Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 196 : Vạch trần sự thật
“Hoa Mộng Lan, vốn là chị cũng không cho tôi xem bất cứ hình ảnh nào cả, những hình ảnh này cũng không phải là do tôi gửi.”
“Em gái à, không phải tất cả những hình ảnh này đều được phát tán ra từ Facebook của cô ư? Hơn nữa, lúc ở trong hành lang, không phải chính miệng cô đã thừa nhận với tôi rằng chúng chính do do cô gửi sao?”
Bỗng nhiên Hoa Mộng Lan nhìn chằm chằm vào cô, mỗi một lời nói đều giống như là một bằng chứng chắc chắn, nhất định phải đóng chặt cô vào thập tự giá với tội lỗi này, để cô không thể nào trở mình được nữa.
Bác cả bỗng vỗ mạnh vào bàn, từ trên ghế đứng bật dậy: “Hoa Hiền Phương, tại sao cô lại ác độc đến như vậy chứ! Cô muốn dọa cho Mộng Lan sảy thai sao?”
“Bà Hoa à, mọi chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, bà cũng đừng quá kích động.” Giọng nói của bà Lục âm trầm truyền đến.
“Chẳng lẽ mọi chuyện còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tất cả đều là do người phụ nữ này làm ra, cô ta gửi những bức ảnh kinh khủng đấy đến để hù dọa Mộng Lan, rồi sau đó lại đẩy Mộng Lan xuống tầng khiến cho con bé phải sảy thai. Mọi người nên đuổi cô ta đi càng sớm càng tốt nếu không thì mỗi ngày cô ta sẽ đều ở nhà gây chuyện, không để cho mọi người được sống yên ổn đâu!” Bác cả giận dữ nói.
“Nếu như chỉ nghe lời từ một phía như vậy thì không phải cả thế giới này sẽ đều chìm trong thù hận sao.” Bà Lục nói đầy chậm rãi: “Nếu như bà cứ tiếp tục nói những lời lẽ kích động như vậy thì tôi chỉ có thể mời bà ra ngoài uống trà để bình tĩnh lại mà thôi.”
Bác cả biết là mình đã lỡ miệng, miễn cưỡng ngồi xuống.
Bà Lục nhìn sang phía Hoa Mộng Lan: “Bây giờ cô hãy nói lại cho mọi người nghe xem khi nãy ở hành lang xảy ra những chuyện gì đi.”
Hoa Mộng Lan gật đầu: “Vốn dĩ cháu đi tìm em gái nói chuyện là vì cháu thực sự không thể nào chịu đựng được nữa! Cháu sắp bị những bức ảnh này của cô ta làm cho phát điên rồi! Nể tình chị em bao lâu nay nên cháu muốn tự mình giải quyết riêng chuyện này với cô ta nên cháu mới gọi cô ta ra ngoài hành lang để nói chuyện. Lúc mới đầu cô ta còn không chịu thừa nhận chuyện đó là do cô ta làm nhưng sau nhiều lần tra hỏi thì cuối cùng cô ta cũng thừa nhận. Cô ta nói là bởi vì cháu đã cướp mất anh Khiến Nghi nên cô ta mới hận cháu. Nếu như cháu không chịu rời đi thì cô ta sẽ giết cả cháu và đứa trẻ trong bụng
Cô khóc nức nở, nhẹ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt: “Cháu đã khổ sở cầu xin cô ta. Dù cho cháu đã nói rằng cháu không cần phải có danh phận cũng không cần địa vị mà chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Kiến Nghi là đủ rồi. Vậy mà cô ta còn nhất quyết không chịu. Cô ta nói rằng khi đứa trẻ sinh ra thì địa vị của cô ta trong nhà sẽ bị đe dọa nên cô ta sẽ không để cho cháu sinh đứa trẻ này ra. Sau khi nghe thấy cô ta nói vậy thì cả người cháu đều mất kiểm soát, đầu óc như muốn nổ tung, cháu cũng không biết được rốt cuộc mình đang làm gì nữa. Cháu chỉ nghĩ đến việc nhất định phải bảo vệ đứa trẻ, nhất định không thể để nó bị em gái làm hại. Nhưng mà em gái vẫn luôn hất tay cháu ra rồi đẩy cháu xuống cầu thang. Thấy vậy thì cháu chỉ có thể cố gắng bám chặt lấy cô ta để mình không bị ngã xuống. Nhưng cháu là phụ nữ có thai, không thể nào đọ sức với cô ta được. Cháu chỉ nhớ rằng lúc cuối cùng, cô ta đã cầm tay cháu rồi hất thật mạnh, đẩy cháu ra sau, vì cháu không thể đứng vững được nên đã ngã xuống dưới.”
Hai mắt Hoa Hiền Phương trợn to, nhìn chằm chằm cô đầy kinh ngạc.
Vậy mà cô ta lại có thể mở mồm ra bịa chuyện, nghiêm túc xuyên tạc tất cả mọi thứ đến mức này chỉ để đổ oan cho cô.
Cô không khỏi liếc nhìn Lục Kiến Nghi, vẻ mặt của anh mặt vẫn không có chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt lại cực kỳ u ám, dường như là đã tin tưởng những gì mà Hoa Mộng Lan nói là thật.
Lần này, Hoa Mộng Lan thực sự đã đâm cô một nhát dao thật sâu.
Cô ta vừa khóc vừa kể khiến cho lời nói dối của cô ta lại càng đáng tin hơn cả những sự thật khủng khiếp mà cô đã kể ra.
Hai người lại chỉ vì một vài lý do nhỏ nhặt như nói xấu sau lưng mà phải tranh cãi kịch liệt ở ngoài hành lang như vậy sao?
Bà Lục uống một hớp trà, giọng nói chậm rãi truyền đến: “Hoa Mộng Lan, cô đã bắt đầu nhận được những bức ảnh này từ bao giờ?”
“Được khoảng một tuần rồi, ở trên Facebook vẫn còn lưu lại lịch sử.” Hoa Mộng Lan nhỏ giọng, mềm nhũn nói.
Bà Lục gật đầu rồi nhìn Hoa Hiền Phương: “Hiền Phương! Cô còn muốn nói thêm điều gì không?”
Ở dưới bàn, ngón tay của Hoa Hiền Phương đan chặt vào nhau, cố ép bản thân phải thật bình tĩnh.
Cô phải phải suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ Hoa Mộng Lan đã tính kế cô từ trước sao?
Tại sao lại chỉ vì muốn vu oan cho cô mà phải hao tâm tổn sức dựng lên một vở kịch còn phải tạo bằng chứng giả như vậy?
Cô ta là phụ nữ có thai, chẳng lẽ không phải nên đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu sao?
Ở trên hành lang mà còn lôi kéo nhau như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn.
Lúc ấy, vốn dĩ cô ta liều mình bám chặt vào lan can là để bảo vệ đứa trẻ trong bụng. Nếu như cô ta bị kéo ngã thì chắc chắn sẽ bị sảy thai.
Tại sao cô ta lại có thể chưa từng nghĩ đến điều đó cơ chứ?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên có một tia điện chợt lóe lên trong đầu của cô.
Chẳng lẽ là…
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, giọng nói độc ác của bác cả đã vang lên: “Cô không nói được gì nữa đúng không? Mộng Lan vạch trần hết tất cả những lời dối trá của cô rồi! Cô mau chóng nhận tội đi, đừng có ở đây làm lãng phí thời gian của chúng tôi nữa.”
“Kiến Nghi, đứa trẻ của chúng ta phải chết thật oan uổng mà!” Hoa Mộng Lan nhoài người ôm lấy bả vai của Lục Kiến Nghi, khóc nức nở.
Sắc mặt của Lục Kiến Nghi vẫn không thay đổi mà chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám.
Hoa Hiền Phương đứng lên: “Tại sao tôi lại phải nhận tội trong khi tôi tôi làm sai bất cứ chuyện gì cả! Trước đây tôi vẫn luôn lo lắng không biết rằng liệu có phải vì tôi lỡ tay nên mới khiến cho Hoa Mộng Lan rơi xuống không. Nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy Hoa Mộng Lan bịa ra chuyện gửi ảnh đe dọa thì tôi mới thực sự hiểu rõ ràng mọi chuyện. Đây không phải là tai nạn bất ngờ mà chính là một kế hoạch được dàn dựng sẵn. Hoa Mộng Lan! Ngay từ ban đầu cô đã muốn sảy thai phải không? Cô tìm mọi cách để dựng lên vở kịch này chỉ vì vừa có thể làm cho mình sảy thai lại vừa hay có thể đổ hết tất cả mọi lỗi lầm lên người tôi.”
Dây thần kinh trên trán của Hoa Mộng Lan co rút giữ dội, phản ứng của Hoa Hiền Phương nhanh hơn so với những gì mà cô ta tưởng tượng. Vậy mà cô lại có thể nhìn rõ kế hoạch của cô ta.
Nhưng mà cô không có bằng chứng xác thực, chắc chắn cũng sẽ không có ai tin tưởng lời cô nói. Vậy là cô ta có thể dễ dàng lật đổ cô.
“Em gái à, đứa bé này là máu thịt của tôi và Kiến Nghi, tôi bảo vệ nó còn không kịp thì sao có thể làm hại nó như vậy chứ? Cô có biết mấy ngày hôm nay tôi đã phải sống khổ sở như thế nào không? Thậm chí tôi còn ước là mình có thể chết cùng với nó, tại sao cô lại có thể vu oan cho tôi như thế?” Sau khi cô ta nói xong thì lập tức tựa vào vai Lục Kiến Nghi khóc lóc.
Hoa Hiền Phương lạnh lùng cười: “Tôi còn nhớ có một lần cô đã thề độc rằng nếu như đứa trẻ không phải là con của Lục Kiến Nghi thì đứa trẻ này khi sinh ra sẽ là thai chết lưu. Lúc ấy tôi còn cảm thấy rất sốc. Nếu như người mẹ thực sự yêu thương đứa trẻ thì tại sao lại có thể chấp nhận nguyền rủa nó như vậy? Tại sao lại có thể dùng đứa trẻ để thề độc cơ chứ? Trừ khi là cô ta vốn cũng không hề muốn sinh đứa trẻ này ra.”
“Em gái! Đây là con của tôi và Kiến Nghi, cô nói rằng tôi không muốn sinh nó ra sao? Cô đang kể chuyện cười ư?” Hoa Mộng Lan hừ nhẹ. Bạn có biết trang truyện || TrumT ruyen. COM ||
“Nếu như thật sự là cô không muốn sinh đứa trẻ này ra thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là… vốn dĩ đứa trẻ này không phải là con của Lục Kiến Nghi!”
Vẻ mặt của Hoa Mộng Lan co rút kịch liệt, cô cuống quýt ngồi thẳng người lại, sợ rằng, mình sẽ vô tình làm ra hành động nào đó khiến cho Lục Kiến Nghi nghi ngờ.
“Hiền Phương! Sao cô có thể vu oan cho tôi như vậy chứ? Cô đã hại chết đứa con của tôi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn bịa chuyện để làm hại đến sự trong sạch của tôi à?”
Bác cả sợ rằng con gái của mình bị vạch trần, vỗ bàn, hét lên: “Hoa Hiền Phương, cô đừng có mà ngậm máu phun người! Tự cô làm những chuyện tội lỗi lại muốn hất nước bẩn lên đầu Mộng Lan sao?”
“Bà Hoa, đây là chuyện của hai người bọn họ. Nêu snhuw bà cứ tiếp tục muốn xen vào thì tôi cũng chỉ có thể mời bà ra ngoài đợi thôi.” Bà Lục nhíu mày.
Bác cả tức giận bĩu môi: “Chẳng lẽ bà còn muốn tôi ngồi im nhìn cô ta xúc phạm Mộng Lan sao?”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương