Vợ yêu có chút tâm cơ

Chương 170 : Anh thiếu sao

: Anh thiếu sao?. Nếu như bây giờ, anh đồng ý thả cô đi, cô cầu còn không kịp. Cô sẽ lặng lẽ đưa con mình rời khỏi, một mình nuôi dưỡng nó, vĩnh viễn không để cho anh biết chuyện của đứa con, như vậy sẽ không phải lo lắng bị anh cướp con đi mất. Nếu như sau khi sinh, cô rời khỏi đây thì sẽ mất đi đứa con. Hoa Mộng Lan sẽ coi nó như là một cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, sẽ tìm cách hại chết nó. Cô tuyệt đối không thể để kết cục như vậy xảy ra. Cô cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu như bây giờ anh muốn đuổi tôi đi, tôi sẽ đi ngay, không hề chần chừ. Còn nếu như sau này mới đuổi, sợ rằng không dễ dàng như vậy. Cho dù anh là ma vương, cũng cần tuân thủ theo quy tắc của gia đình, không thể tùy tiện bỏ vợ. Vì vậy, trừ khi là anh giết tôi đi, nếu không tôi liền chôn thân ở đây.” Đôi mắt đen lạnh lùng sâu xa của Lục Kiến Nghi dưới ánh đèn nhấp nháy, lướt qua một tia lạnh: “Bây giờ cút đi còn có thể tìm được nhà tiếp theo, đợi sau này trở thành người phụ nữ già bị ruồng bỏ thì không thể tìm được nhà khác, đúng không?” Cô nhếch môi, ngước mắt lên nhìn. Trong mắt anh, cô chính là một người hèn hạ, một lòng muốn tìm nhà khác, nhưng cô không giải thích, thành kiến của anh đã bén rễ ăn sâu rồi, giải thích thế nào cũng không được. “Nếu như anh nghĩ như vậy, thì là như vậy đi, sao cũng được.” Đôi môi mỏng của anh cong lên đầy lạnh lùng châm biếm: “Khá là thành thật.” Thực tế hơn, chả trách cô là một người hèn hạ đầy tâm cơ. Cô nhún vai, vẻ mặt còn giễu cợt hơn anh: “Tôi vẫn luôn là một người chính trực, thẳng thắn, nhưng tôi biết, anh không thích loại này, anh thích loại biết diễn, biết khóc, biết đồng cảm rộng rãi, loại trà xanh hèn hạ bụng dạ sâu xa.” Cặp chân mày xinh đẹp của anh cau lại, một đường màu đỏ khắc giữa chân mày, anh đưa tay, ngón tay dài của anh xoa lên má cô, trong động tác có mang chút tà ác: “Chí ít thì cô ta cũng có tâm, biết làm hài lòng tôi.” Cô mỉm cười, giống như nghe được một chuyện cười thú vị vậy: “Loại phụ nữ này, anh thiếu sao?” Lời nói này nói trúng tim đen anh. Khóe miệng của Lục Kiến Nghi rung lên. Anh không thiếu. Những người phụ nữ bên cạnh anh đều như vậy, bộ dạng đáng thương mong người khác thương xót, tính toán trong lòng, thủ đoạn xảo quyệt, hao tổn tâm sức, đều là vì muốn lọt vào mắt xanh của anh. Nếu như không có chút hảo cảm của một đêm đó, anh tuyệt đối sẽ không thèm nhìn Hoa Mộng Lan. Ngón tay anh từ từ trượt xuống: “Giống như cô vậy à?” Anh cố ý hỏi. Cô vô thức lùi về sau: “Tuy rằng tôi không biết anh qua lại với loại phụ nữ nào, nhưng chắc chắn tôi không như vậy, vì tôi là loại phụ nữ mà anh ghét, anh sẽ không lựa chọn.” “Chính xác.” Anh lạnh lùng phun ra hai chữ, không hề do dự, nhưng không thể phủ nhận, cô chính là loại mà anh thiếu. Cô sợ rằng trên thế gian này chỉ có cô dám thách thức anh, không dám đặt anh vào mắt, cũng chỉ có cô có thể kích thích khao khát chinh phục của anh, là người phụ nữ khiến cho anh lĩnh hội được cảm giác thất bại. Im lặng một lúc lâu, giọng của cô lại truyền đến: “Nếu như anh muốn ly hôn, vậy thì nhanh lên, bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội nào khác, đến lúc đó, muốn ly hôn cũng không dễ dàng như thế. Tôi sẽ cố sống cố chết bám chặt ở đây.” Khóe miệng của ánh nhếch lên tạo thành một vòng cung: “Vậy để tôi xem thử sức chiến đấu của cô.” Ý của anh trong lời nói này rất rõ ràng, cô chỉ có thể chết trong trận chiến, không hề có đường lui. Cô chui vào trong chăn: “Anh còn có thời gian để xem xét, muốn ly hôn thì mau làm, nếu không sẽ không còn cơ hội đâu.” Đây là thiện chí nhắc nhở, tính cách của anh cô cũng hiểu một chút, anh là người không thể đoán trước được, hay thay đổi. Tuy rằng trước kia đã nói sẽ khiến cô trở thành tù nhân trong địa ngục, không ngờ lại có ngày thay đổi chủ ý, muốn đá cô ra khỏi đường chân trời. Vì vậy, bất cứ lúc nào cũng sẽ thay đổi. Lục Kiến Nghi nhàn nhạt liếc nhìn, ánh mắt dần tối sầm lại, như thể bị sắc đêm bên ngoài làm cho mờ mịt, khó mà nắm bắt. Ngày thứ hai, Hoa Hiền Phương hầm canh, đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe bà cụ Lục. “Bà, sắc mặt của bà ngày càng tốt lên rồi, hôm nay cháu hầm canh bồ câu đến cho bà. Cháu thấy bà uống thêm mấy lần canh cháu hầm nữa thì có thể hồi phục về nhà rồi.” Cô mỉm cười xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu. “Bà cũng nghĩ như vậy.” Bà cụ Lục cười, sau khi uống một ngụm canh thì hỏi: “Bà nghe nói gần đây sức khỏe cháu không tốt, bà giúp cháu bắt mạch, xem xem có phải do khí huyết không thông không.” Hoa Hiền Phương nhanh chóng xua tay: “Bà, hôm qua cháu đi kiểm tra lại rồi, là bác sĩ chuẩn đoán sai, sức khỏe cháu không hề có vấn đề, có thể sinh con. Năm sau, cháu nhất định sẽ sinh cho bà một đứa cháu thật mũm mĩm.” Cô không thể để bà cụ Lục bắt mạch cho được, nghe nói y thuật của bà cụ Lục rất cao, bắt mạch một cái, có lẽ sẽ biết cô có thai. Nghe nói như vậy, bà cụ Lục liền an tâm: “Không sao là tốt rồi.” Đợi bà uống canh xong, Hoa Hiền Phương cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Bà, nếu như con và Lục Kiến Nghi ly hôn rồi, anh ấy vẫn phải kết hôn với con gái nhà họ Hoa phải không?” Bà cụ Lục do dự một lúc, không trả lời, chỉ nắm lấy tay cô: “Hiền Phương, cho Kiến Nghi thêm chút thời gian, nó sẽ hiểu, đừng bỏ rơi nó như vậy.” Hoa Hiền Phương nhìn xuống, hàng lông mi dài dưới mí mắt trắng nõn tỏa ra một dáng vẻ bi thương. Bà cụ Lục không trả lời, vậy đáp án chắc chắn là như vậy rồi. Vợ của Lục Kiến Nghi chỉ có thể chọn ra từ nhà họ Hoa, cô đi rồi, Hoa Mộng Lan chắc chắn sẽ lên vị trí đó. “Bà, cháu sẽ không ly hôn, cho dù Kiến Nghi muốn ly hôn, cháu cũng không ly hôn.” Cô không hề nhìn thấy bất kỳ một tia hy vọng nào ở trên người Lục Kiến Nghi, anh cũng sẽ không cho cô một chút hy vọng, bất kể nỗ lực thế nào thì cũng chỉ nhận được tuyệt vọng thôi. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ làm tất cả mọi thứ là vì con, giữ tốt vị trí của mình thì mới có thể bảo vệ được con, cô sẽ không để cho Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam làm hại đến con nữa. Bà cụ Lục không hiểu được tâm ý của cô, chỉ cho rằng cuối cùng cô cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi, liền mỉm cười: “Tốt, có câu nói này của cháu, bà yên tâm rồi, có bà bên cạnh, Kiến Nghi không dám làm loạn đâu.” Chập tối, lúc cô về đến nhà, tay che bụng, bộ dạng rất khó chịu. Trần Quản bước đến, đỡ lấy cô: “Cô chủ, cô sao vậy, đau bụng sao?” “Hôm nay tôi tới kỳ kinh nguyệt rồi, ra máu rất nhiều, có chút đau bụng.” Hoa Hiền Phương rên rỉ, cố ý nói to để Hoa Mộng Lan và Lục Kiều Sam bên trong đều nghe thấy. Hai mắt bọn họ lóe sáng như ánh sáng của sao băng bùng nổ vậy, sự phấn khích và kích động trong lòng đã nhanh chóng che giấu lại, gần như là nhảy ra phía trước. “Hoa Hiền Phương, cô đến kỳ kinh nguyệt rồi sao?” Lục Kiều Sam gần như là vội vàng xông ra ngoài phòng khách. “Đúng vậy, đến rồi, tôi vốn không sao, chỉ là rối loạn nội tiết tố mà thôi.” Hoa Hiền Phương hời hợt nói. Hoa Mộng Lan cố gắng che giấu biểu cảm phấn khích của mình, tránh bị Hoa Hiền Phương cảm nhận được đầu mối, chỉ nhàn nhạt nói: “Đến là tốt, như vậy tôi không cần lo lắng.” Cô ta không phải lo lắng nữa, sự hồi hộp trong lòng cuối cùng cũng biến mất. Hoa Hiền Phương nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén, như thể đã nhìn xuyên qua được lớp biểu cảm bình tĩnh giả tạo của cô ta, nhìn thấy nội tâm cô ta đang vui mừng nhảy nhót. Bọn họ chính là rất mong mỏi cô đến kỳ kinh nguyệt.