Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 199 : Tặng lại cho cô ta sự lạnh lùng
Trong lòng của bà Hoa cảm thấy được một loại lo lắng và buồn bã mà từ trước đến nay bà chưa từng có, bà nắm lấy cánh tay của con gái mình: “Hiền Phương à, con mau nói thật với mẹ đi, con có thích Lục Kiến Nghi hay không?”
“Mẹ…” Hoa Hiền Phương rũ mắt xuống, không trả lời câu hỏi của bà.
Cô không không biết phải trả lời như thế nào.
Làm sao mà cô có thể thích một người đàn ông chỉ coi mình như là cỏ rác chứ?
“Mẹ hiểu rồi.” Mẹ Hoa mím môi, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó.
Từ trên tầng đi xuống, bà đi tới trước mặt Lục Vinh Hàn và bà Lục: “Ông thông gia, bà thông gia, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Hay là chúng ta cứ để cho Kiến Nghi và Hiền Phương ly hôn đi, tôi sẽ đưa Hiền Phương quay về Giang Thành.”
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho Lục Vinh Hàn ngạc nhiên, cũng làm cho Lục Kiến Nghi chấn động.
“Bà thông gia, chuyện này đúng là do chúng tôi đã không xử lý ổn thỏa nên mới để cho Hiền Phương phải chịu ấm ức.” Lục Vinh Hàn nói xin lỗi.
Mẹ Hoa thở dài: “Tôi cũng có thể nhìn ra được là Kiến Nghi cũng không thực sự thích Hiền Phương, có câu nói rất đúng rằng dưa hái xanh thì không ngọt. Nếu như cứ miễn cưỡng để cho hai đứa sống chung một chỗ thì sẽ chỉ khiến cho vợ chồng chúng không hòa thuận thêm mà thôi. Hoàn cảnh nhà chúng tôi cũng rất bình thường, dù không có nhiều tiền nhưng chúng tôi vẫn hiểu được cách làm người, không tham lam, không tranh giành, chưa từng nghĩ đến chuyện thấy người sang thì bắt quàng làm họ. Mọi người là nhà giàu, có địa vị, theo lý mà nói thì Kiến Nghi theo nên tìm một cô dâu tương xứng. Hiền Phương nhà chúng tôi gả cho cậu ấy thì chính là trèo cao rồi. Vậy nên, tốt hơn hết là tôi nên đưa Hiền Phương về nhà, sau này lại để cho nó kết hôn với một người đàn ông bình thường mà yên ổn sống qua ngày.”
Dây thần kinh trên gương mặt đẹp trai của Lục Kiến Nghi như co rút lại.
Anh đảo mắt nhìn về phía của Hoa Hiền Phương, cô yên lặng đứng ở bên cạnh mẹ Hoa, cúi đầu, không có bất kỳ phản đối nào, hiển nhiên là trước đó hai mẹ con đã bàn bạc xong xuôi rồi.
Một sự giận dữ không tên bỗng bùng lên trong lồng ngực của anh
Con nhím nhỏ đáng ghét này lại còn dám suy nghĩ đến chuyện ly hôn sao? Mới chỉ gặp phải một chút “chuyện nhỏ” thì đã nóng lòng muốn muốn ly hôn. Đúng là trời sinh không biết xấu hổ nên trong lòng mới có thể không chịu yên ổn như vậy
Anh bước nhanh về phía trước, duỗi bàn tay, ôm lấy eo thon của cô, kéo cô vào trong lồng ngực của mình: “Mẹ vợ à, chắc chắn là mẹ hiểu nhầm rồi, tình cảm của bọn con rất tốt, chúng con sẽ không ly hôn đâu.”
Hoa Hiền Phương run lên, gần như là muốn thoát ra theo bản năng nhưng anh lại ôm cô rất chặt, không chịu thả lỏng. Cô mơ hồ cảm nhận được trong sự thô bạo của anh còn kèm theo cả sự tức giận.
Mẹ Hoa nhìn anh, sau đó lại nhìn sang con gái của mình, không khỏi nhíu mày: “Không phải cậu rất thích Hoa Mộng Lan sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn giữ cả hai chị em nó ở bên mình? Chuyện này làm sao có thể chứ? Mặc dù bây giờ những người giàu có như cậu đều có thể nuôi vợ ở nhà, nuôi tình nhân bên ngoài. Nhưng tôi không muốn để cho Hiền Phương phải trải qua cuộc sống như thế. Tôi chỉ muốn để cho nó kết hôn với một người đàn ông tử tế, hai vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng thật hạnh phúc…”
BÀ còn chưa kịp nói xong thì đã bị lục Kiến Nghi ngắt lời: “Mẹ yên tâm, chuyện của Hoa Mộng Lan con sẽ xử lý thật ổn thỏa. Nếu như đứa trẻ đã không còn thì giữa con và cô ta cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì nữa.”
Trong lòng của Hoa Hiền Phương vô cùng ngạc nhiên, anh muốn chia tay với Hoa Mộng Lan sao? Hay là chỉ muốn làm cho có để mẹ cô yên lòng mà thôi?
Cô nghĩ có lẽ chính là vế sau rồi.
Ở trong mắt của anh, Hoa Mộng Lan thuần khiết hơn cô, xinh đẹp hơn cô, dễ thương hơn cô, dễ chịu hơn cô… Tóm lại thì tất cả mọi thứ đều hơn cô.
Sao anh có thể chấp nhận từ bỏ cô ta chứ?
Anh chỉ muốn để cho mẹ cô yên lòng mà thôi, chờ đến khi bà đi Mỹ thì cũng sẽ không kiểm soát được bất cứ điều gì nữa rồi, dù cho ở thành phố Long Minh cô sống hay chết thì cũng chỉ có thể để mặc cho anh xâu xé.
Mẹ Hoa nhìn con gái mình, những gì mà Lục Kiến Nghi cũng không đủ để khiến bà yên tâm. Bà không nhìn thấy sự hạnh phúc trên gương mặt của con gái mình, ngược lại còn cảm thấy cô như một con chim bị nhốt trong lồng, muốn bay nhưng lại không thể nào thoát ra được.
“Kiến Nghi, cậu sẽ thật sự đối xử tốt với Hiền Phương chứ?”
Bà nói với giọng đầy nghi ngờ, ánh mắt cũng không có sự tin tưởng.
Điều này làm cho trong lòng của Lục Kiến Nghi cảm thấy rất không thoải mái.
Từ trước đến nay anh chưa từng coi Hoa Hiền Phương là vợ, cô đơn giản chỉ là một món đồ trang trí của anh mà thôi.
Nhưng mà những lời này lại không thể nào nói cho người trước mặt biết được.
“Con sẽ cố gắng hết sức để làm tốt nghĩa vụ của một người chồng.” Đây là sự đảm bảo duy nhất mà anh có thể thực hiện.
Đối với mẹ Hoa mà nói thì chỉ có vậy thôi là chưa đủ, nếu như giữa vợ chồng mà không có tình cảm thì sao có thể bền lâu được cơ chứ
“Hiền Phương! Con mau nói cho mẹ biết đi, con vẫn còn muốn duy trì cuộc hôn nhân này sao?”
Trong miệng của Hoa Hiền Phương giống như đang ngậm vàng, sự khổ sở cực độ truyền từ đầu lưỡi đến lục phủ ngũ tạng, khiến cho cô dù chỉ nuốt nước miếng thôi cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nếu như có thể, đương nhiên là cô muốn rời khỏi đây. Làm như vậy thì vừa có thể bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ cho đứa trẻ.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ này Lục Kiến Nghi thì chắc chắn là anh sẽ không để cho cô rời đi.
Hiện tại, bố mẹ chuẩn bị đi Mỹ cùng với Hoa Phi, không thể nào chỉ vì chuyện của cô mà làm chậm trễ việc điều trị của Hoa Phi.
Sự trầm mặc của cô khiến cho người nào đó không hài lòng, cánh tay của anh hơi siết chặt lại, giống như là một lời đe dọa. Chỉ cần cô nói sai thì chắc chắn sẽ phải chết.
Cô run rẩy nói: “Mẹ à, con không sao đâu, mẹ không cần phải lo lắng cho con.”
“Bà thông gia à, tôi bảo đảm với bà, nhất định sẽ không để cho Hiền Phương phải chịu ấm ức thêm một lần nào nữa.” Lục Vinh Hàn vội vàng nói.
Mẹ Hoa nặng nề thở dài: “Kiến Nghi à, đúng là chúng tôi nghèo, nhưng chúng tôi không phải là loại người thấp kém. CHúng tôi cố gắng kiếm tiền bằng sức của mình, không ăn trộm cũng không cướp giật. Dù có là một người tài giỏi thì khi có những phẩm chất tồi tệ kia thì họ cũng vẫn chỉ là một người thấp kém mà thôi. Một ngày nào đó nếu cậu không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với Hiền Phương nữa thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa con bé đi, chỉ mong cậu sẽ không làm tổn thương con bé.”
Đôi mắt đen láy của Lục Kiến Nghi chớp động: “Mẹ vợ à, mẹ không cần phải quá lo lắng đâu.”
Lục Vinh Hàn nghe ra được là bà thông gia có khúc mắc với những lời nói trước đó của Lục Kiều Sam: “Bà thông gia, bà đừng suy nghĩ quá nhiều đến những gì mà con gái của tôi đã nói. Con bé là học hành không đến nơi đến chốn, tính tình lại bướng bỉnh nên thỉnh thoảng vẫn không giữ được mồm miệng. Hiền Phương vừa khôn khéo lại vừa hiểu chuyện, tất cả chúng tôi đều rất thích con bé.”
Mẹ Hoa không nói gì nữa, nếu như nhà họ Lục có thể giải quyết ổn thỏa chuyện của Hoa Mộng Lan thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì mà thôi.
Hoa Mộng Lan đã nằm bệnh viện được mấy ngày, nhưng mà Lục Kiến Nghi lại chưa đến thăm cô ta một lần nào, mà chỉ có trợ lý Hùng Văn của anh đến mang theo hành lý của Hoa Mộng Lan: “Cô Hoa! Cậu chủ đã bảo người giúp việc trong nhà đóng gói kỹ càng đồ đạc của cô lại rồi. Cô mau kiểm tra lại xem liệu còn thiếu sót gì không.”
“Điều này có nghĩa là gì?” Hoa Mộng Lan rung động dữ dội.
“Không còn đứa trẻ thì cô cũng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Liễu nữa. Đây chính là quy định.” Hùng Văn nói.
Hoa Mộng Lan nghe như sét đánh ngang tai, cô ta suýt chút đã mất mạng, vậy mà vẫn còn lạnh lùng với cô ta như vậy sao?
“Kiến Nghi đâu, tôi muốn gặp Kiến Nghi.”
“Cậu chủ sẽ không gặp cô nữa đâu, cô hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt.” Hùng Văn đi ra ngoài.
Hoa Mộng Lan hốt hoảng bấm số điện thoại của Lục Kiều Sam để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng lại không gọi được.
Lục Kiều Sam đã bị Lục Vinh Hàn nhốt vào trong phòng để suy nghĩ, trong ba tháng không cho phép cô ta ra ngoài, không ai có thể giúp đỡ cô ta.
Không có Lục Kiều Sam và Hoa Mộng Lan, cuộc sống của Hoa Hiền Phương trở nên vô cùng yên bình.
Nhưng trong lòng của cô lại không cảm thấy bình yên một chút nào.
Cô lo lắng cho đứa trẻ ở trong bụng, sợ rằng nó không phải là con của Lục Kiến Nghi.
Cô đã hẹn với Hứa Nhã Thanh để thứ ba này đi làm xét nghiệm huyết thống.
Lấy vài sợi tóc của Lục Kiến Nghi đối với cô mà nói cũng không phải là việc khó.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương