Vợ yêu có chút tâm cơ
Chương 121 : Anh sẽ luôn che chở cho em
Hoa Hiền Phương cảm thấy sắp nghẹt thở, đại não bị thiếu oxy trầm trọng, khiến thân thể trở nên yếu ớt, như bọt biển mềm nhũn ngã gục trong vòng tay anh.
Phản ứng này khiến anh cảm giác chiếm hữu, ngay cả khi cô chỉ còn một thân xác bẩn thỉu thì nó cũng thuộc về anh, không ai được phép thèm muốn.
Hoa Mộng Lan nhìn bọn họ, lục phủ ngũ tạng đều xoắn lại.
Lục Kiến Nghi chưa bao giờ hôn cô ta như vậy, anh sẽ không để cô ta chạm vào môi mình.
Có vẻ như sức nóng của mình còn chưa đủ.
Tần Nhân Thiên gần như sụp đổ giống cô ta.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lục Kiến Nghi, trong mắt lóe lên ngọn lửa điên cuồng.
Lục Kiều Sam vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt anh ta, chắn tầm mắt của anh ta: “Nhân Thiên, có phải là anh bị con khốn kia quyến rũ rồi không? Bị cô ta mê hoặc. Em mới là vợ sắp cưới của anh.”
Tần Nhân Thiên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, anh ta muốn giải trừ hôn ước với cô ta ngay lập tức, nhưng anh ta biết nếu anh ta cắt đứt quan hệ với cô ta thì sau này ra vào nhà họ Lục, muốn gặp Hoa Hiền Phương sẽ càng khó khăn hơn.
“Nếu như cô muốn làm hòa thì tôi sẵn sàng cho cô một cơ hội. Cô không cần nhận lỗi, hiện tại ngay lập tức xin lỗi Hiền Phương. Đừng tưởng rằng tôi không biết cô giật giây, đưa đến trong lòng Lục Kiến Nghi. Cô là cô chủ nhà giàu, không phải là một tú bà, đừng làm mất giá trị con người.”
Mặt Lục Kiều Sam trắng xanh: “Làm sao em có thể xin lỗi cô ta, cô ta là cái thứ gì?”
“Làm sai còn không dám nhận lỗi, cô có thể là thứ tốt gì.”
Tần Nhân Thiên cười mỉa mai, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng gian xảo: “Cô đã nóng lòng muốn phá hủy hôn nhân của người khác như vậy thì tôi cũng cho cô nếm mùi bị bên thứ ba chen chân. Nhưng tôi không biết tìm đâu một kẻ tầm thường như vậy, vì suy nghĩ cho đời sau, ít nhất tôi phải chọn một người siêu phàm thoát tục.”
Lục Kiều Sam rùng mình dữ dội, điều này có nghĩa là tạo ra một đứa con ngoài giá thú sao?
Với tính cách của anh ta, chỉ có chuyện người khác không nghĩ ra được, không có gì anh ta không làm được.
Nếu anh ta thực sự có một đứa con ngoài giá thú thì cô ta sẽ hoàn toàn nguội lạnh.
“Xin lỗi.” Cô ta nắm chặt tay, hít thở sâu rồi đi đến trước mặt Hoa Hiền Phương.
Cô ta nhịn lần này, trước tiên cướp anh ta về rồi lại nói.
Lục Kiến Nghi cuối cùng cũng buông Hoa Hiền Phương ra, cô thở hổn hển, sợ mình sẽ ngất đi vì khó thở, cô nào có thể quan tâm đến Lục Kiều Sam.
“Xin lỗi.” Lục Kiều Sam nói nhỏ, không rõ tiếng.
Đầu của Hoa Hiền Phương quay cuồng, cô không thể nghe được cô ta đang nói gì, còn tưởng rằng cô ta đang nói chuyện với Lục Kiến Nghi nên không để ý đến cô ta.
Cô ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô ta ăn nói khép nép như vậy mà con khốn này dám không nhìn?
“Cô nói nhỏ như vậy thì ai nghe thấy?” Tần Nhân Thiên khịt mũi.
Lục Kiều Sam run lên vì tức giận: “Tôi xin lỗi.”
Cô ta gần như hét lên.
Cô ta sẽ ghi mối hận này trên đầu Hoa Hiền Phương, đến lúc đó nợ mới nợ cũ đều tính một lượt.
Chỉ cần quân cờ Hoa Mộng Lan ở đó, Hoa Hiền Phương sẽ không được sống yên.
Hoa Hiền Phương lúc này mới nghe rõ cô ta nói gì, nhưng cô biết Lục Kiều Sam không thật lòng, muốn cô ta không gây sóng gió, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.
“Chị à, tôi và anh uống máu kết bái trong Miếu Quan Công trên núi, cũng giống như anh em ruột. Anh trai nói, kẻ nào dám bắt nạt tôi thì bất cứ lúc nào anh cũng sẽ ra tay thay tôi.”
Những lời này không chỉ nói rõ quan hệ giữa cô và Tần Nhân Thiên, mà còn mượn sức mạnh của Tần Nhân Thiên để trấn áp Lục Kiều Sam, không để cô ta quá phách lối.
Có câu nói, một vật hàng một vật, cho dù Lục Kiều Sam là sói thì ở trước mặt Tần Nhân Thiên, cô ta cũng trở thành búp bê.
Hơn nữa Tần Nhân Thiên ngoài mặt ấm áp nhưng khi trở mặt thì anh ta cũng tàn nhẫn vô cùng, không lưu tình chút nào.
Lục Kiều Sam có tính khí nóng nảy, không có đầu óc. Cô ta sao có thể kiểm soát được anh ta?
Tần Nhân Thiên dịu dàng nhìn Hoa Hiền Phương, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, như sắp chảy ra nước: “Em yên tâm, anh sẽ luôn che chở cho em.”
Hai mắt Lục Kiến Nghi bốc hỏa, trái tim cũng như bốc hỏa.
Hai người mỗi người một câu, đặt anh ở đâu?
“Người phụ nữ của tôi không cần người khác che chở.” Anh thô bạo ném ra mấy chữ, cánh tay ôm eo Hoa Hiền Phương đột nhiên siết chặt.
Hoa Hiền Phương biết anh đang tức giận, cũng biết sau khi Tần Nhân Thiên rời đi, cô sẽ rất đau khổ, nhưng cô không làm gì cả, chỉ thờ ơ đứng đó, vẫn không nhúc nhích.
Thật ra lúc trước cô vẫn còn ôm một tia hy vọng, nếu có thể cố gắng, nhận được một chút thiện cảm từ Lục Kiến Nghi thì cô có thể yên tâm ở lại làm con rối.
Nhưng bây giờ, trái tim của cô đã như tro tàn, điều duy nhất cô nghĩ đến là tiết kiệm đủ tiền và nhanh chóng kết thúc thảm họa này.
Gân xanh trên trán Tần Nhân Thiên nổi lên.
Bây giờ Hoa Hiền Phương là vợ của anh, không có nghĩa là vẫn luôn như vậy, chỉ cần Hoa Hiền Phương nói một câu thì anh ta sẽ lập tức đưa cô đi.
Anh ta hít một hơi giữa hai hàm răng, đang định nói thì cách đó không xa, bà Lục từ bên ngoài bước vào, anh ta liền đưa tay kéo Lục Kiều Sam vào lòng.
Hành động này khiến trái tim của Lục Kiều Sam nở rộ, sự u ám vừa rồi đột nhiên biến mất.
“Nhân Thiên, anh không tức giận nữa sao?”
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ đối tốt với cô. Hiền Phương là em dâu cô, cũng là em gái tôi. Giúp tôi chăm sóc cô ấy, đừng để em trai cô bắt nạt em ấy, cô biết không?” Ngón tay thon dài của Tần Nhân Thiên chạm vào má cô ta, nhẹ nhàng ấn lên trán cô ta một nụ hôn.
Trái tim Lục Kiều Sam có chút tụ máu, nói đi nói lại thì vẫn luôn không thể tách rời Hoa Hiền Phương.
Nhưng anh ta vất vả lắm mới không tức giận nữa, cô ta không thể phá hỏng tình cảnh này, vội vàng nở một nụ cười ngọt ngào: “Em biết rồi, Nhân Thiên.”
Bà Lục rất vui khi thấy hai người hòa giải, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ: “Nhìn thấy hai người làm hòa, tảng đá trong lòng tôi cũng rơi xuống.”
“Dì, chiều nay cháu phải về thành phố Dương Hà, cháu về trước đây.” Tần Nhân Thiên mỉm cười, hết sức điềm đạm.
“Ngày mai qua ăn cơm, dì sẽ để đầu bếp nấu món thịt lợn chua ngọt cháu thích.” Bà Lục cười nói.
Lục Kiến Nghi lười nghe bọn họ nói chuyện phiếm, liền ôm ngang Hoa Hiền Phương đi vào trong.
Vào phòng, anh ném cô xuống ghế sô pha.
“Nhà mới tìm được không tồi, một Hứa Nhã Thanh và một Tần Nhân Thiên đều bị cô thu vào trong túi.”
“Anh nghĩ thế nào cũng được.” Cô nghiêng đầu sang một bên, cũng không giải thích, vẻ mặt tinh thần sa sút.
Lục Kiến Nghi lửa giận bốc lên vạn trượng, từng tế bào, từng dây thần kinh đều truyền ra lửa giận, anh cảm thấy toàn thân sắp bốc cháy.
“Hoa Hiền Phương, vị trí của con rối này, cô phải ngồi chết ở đó, đừng mong có lối thoát thứ hai.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
80 chương
10 chương
100 chương
935 chương
21 chương