Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 192 : Những kẻ khốn nạn nhìn nhau
Cô bị chọc tức, tràn đầy sự tức giận giống như ngọn núi lửa đầy dung nham sôi sục điên cuồng. Giống như muốn bùng nổ, đầu óc cô sắp mất đi khống chế, đầu lưỡi cũng không thể kiểm soát được nữa: “Tôi thấy các người cũng chỉ là những tên khốn nạn, đều như nhau cả thôi. Những tên khốn mặt đối mặt.”
Lúc này, chân mày Lục Kiến Nghi nhíu chặt lại thành một đường xoắn: “Cô nói gì cơ?”
Lửa giận trong cơ thể anh đạt tới cực điểm, lan tràn ra cả căn phòng, khiến cô cảm giác được rằng mình đang bị kẹt bên trong biển lửa không có cách nào thoát ra được.
Nhưng cô cũng quá tức giận rồi, căn bản không thể tự khống chế được bản thân mình nữa, lập tức đáp lại anh: “Mấy người chính là những tên khốn, là những tên khốn, tên khốn.”
Trên trán anh hiện lên những gân xanh kịch liệt co rút, anh bế cô lên, ném lên giường, sau đó đè người anh lên.
Cô liều mạng giãy giụa, đưa nắm đấm rồi đá chân vào người anh, giống như đã phát điên lên vậy. Vào ngay lúc này cô không còn suy nghĩ, không còn lý trí, chỉ có sự tức giận như điên dại.
“Buông tôi ra, anh thích Hoa Mộng Lan như vậy thì đi mà tìm cô ta. Tôi không phải là vật thế thân của cô ta. Tôi thà làm một con bù nhìn chứ quyết không muốn làm vật thay thế cho cô ta.”
“Chú nhím nhỏ, quả nhiên cô hoàn toàn là người phụ nữ hoang dã.” Anh hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cổ áo cô rồi “Xoạc xoạc”, xé tan chiếc áo thành hai nửa.
Gương mặt anh tuấn của anh dần dần tiến đến. Lúc đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô, giống như một chiếc lông chim phất nhẹ qua vậy: “Tôi là ma quỷ, nếu cô không phải là người vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?”
Giọng của anh cũng không quá lạnh lùng, sắc mặt cũng không hề nghiêm nghị mà giọng nói vô cùng trầm thấp, giống như là đang tán tỉnh cô vậy.
Cô cắn cắn môi: “Vậy thì cũng phải cùng nhau đi xuống địa ngục.”
“Cô chỉ có thể cam chịu số phận.” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười rất nhẹ, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Khi cơn gió lúc nửa đêm thổi phảng phất vào căn phòng từ bên ô cửa kính, cả bầu không trở về sự yên tĩnh vốn có của nó.
Cánh tay anh kiên định cưỡng ép ôm cô thật chặt cô vào lồng ngực mình.
“Ngày mai, Hoa Mộng Lan xuất hiện, buổi chiều thì chúng ta tới. Cô muốn đến để tự giải oan cho bản thân thì phải biết nhanh trí lên chút.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương