Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 137 : Đánh roi
“”Hoa Hiền Phương, lăn lại đây cho tôi.”” Anh gầm nhẹ một tiếng, cả người phát ra khí lạnh thấu xương, tựa hồ đem cả sóng âm cũng đông cứng lại.
Cách xa ba mét mà Hoa Hiền Phương vẫn có thể cảm nhận được sự xâm nhập của khí lạnh, làm máu của cô cũng sắp đông cứng lại.
Trên đầu là ánh nắng chói chang chiếu vào, nhưng cô lại không cảm thấy một chút ấm áp nào, ánh nắng dường như bị khí lạnh đông thành tuyết rồi.
Cô theo bản năng bước lên trước một bước, bị Tần Nhân Thiên kéo trở lại: “”Có anh ở đây, em không phải sợ, anh sẽ không để cho Lục Kiến Nghi động đến em.””
Giọng nói của anh ta thật ấm áp, bỗng nhiên xua tan bốn phía giá lạnh, làm cho ánh nắng trở lại, làm cho từ trong ra ngoài cô đều ấm áp trở lại.
Cô thu lại bước chân, không muốn đi đến mùa đông khắc nghiệt, muốn ở lại với mùa xuân ấm áp.
Hành động này của cô làm cho các cơ trên mặt của Lục Kiến Nghi vặn vẹo biến hình, một đôi con ngươi u ám so với giếng sâu còn đen hơn, tựa như muốn nhốt cô vào hang động chỉ có màu đen vô hạn.
“”Hoa Hiền Phương.”” Anh nghiến răng gọi tên cô, tựa hồ như muốn cắn nát cô vậy, sau đó như một cơn lốc lướt tới, một quyền đánh về phía Tần Nhân Thiên.
“”Không cần.”” Hoa Hiền Phương thét chói tai, lấy ra sức lực toàn thân, như một con bò nhỏ, bất chấp tất cả, liều lĩnh đâm về phía ngực của anh.
Ngực của anh cứng như sắt, đầu đâm vào trên đó, chấn động kịch liệt làm cho cô đầu choáng mắt hoa, trời đất vạn vật cùng bóng dáng của anh đều đang xoay tròn,
Anh vội vàng thu nắm đấm lại, một quyền liền đánh vào không khí.
“Cô muốn chết sao?”” Anh nóng nảy mà kinh hãi, nếu như anh không kịp thu về, một quyền này rơi trên người cô, đủ để đem cô đánh đến xương cốt vỡ vụn.
Đầu của cô có chút choáng, gương mặt nổi giận đùng đùng của anh hiện ra trước mắt, cô đỡ trán, làm cho chính mình ổn định lại: “”Tôi vốn dĩ cũng suýt chết, nếu như không phải anh ấy cứu tôi, anh quay lại cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể lạnh băng của tôi mà thôi.””
Nghe thấy lời nói này, Lục Kiều Sam lập tức hét lên: “”Hoa Hiền Phương, cô đừng có mà ác nhân cáo trạng trước.””
Lục Kiến Nghi hít sâu hai cái, làm cho cơn sóng phẫn nộ điên cuồng trong lòng khôi phục lại bình tĩnh: “”Vừa rồi xảy ra chuyện gì?””
Giọng nói anh cực kỳ trầm thấp hỏi.
Tần Nhân Thiên nhặt thanh sắt ở dưới đất lên ném xuống chân anh “”Keng”” một tiếng giòn vang, làm lòng bàn chân anh chấn động: “”Kẻ điên Lục Kiều Sam này cầm thanh sắt này đuổi theo Hoa Hiền Phương chạy trong sân, muốn đánh chết Hoa Hiền Phương. Anh cũng biết sức nặng của thanh sắt này, đánh vào người không chết cũng tàn.””
Anh ta nói xong, nuốt xuống một ngụm nước bọt, đổi thành giọng điệu châm chọc: “”Vừa nãy anh đã ở đâu, anh không phải là chồng của cô ấy sao? Anh không phải nên bảo về cô ấy sao?””
Anh ta hừ một tiếng, ý tứ mỉa mai trong giọng nói lại càng tăng lên: “”Tôi đoán, anh lại vui vẻ bên Hoa Mộng Lan rồi phải không? Một người phụ nữ tầm thường như vậy cũng làm cho anh lưu luyến quên đường về, khẩu vị của anh thật là khiến người khác kinh ngạc.””
Lục Kiến Nghi giống như bị điện giật, thần kinh toàn thân đều run rẩy, gân xanh trên trán điên cuồng nổi lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dung nham bên trong đang tuôn trào cuồn cuộn, cơn cuồng nộ lúc nào cũng có thể thoát ra ngoài.
“”Chuyện của tôi không tới phiên anh quản.””
“”Chuyện của anh, tôi không quản được, nhưng chuyện của Hoa Hiền Phương là chuyện của tôi, tôi chắc chắn phải quản.”” Tần Nhân Thiên nói chắc như đinh đóng cột.
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210510/vo-yeu-co-chut-tam-co-137-0.jpg" title="Đánh roi" data-pagespeed-url-hash=2747964767 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Hoa Mộng Lan và đứa nhỏ bị Hoa Hiền Phương bắt nạt.
“”Đúng, phải dùng gia pháp, đánh chết cô ta, tốt nhất là đánh cô ta đến da tróc thịt bong, xem cô ta về sau còn dám bắt nạt Mộng Lan nữa không?””
Sắc mặt Hoa Hiền Phương thoắt cái trắng bệch, tất cả huyết sắc trên mặt đều bị rút hết, ngay cả đôi môi cũng biến thành màu sắc ảm đạm: “”Tôi không có đẩy Hoa Mộng Lan, là cô ta tự mình ngã xuống, không thì đi kiểm tra ở máy phát hiện nói dối, kiểm tra thì sẽ biết rốt cuộc là ai đã nói dối mà.””
Cô biết anh sẽ không tin tưởng cô, trong lòng của anh, cô chính là người phụ nữ chỉ biết nói dối hết việc này đến việc khác.
Hoa Mộng Lan là ngây thơ thiện lương, như con thỏ nhỏ vô hại, không cần biết cô ta nói gì, làm gì anh đều tin tưởng.
Môi mỏng của Lục Kiến Nghi vẽ lên một đường cong lạnh lẽo, u ám, ánh mắt nhìn về cô tràn ngập chán ghét, tựa như cô là con sâu chỉ biết làm loạn: “”Đồ vô dụng, chỉ biết làm mất mặt.””
“”Mặc kệ anh có nói thế nào, nhưng không làm là không làm. Tôi không có vi phạm gia quy, anh không thể thực hiện gia pháp với tôi.”” Cô nắm chặt tay, cảm thấy chính mình tựa như Thị Kính, oan sâu như biển.
Tần Nhân Thiên đi đến, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép Lục Kiến Nghi động đến một sợi lông của Hoa Hiền Phương: “”Lục Kiến Nghi, chuyện vẫn chưa được làm rõ, anh như vậy là quá qua loa đại khái rồi, cô ấy sẽ không đẩy Hoa Mộng Lan đâu, nhất định là cô ta đã nói dối.””
Anh ta muốn kéo Hoa Hiền Phương vào lãnh địa của mình để tiện che chở, nhưng Lục Kiến Nghi tay nhanh mắt lẹ, một tay túm lấy cô kéo vào lồng ngực mình, tuyên cáo quyền sở hữu, người phụ nữ này là của anh.
“”Muốn xử lý người phụ nữ này như thế nào là việc của tôi, anh không có tư cách để hỏi.””
Tần Nhân Thiên từ kẽ răng hít vào một hơi: “”Cô ấy là vợ của anh, không phải là tài sản cá nhân của anh.””
“”Đều giống nhau.”” Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cằm của Hoa Hiền Phương, hôn mạnh vào môi cô.
Lần này, Hoa Hiền Phương không thuận theo, anh sắp đánh chết cô rồi, dựa vào đâu cô phải khúm núm với anh chứ.
Cô vặn vẹo đầu, đánh vào vai anh, muốn giãy ra.
Gương mặt anh lạnh lại, một ngọn lửa hiện lên trong mắt, cánh tay rắn chắc siết chặt lại, giam cầm thân thể cô, làm cho cô không thể động đậy.
“”Cô còn dám giãy dụa, tôi hiện tại liền làm cô.””
Câu nói này so với gia pháp còn có lực uy hiếp hơn, cô rùng mình một cái, cơ bắp toàn thân cứng ngắt lại, không dám động đậy.
Dì Mai cầm gia pháp đến: “”Cậu chủ, việc này vẫn chưa làm rõ ràng, có thể mợ chủ bị oan uổng.””
Lục Kiến Nghi không đáp lại dì ấy, chỉ cúi đầu thốt ra một câu: “Gọi Hoa Mộng Lan gọi đến đây.””
Hoa Mộng Lan thật ra vẫn luôn đứng ở cửa sổ nhìn xuống sân.
Cô ta rất hy vọng có thể nhìn thấy một thi thể máu thịt mơ hồ, nhưng mà trên mặt đất cái gì cũng không có, thậm chí một giọt máu cũng không có, chỉ có một thanh sắt.
Hoa Hiền Phương hoàn hảo không bị gì đứng ở bên cạnh Lục Kiến Nghi.
Thất vọng mãnh liệt như một cơn sóng biển cuộn trào mạnh mẽ, liên tục không ngừng.
Lúc đến nơi, cô ta còn giả vờ cái gì cũng không biết, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lục Kiến Nghi: “”Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều ở trong sân vậy?””
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
80 chương
10 chương
100 chương
935 chương
21 chương