"Thần?" Hân Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã thấy Âu Dương Thần đang mặc quần áo.
"Đã tỉnh, ngủ thêm một lúc nữa đi, vẫn còn sớm." Âu Dương Thần dừng động tác mặc quần áo, trở lại bên mép giường.
"Thần, anh muốn đi làm sao?" Nhìn Âu Dương Thần đã chuẩn bị xong, Hân Nhi biết Thần muốn đi làm, ngày hôm qua vừa mới trở về, mà hôm nay đã vội vã đi làm, nói thật Hân Nhi có chút không vui, mặc dù tục ngữ nói người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, nhưng, mới vừa kết hôn không lâu, cũng không muốn ông xã chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
"Làm sao vậy, không vui a, bà xã, đừng buồn được không? Cho anh một chút thời gian để xử lý xong chuyện trên tay, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em, ừ, vì để cho bà xã không giận, cái này tặng cho em" Âu Dương Thần lấy quà mua ở nước ngoài ra, đáng lẽ ra nên tặng ngày hôm qua, nhưng khi đó Âu Dương Thần tham luyến thức ăn ngon đâu còn nghĩ đến quà nữa.
"Gì vậy?" Hân Nhi thấy Âu Dương Thần đưa hộp quà đã được đóng gói kỹ càng ra, có chút mong đợi.
"Mở ra nhìn thì biết."
"Ừ." Hân Nhi thật cẩn thận mở hộp ra, hiện ra ngay trước mắt một quả cầu thủy tinh được làm thủ công khéo léo, quan trọng nhất bên trong quả cầu thủy tinh có hai người đang ngồi trên dây xích đu, Hân Nhi nhớ đến dây xích đu ở ngôi nhà Tuyết kia, Hân Nhi thích dây xích đu nhất, mỗi lần đều là Âu Dương Thần ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy. Hân Nhi nhẹ nhàng vuốt quả cầu thủy tinh, chỉ sợ không cẩn thận làm rơi.
"Thích không? Em đã nói thích nhất dây xích đu, thích cảm giác từ từ bay bổng này, nhìn bên này, là tên viết tắt của chúng ta. Bà xã, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em đẩy xích đu cho em đến già." Âu Dương Thần chỉ vào phía sau lưng hai người bé nhỏ, chính xác có khắc C cùng X. Đây là Âu Dương Thần đặc biệt đi mời thầy lập tức đẩy nhanh tốc độ.
CX tên viết tắt, mấy từ này ở trong đầu Hân Nhi xoay tròn, Thần, mừng rỡ, chính xác là…. Hân Nhi không phải không nghĩ qua từ x này thật ra là Tuyết, nhưng Hân Nhi không muốn so đo, tự lừa gạt bản thân như vậy, để cho mình tin tưởng, vui vẻ một chút.
"Em rất thích, cám ơn anh." Hân Nhi vui vẻ nói.
"Vậy khen thưởng đi." Âu Dương Thần đến gần Hân Nhi.
Hân Nhi cực kỳ chủ động ở má Âu Dương Thần hôn một cái, Âu Dương Thần cảm thấy hài lòng mới bỏ qua.
"Tổng giám đốc, Đổng sự trưởng Lâm thị Lâm Sơn đã đến nhiều lần, bây giờ đang ở phía dưới chờ anh, muốn cùng người…."
"Không gặp."
"Vâng, tổng giám đốc, còn có, đã tuyển được thư ký quản lí bộ phận quan hệ xã hội, có hay không…"
"Không gặp." Âu Dương Thần vẫn như cũ nói hai chữ này, với năng lực làm việc của thư ký anh rất yên tâm, huống chi chỉ là quản lí bộ phận quan hệ xã hội nho nhỏ, căn bản không cần mình lo lắng.
"Vâng." Thư ký rời khỏi văn phòng Âu Dương Thần, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không tồi tâm tình hôm nay tổng giám đốc rất tốt, không có trách tội mình lắm miệng, ài, còn Lynda nữa, đã nói qua với cô ta chuyện như thế bình thường tổng giám đốc sẽ không gặp người, còn kiên quyết bảo mình hỏi tổng giám đốc, nếu không phải cô ta là em họ mình, thật đúng là không muốn đi trêu chọc, tổng giám đốc nhà mình điều kiện tốt như vậy, có nhiều phụ nữ muốn gặp anh ấy như vậy, đâu phải bận rộn tới bây giờ, quan trọng hơn nữa là tổng giám đốc mặt lạnh kia, vẫn không dám đắc tội.
"Âu tổng. Âu tổng…" Lâm Sơn rất không dễ dàng đợi Âu Dương Thần xuất hiện, buổi sáng thư ký đã nói với ông ta, Âu Dương Thần không muốn gặp ông, nhưng Lâm Sơn thật sự không có biện pháp, nếu chỉ là bồi thường số tiền năm lần kia thì không sao, dù sao Diệp Phi đã cho mình gấp đôi, nhưng bây giờ các công ty không hợp tác với mình, ngay cả những công ty hợp tác trường kỳ đều nhao nhao hủy bỏ hợp đồng với mình, trong đó lại còn liên lụy tới công ty nhà, bởi vì vấn đề hợp đồng, chắc chắn phải bồi thường một khoản tiền lớn, tổng cộng lại so với Diệp Phi đưa cho còn vẫn nhiều hơn, Lâm Sơn thật sự cùng đường rồi, Âu Dương Thần là thần thoại ở thành phố A, chỉ dậm chân một cái thì đều giải quyết bất cứ chuyện gì, bây giờ chỉ có Âu Dương Thần mới có thể cứu mình, cho nên Lâm Sơn suy nghĩ bất luận làm thế nào để cho Âu Dương Thần ra tay. Chỉ cần một câu của Âu Dương Thần, thì Lâm thị nhất định có thể khởi tử hồi sinh rồi.
"Âu tổng, xin chào, tôi là Lâm Sơn tập đoàn Lâm thị, muốn xin anh một chút thời gian, chuyện là như vậy…"
Âu Dương Thần hoàn toàn không để ý đến Lâm Sơn nói cái gì, chỉ muốn nhanh rời khỏi đây, đem chuyện còn lại xử lý tốt, anh nhất định phải nhanh xử lý xong chuyện công ty làm tốt công tác an bài phía sau, như vậy có thể cùng Tuyết Nhi đi hưởng tuần trăng mật rồi. Đối với Lâm Sơn này, thật xin lỗi, Âu Dương Thần ngay cả liếc mắt cũng không muốn ban cho cho ông ta.
"Âu tổng, Âu tổng…" Lâm Sơn vẫn đi theo sau lưng Âu Dương Thần, hi vọng Âu Dương Thần có thể cho mình thời gian nói một câu, nhưng Âu Dương Thần lại cho bảo vệ ngăn cản, mà Âu Dương Thần từ đầu đến cuối cũng không có liếc ông một cái, vẫn biết Âu Dương Thần lãnh huyết, nhất là thủ đoạn ở trên buôn bán lãnh khốc vô cùng, nhưng Lâm Sơn vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng lần này Âu Dương Thần có thể giơ cao đánh khẽ, nhưng…. lần này xem như triệt để tuyệt vọng rồi, không…. không thể, Lâm thị nhất định không thể ngã, lúc này Lâm Sơn thật sự rất suy sụp, cả người nhìn qua vô cùng già nua, hoàn toàn không có khí thế của ông tổng công ty lớn, ngược lại càng như là ăn mày chờ bố thí.
Mà ở chỗ không xa có một mỹ nữ gợi cảm yên lặng chú ý đến một màn này, còn nhếch miệng treo một nụ cười nhợt nhạt, làm như châm chọc, hoặc như là ái mộ, người này chính là Lynda, là bạn học Dật Phong ở nước ngoài, hiện tại là quản lí bộ phận quan hệ xã hội tập đoàn Âu thị, bản thân Lynda là đại tiểu thư của tập đoàn tài chính, chẳng qua so với Âu thị của Âu Dương Thần vẫn có chút chênh lệch, Lynda từ rất sớm đã bắt đầu thích Âu Dương Thần, đều đã nghe được chuyện về Âu Dương Thần, nhưng cô ta chưa từng có cơ hội tiếp xúc với Âu Dương thần, trong tiềm thức Lynda vẫn cho rằng chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể xứng với mình, cho nên mới muốn thông qua Dật Phong tiếp xúc với Âu Dương Thần, chỉ là từ sau lần Dật Phong biết sự tồn tại của Tuyết Nhi, cũng không dám vì Âu Dương Thần mà làm bậy nữa, cho nên Lynda lại muốn đến làm việc ở Âu thị, nói gần quan được ban lộc, dựa vào tư sắc cùng năng lực của bản thân, Âu Dương Thần nhất định sẽ quỳ gối ở dưới váy mình. Lynda nghĩ như vậy, Âu Dương Thần, nhất định sẽ bắt được.
Thật ra ngày đó ở Palace, Lynda đã gặp qua Âu Dương Thần, đương nhiên còn có Hân Nhi, chẳng qua Lynda cũng không có bất kỳ trí nhớ gì, chỉ nhớ mình đi cùng Dật Phong uống rượu, nếu ngày đó Lynda có thể được Âu Dương Thần thưởng thức, tự nhiên có cơ hội nhớ rõ, chỉ là ngày đó Hân Nhi xuất hiện, nhất định những trí nhớ này cũng bị Lynda tẩy đi, dù sao hoàng cung dưới đất Palace cũng không phải là ai có thể tiến vào, cho đến tận bây giờ ngoại trừ Hân Nhi cùng Cầm Vận vẫn chưa có ai có thể đi vào, người đi vào cũng đều không có nhớ, nguyên nhân ngày đó là do Dật Phong đồng ý mang Lynda đi vào, mặc dù Dật Phong là người hồ nháo, như Cầm Vận vẫn nói là Hoa Hồ Điệp ở trong bụi hoa, phụ nữ nào cũng dám trêu chọc, nhưng lúc gặp chuyện lớn vẫn có chừng mực. Cho nên Dật Phong không có biện pháp trợ giúp cho Lynda.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
303 chương
75 chương
100 chương
49 chương