Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 123 : Vẽ cẩn thận
Cô chuyên tâm nhìn vào tờ giấy vẽ, không chú ý đến khóe miệng Lục Kiến Nghi khẽ nhếch lên, hình thành một đường cung mê người.
“Vẽ cẩn thẩn.” Anh ngồi trên sô pha, cầm ly rượu whisky trên bàn lên, từ từ thưởng thức, dường như tâm trang đột nhiên trở lên tốt vậy, mọi nóng nảy và bất mãn đều biến đi hết.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Hoa Hiền Phương cũng vẽ xong.
Người trong giấy vẻ dường như được bao phủ một tầng sáng, ấm áp, dịu dàng, trên đôi môi mỏng có nụ cười nhẹ, mang theo mấy phần tà mị, còn có chút phóng túng.
“Ngài Tu La Vương, anh xem khi anh khẽ cười có phải là rất đẹp không? Sau này có thể thường xuyên cười không?”
“Không thể. Cô không có tư cách đạt được nụ cười của ông đây.” Anh rút tờ giấy vẽ lên, mang theo bức vẻ trước đó bước ra ngoài.
Khoảng khắc quay người lại, khóe miệng anh lại nhếch lên, một nụ cười nhẹ lặng lẽ rơi xuống, chỉ là Hoa Hiền Phương không hề nhìn thấy.
Cô không biết anh cầm tranh đi đâu, dù sau người trong bức vẽ cũng chính là anh, anh muốn xử lý thế nào cũng được.
Đợi khi anh quay trở lại, Hoa Hiền Phương đang ăn ngấu nghiến thức ăn trên bàn, cô quá đói rồi.
“Nhím nhỏ.”
Anh giơ tay ra, xoa đầu cô: “Sau này nhất định phải giữ khoảng với Tần Nhân Thiên, nếu như cô thật sự coi anh ta là Thời Thạch, thì cút vào phòng đen, đừng bao giờ nghĩ sẽ được ra ngoài nữa.”
Nghe thấy vậy, cô suýt chút nữa phụt cơm ra ngoài: “Anh dễ dàng bị người ta ly gián như vậy sao? Tần Nhân Thiên là anh rể của tôi, anh ta cũng không hề giống Thời Thạch một chút nào cả. Điều quan trọng nhất là, bây giờ anh ta là người nhà mẹ của tôi, phải giúp tôi chống lưng. Ngoại trừ trong nhà yên ấm, nếu không không thể duy trì khoảng cách được, tôi không thể ngồi yên chờ chết, đợi bị người ta hại chết được.”
Lời này nói rất trực tiếp, đơn giản, thô bạo.
Trên mặt Lục Kiến Nghi có ba vạch đen: “Cô không thân thiết gì với anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà chống lưng cho cô chứ?”
“Gì là không thân thiết, chúng tôi đã cắt máu ăn thề ở miếu quan công rồi, anh ấy là anh nuôi của tôi, tôi là em gái nuôi của anh ấy.” Cô chính trực nói.
Tần Nhân Thiên thật sự thông minh, làm ra mà kết bái này, Lục Kiến Nghi không có cách nào nghi thần nghi quỷ nữa.
Nhưng Lục Kiến Nghi không dễ bị lừa như vậy.
Đường gân trên trán anh nổi lên: “Ngu ngốc, bây giờ cô đang khiêu khích tính nhẫn nại của tôi sao?”
“Tôi không dám, tôi chỉ muốn ngày tháng của tôi tốt hơn một chút thôi. Tiến vào phòng đen là chết, nếu như không có chỗ dựa còn không phải là bị người khác hại chết sao?”
Cô nhún vai, giọng điệu chậm rãi giống như một loại khiêu khích.
Lục Kiến Nghi bóp cằm cô, ép cô nhìn thẳng mắt anh: “Chỗ dựa của cô phải là tôi.”
Anh nói rõ ràng mạnh mẽ từng chữ một.
Trên mặt cô xuất hiện ý cười: “Mạng sống của tôi trong mắt anh như cỏ rác, không đáng một đồng, anh sẽ để ý sao?”
Anh giống như bị đâm một cú vậy, khóe miệng co rút: “Cô thật là tự mình biết mình.”
“Cái này tất nhiên rồi, tôi trèo cao lên cậu chủ anh, sao có thể không tự mình biết mình chứ?” Giọng nói của cô rất thấp, dường như chỉ một cơn gió lạnh yếu ớt thổi qua, cũng có thể thổi tan, hóa thành hạt bụi vậy.
Ngón tay mảnh khảnh của Lục Kiến Nghi chậm rãi di chuyển, vuốt ve mặt cô, động tác của anh rất nhẹ, giống như lông vũ đang bay vậy.
“Hoa Hiền Phương, tôi sẽ không để cô chết, cô phải ngồi vào vị trí làm con rối.”
Lời này không giống như đang an ủi, mà giống như một kiểu đe dọa, sau lưng cô dâng lên cơn ớn lạnh, cô nhanh chóng uống ngụm canh để kiềm chế sự lạnh lẽo.
Không biết có phải cô uống quá gấp không, mà trong bụng đột nhiên quặn lên, có một cỗ nước chua trào lên, cô vội vàng ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
“Oẹ.”
Nghe thấy âm thanh nôn ọe của cô, Lục Kiến Nghi nhíu mày.
Vậy mà vẫn chưa khỏe.
Khi Hoa Hiền Phương đi ra, sắc mặt tái nhợt, có một loại cảm giác sắp ngã quỵ xuống, dạ dày rất khó chiu, thật sự bị hỏng rồi.
Lục Kiến Nghi bế ngang cô lên, đặt trên giường: “Sao cô còn chưa khỏe?”
Anh buồn bực, không thích nhìn thấy dáng vẻ cô ôm yếu.
“Dạ dày cần phải dưỡng mà, vốn dĩ tôi sắp khỏi rồi, vừa rồi đói quá, ăn quá gấp, cho nên mới có chút không thoải mái.” Cô xoa bụng.
“Ngoan ngoãn nằm đấy co tôi, hôm nay không cho phép chạy lung tung.” Anh bá đạo ra lệnh, sau đó đi ra ngoài.
Đi xuống dưới tầng, anh gọi dì Mai đến: “Dì Mai, có loại canh gì giúp dạ dày tốt hơn một chút không?”
“Bụng của cậu chủ khó chịu sao?” Dì Mai nhanh chóng hỏi.
“Là Hoa Hiền Phương, hôm qua cô ta ăn thanh mai làm hỏng bụng, nôn mấy lần rồi.” Lục Kiến Nghi bình tĩnh nói.
“Nôn?”
Dì Mai im lặng một lúc, trên mặt có ý cười: “Cậu chủ, tháng này cô chủ có kinh nguyệt không?”
“Không có.” Lục Kiến Nghi không suy nghĩ trả lời, dường như ngày nào anh cũng muốn, nếu như cô ta đến thàng thì anh không thể nào không biết được.
“Vậy thì rất có thể là có thai rồi, không phải là hỏng bụng đâu.” Dì Mai cười nói.
“Có thai?” Lục Kiến Nghi chấn động, trong lồng ngực nhất thời có loại cảm giác khó tả, anh cũng không biết đây là loại cám giác gì, tóm lại không hề tệ.
Nhưng trong góc hành lang, trái tim của người nào đó như bị tan nát.
Hoa Hiền Phương có thai?
Trời ơi, tại sao lại vào lúc này chứ?
Nếu như cô cũng mang thai, thì con của cô ta sẽ không có một chút giá trị nào cả.
Cô ta phải nhanh chóng tìm Lục Kiều Sam thương lượng đối sách, tuyệt đối không thể để Hoa Hiền Phương mang thai, nếu như thật sự có rồi, thì sẽ khiến nó chết, đừng nghĩ sẽ sống được một tháng.
Dì Mai đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bác sĩ, Lục Kiều Sam nhanh chóng đi đến: “Bác sĩ phụ khoa của tôi rất tốt, kết hợp giữa Đông y và Tây y, tôi gọi điện thoại cho cô ta, bảo cô ta đến đây khám cho Hoa Hiền Phương.”
Nói xong, cô ta cướp điện thoại, nói mấy câu, rồi cúp máy.
“Tôi hẹn với cô ta rồi, ngày mai cô ta sẽ đến đây.”
Khi Lục Kiến Nghi trở về phòng, Hoa Hiền Phương đang mơ màng, sắp ngủ rồi.
Tay anh nhẹ nhàng sờ lên vùng bụng vẫn phẳng lì của cô.
Trong này sẽ có một đứa nhỏ sao?
Rốt cuộc trong cơ thể của người phụ nữ này cũng có thứ thuộc về anh sao?
Trong lòng anh có vô số cảm xúc phức tạp, cảm tình có nắm bắt, những cảm tình này giống như sóng dâng, sóng vỗ vậy.
Hoa Hiền Phương bị anh quấy rối như vậy, nên mở mắt.
“Bụng của tôi tốt hơn nhiều rồi, không khó chịu nữa.” Cô cẩn thận nói.
“Đồ ngốc, cô có thể đang mang thai.” Giọng nói của anh rất thấp, nhưng lại giống như một trận cuồng phong, trong lòng cô dâng lên cơn bão.
“Có thai? Không không không, cái này không thể nào.” Cô vô cùng kinh ngạc, thật sự khó có thể tin được.
Sao cô có thể có thai chứ, cô làm sao mà có vận khí “tốt” như vậy chứ?
“Chúng ta không tránh thai, chuyện cô mang thai không phải rất bình thường sao?” Vẻ mặt anh khẽ trầm xuống, trên mặt người phụ nữ này vậy mà không có chút vui mừng nào, giống như sắp trải qua một biến cố lớn vậy.
Sinh con cho anh là một loại cực hình sao?
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
80 chương
10 chương
100 chương
935 chương
21 chương