Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 184 : Có thể nghỉ ngơi một chút sao
Cô bĩu môi, sau đó tiếp tục nói: “Vào buổi tối, sau khi Phi tan học, anh Thạch chạy xe đạp điện đến đón thì bọn họ gặp tai nạn xe trên cầu. Một cậu con trai nhà giàu say rượu lái một chiếc xe thể thao đâm vào bọn họ. Anh Thạch cùng xe rơi xuống sông còn Phi bị văng ra ngoài, bị thương nặng và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Cô cúi đầu, một dòng nước mắt từ đáy mắt rơi xuống, đây là vết sẹo không bao giờ có thể lành trong lòng cô.
Lục Kiến Nghi ánh mắt trầm xuống: “Vậy đã bắt được hung thủ chưa?”
“Sau khi xảy ra tai nạn, anh ta liền bỏ chạy. Hai ngày sau, anh ta chủ động đi tới đồn cảnh sát để đầu thú. Nhưng người nhà của anh ta có quan hệ rộng nên anh chỉ bị kết án một năm. Hai mạng người, chỉ một năm. Thế gian này, người có tiền chính là chủ, người nghèo rất khó để tìm được công bằng.” Cô nắm chặt ta, trong lòng đang bốc lên ngọn lửa tức giận.
Lục Kiến Nghi liếc nhìn cô, nói: “Cô phải trở thành người có quyền thế, sau đó, tìm anh ta để đòi lại công bằng.”
“Anh nói đúng, tôi không muốn buông tha cho anh ta, pháp luật không thể trả lại công bằng cho anh Thạch và Phi thì tôi sẽ tự mình đòi lại.” Cô vừa cắn răng cắn lợi vừa nói.
Lục Kiến Nghi dang cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy chiếc cằm của cô, khóe miệng anh nở một nụ cười ranh mãnh: “Cơ hội duy nhất để cô trở thành một người có quyền thế đó chính là hãy lấy lòng của tôi.”
Cô nghẹn ngào dữ dội, suy nghĩ của cô trở nên dữ dội đến mức cô không có thời gian để biến đổi và thích ứng.
Nhưng đây quả thực là một sự thật, cô đang ở đỉnh thấp nhất của kim tự tháp, muốn dựa vào sức lực của bản thân thì cô không thể có khả năng leo lên tầng thượng chứ nói gì đến đỉnh cao nhất.
Nhưng ở bên cạnh thì lại khác, cô trực tiếp đi tàu lượn và lao đến đỉnh tháp, có thể tùy ý quan sát và coi thường sự giả dối của thế giới tiền bạc và quyền lực.
“Thật không ngờ rằng rằng tôi có thể tìm con đường tắt. So với hàng nghìn người đang làm việc, tôi chính là con cưng của Chúa rồi.” Cô tự ti nói.
Anh khoanh tay trước ngực, khuôn mặt anh như bộ mặt ngạo mạn của ma vương Tu La đang chờ dân chúng cầu cứu: “Cơ hội sẽ chỉ có một lần mà thôi, tùy cô có biết quý trọng hay không?”
Cô nhún vai, trong lòng ngậm ngùi thở dài, cô đã đi đến bước đường này thì còn có thể có đường lui nữa hay sao?
Xe chạy một mạch đến bến tàu, anh dẫn cô lên du thuyền.
“Hãy phục vụ chủ nhân thật tốt.”
“Được thôi.” Cô bĩu môi một cái.
Đây đâu phải là đi du lịch, rõ ràng anh chính là muốn tìm cơ hội gài bẫy một cách nghiêm khắc.
Anh nằm trên ghế sô pha ở boong tàu, Lục Kiến Nghi trông rất thoải mái, gió biển thổi làm rối tung mái tóc đen của anh, thêm chút vẻ đẹp nam tính của anh, khiến anh trở nên đẹp một cách ma mị, ai cũng có thể chết vì vẻ đẹp đó.
Hoa Hiền Phương ở bên cạnh bận rộn bưng trà rót rượu, chuyển hoa quả.
“Chủ nhân, tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?”
“Tôi có nói là không để cô nghỉ ngơi hay sao?” Anh chậm rãi nói một câu, khiến cô gần như nôn ra máu, mới vừa rồi bắt cô tận tình phục vụ, sai bảo cô làm bao nhiêu chuyện.
Cô nhanh trí nằm xuống cái ghế bên cạnh, lấy một trái dừa non to, hít một hơi thật mạnh để hạ họa.
“Chủ nhân, tại sao anh không mang theo sủng phi của mình cùng ra ngoài chơi?”
“Cô muốn dẫn cô ta đi cùng sao?” Lục Kiến Nghi nhăn hàng lông mày.
“Tôi không muốn.” Cô không chút do dự lắc đầu.
Hoa Mộng Lan chính là một bộ phim truyền hình dài tập, có quá nhiều tình tiết phim truyền hình. Nếu cô ta đến đây, nhất định sẽ không thể thoải mái như vậy, toàn bộ du thuyền sẽ trở thành sân khấu của cô ta.
Lục Kiến Nghi vươn bàn tay búng lên trán cô một cái: “Không muốn thì đừng có nói linh tinh.”
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.” Cô nhăn mũi: “Cuối tuần, anh muốn đưa cô ta đi giám định quan hệ cha con thật sao?”
Lục Kiến Nghi lắc lư ly rượu trong tay: “Cô gái ngốc này, cô có chỗ nào đặc biệt khó chịu sao?”
“Chỗ nào thế?” Cô bĩu môi một cái.
Trên người cô có quá nhiều điểm mà anh ghét và có lẽ là không có điểm nào mà anh thích.
Một điệu cười lạnh lùng giễu cợt hiện trên đôi môi của Lục Kiến Nghi, anh chậm rãi nói từng chữ: “Nhiều chuyện vô nghĩa.”
Cô nghẹn lời, cúi xuống cắn một miếng dừa.
Câu hỏi vừa rồi coi như là vớ vẩn nhưng cô chỉ muốn đưa chủ đề để nói chuyện thôi mà.
“Thực ra, tôi chỉ là muốn chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng của Hoa Mộng Lan có phải là con của anh hay không?”
Lục Kiến Nghi nhấp một ngụm rượu, nheo đôi mắt quyến rũ, liếc nhìn cô: “Cô có hy vọng như vậy hay không?”
Với câu hỏi đáp lại, anh lại đưa vấn đề quay về phía cô.
“Đương nhiên là tôi hy vọng không phải rồi. Mặc dù tôi chỉ là một con rối nhưng về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ cả. Vợ cả thì nào muốn chồng mình có con ngoài với phụ nữ khác chứ?” Cô chậm rãi nói.
Lục Kiến Nghi giật giật khóe miệng, nở một nụ cười, không biết là đang muốn giễu cợt hay có ý gì khác. Cô không muốn dò hỏi, dù sao thì cô cũng chỉ nói sự thật.
“Nằm trên boong tàu, những cơn gió biển thổi qua thật là thoải mái, tôi muốn đi ngủ trưa rồi.” Cô lặng lẽ đổi chủ đề nói chuyện.
“Thần lợn lại nhập vào người rồi.” Anh châm chọc nở nụ cười chế nhạo.
Cô bướng bỉnh làm một khuôn mặt xấu xí: “Tôi chính là chị gái của Trư Bát Giới, Heo Hiểu Phương.”
“Tên này rất hay, rất phù hợp với hình tượng của cô.” Lục Kiến Nghi đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô, làm rối tóc của cô. Cô lè lưỡi, dời ghé sang một bên, đến chỗ mà cánh tay rắn chắc của anh không thể vươn tới, để cô có thể yên tâm ngủ một giấc.
Vừa nhắm mắt thì cô đã nghe thấy giọng nói trầm ấm theo gió biển của Lục Kiến Nghi: “Ngủ đi, buổi tối cô đừng ngủ.”
Cô đột nhiên rùng mình, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm còn to hơn của chuông đồng: “Tôi không ngủ nữa, uống nước dừa, uống nước dừa ngon thật đấy.”
Nghe những lời này, cô biết ngay là sắp có chuyện gì rồi, thực sự nơi nào có anh ta thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được mà.
Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Kiến Nghi, một nụ cười lạnh nhạt xuất hiện.
Cô không ngủ, cẩn thận phục vụ anh.
Cô cảm thấy đầu óc của mình như bị đốt cháy rồi, choáng váng, gần như vô thức dựa vào người anh.
Anh nhân cơ hội cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô…
Ngày hôm sau, bố mẹ của Hoa Hiền Phương đã đến thành phố Long Minh.
Khi biết được bọn họ được sắp xếp ở khách sạn năm sao, hoặc phòng tổng thống thì bác cả suýt chút nữa thì ngất đi thì tức giận.
Bà ta đến đây đã mấy lần rồi, đều là bà ta tự mình đi tìm phòng trọ, Lục Kiến Nghi không hỏi han qua một câu nào, điều này có phải là khác biệt quá lớn hay không?
Đều do Hoa Hiền Phương.
Nếu như không phải bà ta vụng về thì phòng cho tổng thống chắc chắn dành cho bà ta ở, không đến lượt của gia đình của chú.
“Mẹ à, mẹ đừng lo lắng về chuyện này. Mẹ đã thu xếp mọi chuyện con nhờ mẹ sắp xếp chưa?” Hoa Mộng Lan bĩu môi.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, con yên tâm, cậu của con đều đã lo liệu xong, cậu đảm bảo sẽ không bị mắc mưu.” Bác cả nói.
“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đi gặp chú hai và cô hai.” Hoa Mộng Lan nhếch miệng nở nụ cười quái dị hiểm ác.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
29 chương
67 chương
55 chương
8 chương
60 chương