Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 178 : Tính tiền
: Tính tiền.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Kiến Nghi, lóe lên một ánh nhìn sắc bén đầy lạnh lẽo, anh tắt điện thoại đi, kéo người Hoa Hiền Phương đi ra khỏi thang máy.
Gương mặt Hoa Hiền Phương liền trắng bệch, đầu óc cô không suy nghĩ được gì cả.
Cô nhớ không nhầm thì lúc đi, tâm trạng Lục Kiến Nghi còn rất tốt, tại sao chỉ sau hai tiếng đồng hồ, đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trở nên tức giận như vậy?
Cô có làm gì sai đâu nhỉ?
“Kiến Nghi… Tổng giám đốc Nghi, tôi phải quay lại để làm việc của mình.”
Lục Kiến Nghi “ném” cô lên ghế sô pha: “Hoa Hiền Phương, tôi cho cô một cơ hội để thành thật giải thích mọi chuyện cho rõ ràng, lúc trở về Giang Thành, cô đã làm gì?”
Lồng ngực của Hoa Hiền Phương đập thình thịch, đột nhiên đập rất nhanh, suýt chút nữa đã muốn vọt ra khỏi khoang ngực của cô.
Chẳng lẽ anh đã biết về đứa trẻ sao?
Không không không, cô rất nhanh đã phủ nhận điều đó.
Nhìn ánh mắt của anh, tuy rằng là một màu ảm đạm, nhưng cũng như một quả cầu màu xanh chuyển động, nếu biết chuyện về đứa bé, thì đôi mắt đen kia sẽ thành bão mất.
Cô không thể ngồi đây nói rõ sự thật được, có khi không phải là khoan dung mà là bị đưa lên máy chém, chặt đầu cho chó cũng nên!
“Tôi trở về lần này để thu xếp đưa em trai ra nước ngoài chữa bệnh, chuyện này đối với tôi mà nói là rất quan trọng, tôi không còn tâm tư lo việc khác đâu.” Cô nói thật nhỏ, ngữ khí rất bình tĩnh, ngoại trừ chuyện đứa bé thì cô không có làm sai chuyện gì.
Lục Kiến Nghi đưa tay giữ chặt cái cầm nhọn của cô, ánh mắt u ám mà lạnh thấu xương, mang theo vẻ dò xét, dường như đang xem kỹ xem cô đang nói thật hay giả: “Tôi chỉ cho một cơ hội, cô phải trân trọng nó.”
Cô nói dối hết lần này đến lần khác, cô mà nói thì chỉ có 10% sự thật, anh sẽ không dễ dàng tin như thế.
Cô nuốt nước bọt xuống cổ họng, ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi không nói dối.” Chỉ cần không phải là chuyện của đứa bé, cô sẽ không sợ gì.
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi mở ra một vòng cung lạnh lẽo tối tăm: “Nếu để cho tôi phát hiện ra, cô không nói sự thật, thì chỉ có thể nhận lấy cái chết.” Giọng nói của anh giống như một dòng nước lạnh từ Siberia cuốn tới, khiến cho nhiệt độ căn phòng hạ thấp xuống như sắp đóng băng vậy.
Cô giật nảy mình như là bị đánh cho một cái phát run, cô cảm thấy lạnh cả sống lưng: “Tôi… Tôi có thể đi rồi sao?” Nếu ở lại lâu hơn, cô sẽ đông cứng thành một cây băng mất.
Lục Kiến Nghi khẽ hừ một tiếng, còn chưa có nói vào chủ đề chính.
Anh hơi nghiêng người, khuôn mặt bao trùm toàn là vẻ đẹp trai, gần như muốn chạm vào cô. Cảm giác áp bức mãnh liệt vây quanh cô từng chút một, khiến cô cảm thấy như khó thở.
“Tôi có thể đi ra được chưa?” Cô lại hỏi một câu.
“Không thể!” Anh nhíu đôi lông mày rậm sắc lại, vừa nhìn đã thấy rất sợ hãi.
Cô bất giác lùi về sau một bước, ôm lấy cánh tay, tự làm cho mình một trạng thái tự vệ: “Còn có chuyện gì sao ạ?”
Anh đưa bàn tay ra nắm sau gáy cô, ánh mắt bỗng nhiên làm người khác phải rùng mình: “Hoa Hiền Phương, tôi cho cô ở đây làm việc, không phải để mua vui!”
Mua vui… Mua vui sao?
Ý anh là gì chứ?
Đầu cô rối rắm: “Tôi… Rất nghiêm túc làm việc mà, không hề đến để mua vui.” Dáng vẻ của cô rất bình thường, bình thường như vậy thì mua vui cũng không ai xem.
Ánh mắt anh cực kỳ u ám, vô cùng lạnh lùng, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc: “Về sau không được nói chuyện cùng đàn ông, cô không được cười với những người đàn ông.”
Cô ngẩng mặt nên thấy rất chóng mặt, đây là vũ trụ vô định tham lam muốn độc chiếm đang phát tác sao?
“Anh cũng là đàn ông đó, cho nên, có phải tôi cũng không nên nói chuyện cùng anh, cũng không được cười với anh phải không?”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh đập cho một cái: “Cô đừng có ngụy biện, từ giờ trở đi, trong công ty, nếu cô cười với bất kỳ đàn ông nào thì tôi sẽ sa thải anh ta.”
Cô nôn ra máu ba lít mất thôi, trước mắt là một đàn quạ đen bay qua cô.
Đột nhiên, cô nhớ ra khi đang xếp hàng chờ thang máy, cô đã nói vài câu với đồng nghiệp nam phía sau.
Hóa ra Ma Quân tức giận là như thế này sao?
“Tổng giám đốc Nghi, anh là ông chủ, là người có chức quyền cao nhất, anh có một khuôn mặt vừa cứng vừa lạnh như tảng băng, người khác liền cảm thấy anh là người nghiêm túc, trí thức. Hơn nữa tôi không thể cả đời làm tượng gỗ của anh được? Đương nhiên là phải bồi dưỡng dáng vẻ tao nhã phong thái lịch lãm, bình dị dễ gần. Một ngày nào đó, mọi người trong công ty sẽ biết rằng tôi là vợ của tổng giám đốc. Dù sao thì tôi cũng phải đi tạo ấn tượng tốt với một vài nhân viên chứ. Bằng không thì, đến lúc đó bọn họ sẽ nói mặt của vợ của giám đốc cứng như đá, không có chút kiến thức nào, ngay cả cái tài nội trợ cũng không có.”
Đôi mắt đen nháy của Lục Kiến Nghi hơi cụp xuống.
Không hổ là một người phụ nữ đầy mưu mô, suy tính cũng rất sâu xa.
“Xem ra cô còn có chút chí tiến thủ, tâm tư sâu rộng, tôi sẽ rộng rãi một chút. Cho phép cô nói chuyện không vượt qua thời gian một phút, không cười quá ba giây.”
Cô bất đắc dĩ thở dài, không dám cò kè mặc cả, nếu không lời nói vừa rồi bị thu hồi thì hỏng bét.
Hại bản thân không sao, không thể hại những đồng nghiệp vô tội.
“Cảm ơn ông chủ.”
Cô tranh thủ thời gian chạy ra ngoài, gần vua như gần cọp, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Vào buổi trưa, Hoa Mộng Lan đến, hẹn Lục Kiến Nghi ở một nhà hàng Pháp gần đó.
“Ở đây gan ngỗng tương rất vừa miệng, cách phục vụ cũng rất mới lạ, tất cả đều được vận chuyển từ Pháp tới đây bằng đường hàng không.”
Hoa Mộng Lan cười rất tươi như một đóa hoa vậy, đây là lần đầu tiên cô ta dùng bữa một mình với Lục Kiến Nghi, giống y như một buổi hẹn hò vậy.
Nhưng Lục Kiến Nghi không đến để dùng cơm: “Hãy nói về vấn đề chính trước.”
“Ồ.” Cô ta cụp mắt xuống, có chút thất vọng, nhấp một ngụm trà, mới chậm rãi nói: “Hình như em gái tôi đã tìm được một chỗ dựa tốt ở sau lưng anh.”
Lục Kiến Nghi hơi siết chặt tay cầm ly rượu: “Nói cho rõ ràng đi.”
“Ba năm trước, em trai của Hoa Hiền Phương bị tai nạn ô tô, hôn mê bất tỉnh, để cứu cậu ấy, gia đình họ đã chạy khắp nơi mượn tiền, còn bán đi cả căn nhà đang ở, cả nhà sống dưới tầng hầm. Hai ngày trước, cô ấy đột nhiên có tiền. Muốn đưa em trai của cô ấy sang Mỹ chữa bệnh, tôi tưởng đó là tiền anh đưa cho cô ấy, cô ấy nói đó là tiền ăn hỏi, nhà cô ấy trả hết nợ, tiền cưới hỏi cũng chỉ còn lại có hơn hai trăm triệu, ở đâu mà đủ tiền để đi đến Mỹ chứ?”
Hoa Mộng Lan dừng lại, vừa tiếp tục nói: “Vào buổi sáng, tôi có nói chuyện với một người bạn trên facebook, cô ấy nói rằng vào ngày hôm trước cô ấy đã nhìn thấy em gái của mình. Cô ấy đã ở bên một người đàn ông, nói chuyện rất thân mật. Cô ấy rất ngạc nhiên nên đã đi hỏi thăm một chút, hàng xóm nhà họ nói rằng tiền họ sang Mỹ là của người đàn ông kia giúp, chú và dì đã coi anh ta như con rể, cả nhà họ đang chờ Hoa Hiền Phương ly hôn với anh để kết hôn với anh ta đấy.”
Lục Kiến Nghi như bị thứ gì đó giáng xuống một cách tàn nhẫn, hai vai run lên dữ dội.
Trên khuôn mặt anh không có chút biểu cảm gì, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ điêu khắc bằng băng lạnh, đem tất cả cảm xúc đi đóng băng lại. Duy nhất đôi mắt của anh là ảm đạm đến đáng sợ, tối tăm khủng khiếp, như thể bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn.
Hoa Mộng Lan biết rõ, anh nhất định sẽ tức giận, cô ta còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.
“Tôi thật sự không nghĩ ra được em ấy đang muốn gì. Nhà họ Lục cũng không phải không có tiền, vậy mà ở bên ngoài còn tìm đường hoang để đi, đây không phải là cắm cho anh một cái sừng sao? Nhà họ Lục là gia đình giàu có nhất, còn con dâu nhà họ Lục mà còn muốn dựa vào bán thân để kiếm tiền chữa bệnh là sao, tin này mà bị truyền ra bên ngoài chẳng phải sẽ làm nhà họ Lục bị mất hết thể diện à? ”
Cơ trên mặt Lục Kiến Nghi hơi giật, ngón tay anh ta đột nhiên siết chặt: “rầm” một tiếng, ly rượu trong tay anh ta vỡ vụn ra.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
11 chương
47 chương
48 chương
161 chương
27 chương
11 chương
18 chương