bẩn thỉu!
Anh cắn lên rái tai cô, giọng nói lạnh lùng, sâu kín truyền tới: “”Hoa Hiền Phương đã chết, nhưng món nợ này cô phải trả, đây mới chỉ là bắt đầu.””
Cô co rút lại, rùng mình chân lông lan khắp cả người, khiến cô rùng mình dữ dội: “Cô ấy thiếu anh nợ gì?””
Năm ngón tay anh duỗi ra, nắm lấy cằm cô, từng chữ từng chữ dữ tợn phun ra: “Lừa gạt tôi bốn năm, tội không thể tha!””
“”Anh muốn cho cô ấy trả thế nào?”” Cô uể oải nói.
Một tia sáng lạnh xẹt qua ánh mắt anh: “Tôi sẽ cho cô biết.””
Anh đi đến trước ngăn tủ, từ bên trong cầm ra một bộ quần áo ném cho cô: “Mặc quần áo tử tế, nên nói chuyện chính sự rồi.””
Cô thật muốn nhảy dựng lên, cắn anh một hớp.
Anh thậm chí ngay cả quần áo dự bị cũng thay cô chuẩn bị xong, hôm nay gặp mặt là anh sớm đã lên kế hoạch.
“”Anh còn muốn nói chuyện gì?””
“”Muốn trở thành đại cổ đông của Công ty đá quý Leas.”” Anh cầm ra một chồng đầu tư thư hiệp nghị ném cho cô.
Cô chấn động kịch liệt: “Anh muốn làm gì? Đó là của tôi.””
“”Tôi cho cô đầu tư, cô nên cảm thấy vinh hạnh.”” Anh nhún vai một cái, ung dung nói.
“”Không cần, tôi không thiếu đầu tư.”” Cô hừ nhẹ một tiếng, bỏ rơi văn kiện.
Anh ngồi vào trên ghế, vắt lên hai chân, hình dạng của một nhà phó độc tài: “cô có thể cự tuyệt, nhưng là đừng hy vọng có thể mở ở thị trường Nguyệt Hạ. Cho dù phải Hứa Nhã Thanh cũng không giúp được cô.”” Anh từng chữ từng chữ nói ra đe dọa và uy hiếp.
Trên trán cô nổi lên gân xanh vặn vẹo.
Cô rất rõ ràng, Lục Kiến Nghi có năng lực này.
Nhà họ Hứa cũng không giao thiệp với nghề châu báu, nhưng công ty đá quý Leas là công ty hàng đầu trên thị trường trang sức, đứng sau là tập đoàn khai thác dưới quyền của tập đoàn Lục thị, là một trong những nhà cung cấp đá thô lớn nhất thế giới.
Lục Kiến Nghi muốn bóp chết, thì cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Cô cắn cắn môi, hít một hơi thật sâu: “Tôi có thể chấp nhận khoản đầu tư của công ty đá quý Leas, nhưng anh không cho được phép đưa ra chủ ý, cũng không cho phép ảnh hướng đến việc đưa ra quyết định của tôi.””
Lục Kiến Nghi môi mỏng phun ra một giọng điệu mỉa mai lạnh nhạt: “Tôi đối với một con kiến nhỏ cũng chẳng có hứng thú.””
Từ phòng họp đi ra, chân cô còn như nhũn ra ở đây, vịn vào vách tường, tập tễnh đi rất lâu mới tới được trước thang máy.
Cô cùng Hứa Nhã Thanh ở trong biệt thự riêng, không phải ở nhà họ Hứa.
Về đến nhà, Hứa Nhã Thanh vẫn chưa về, tối nay anh có xã giao.
Túi sữa nhỏ đã ngủ.
Cô chạy vào phòng tắm, nóng lòng tắm đi cơ thể chật vật này, tắm trôi đi tàn lưu sỉ nhục của Lục Kiến Nghi.
Chỉ nghĩ đến chuyện trong phòng họp, toàn thân cô phát run, sợ muốn chết.
Cô nên làm cái gì chứ?
Phải làm thế nào, mới có thể thoát khỏi địa ngục của Lục Kiến Nghi?
Trở về phòng, ngủ không lâu, Hứa Nhã Thanh trở về.
Nghe thấy giọng nói cửa bị đẩy ra, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Cô không có cách nào đem chuyện xảy ra hôm nay nói cho anh, cô không thể nói ra dù một chữ.
Cô đã lừa gạt anh, cô nên đi chết đi.
Nếu như không phải là vì Tiểu Quân, cô thật muốn trực tiếp nhảy xuống sông Giàng, tự tử.
Hứa Nhã Thanh mở ra đèn trên vách tường, đi đến trước giường, cúi đầu lên trán cô nhẹ nhàng hôn một cái.
Chợt, ánh mắt anh dừng lại một cái, rơi vào cổ tay nàng đang có máu ứ đọng.
Đây là lúc bị Lục Kiến Nghi khống chế, lưu lại dấu vết.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương