Thì ra nơi này vẫn giống với năm năm trước, Hân Nhi có cảm giác lần này trở về có nhiều nơi đã thay đổi, thậm chí Hân Nhi còn không thấy quen thuộc con đường đi tới đây, chỉ là so với năm năm trước, cô có cảm giác thật kỳ diệu, giống như mình đã từng trải qua thật lâu, thật dài, loại cảm giác này có chút mừng rỡ cũng có chút chua cay. Hân Nhi biết mình đã từng cùng Thần đến đây, đây là nơi anh và Hân Nhi gặp nhau, dĩ nhiên là cô cũng muốn bảo vệ nơi này thật tốt. Nhớ lại năm năm trước mình vẫn còn ở đó nói chuyện về hôn lễ trong mộng, nhớ lại lúc đó Âu Dương Thần mạnh mẽ tiến tới ôm mình, nhớ lại mình cho Âu “truYện củA DDL3qd”Dương Thần một cái tát, lại nhớ ánh mắt trầm ngâm, khổ sở của Âu Dương Thần, Thần, anh đã tìm thấy Tuyết Nhi rồi sao? Hiện giờ chắc anh đang hạnh phúc? Những hình ảnh trên phim truyền hình kia giống y hệt như hình ảnh Hân Nhi đang nghĩ tới trong đầu. Thời điểm trong đầu Hân Nhi thoáng qua những hình ảnh kia, bóng dáng Âu Dương Thần dần dần xuất hiện trong tầm mắt Hân Nhi, bóng dáng mơ hồ dần dần rõ ràng từng chút một, Thần? Anh đang chờ em sao? Tám năm rồi, anh vẫn còn đang chờ Tuyết Nhi sao? Giờ khắc này, Hân Nhi không ngờ trái tim của mình còn có thể đau khổ như thế, làm cho anh ấy đau lòng, , , , , cũng là làm cho chính mình đau lòng. Rốt cuộc cô vẫn không nỡ nhìn anh ấy khổ sở. Hân Nhi, đã nói rồi mà, phải cố quên đi, đã nói rồi mà, giờ đã không quan tâm nhữngchuyện khác, thời điểm không thể gặp lại anh ấy liền hoàn toàn sụp đổ, năm năm cố gắng, Hân Nhi không ngừng nhắc nhở mình, cũng từ từ tỉnh táo lại, sẽ không có gì đâu ,bây giờ mình là Lê Hân Nhi, có nhà có cha mẹ có con cái rồi, mình cũng đã có nơi nương tựa rồi, nghĩ tới đây, ánh mắt Hân Nhi kiên định khác thường. Hân Nhi quả quyết nổ máy xe, đang lúc Hân Nhi muốn lái xe rời khỏi đây, lại thấy được đối diện có một người khác đang lái xe hung hăng hướng Âu Dương Thần đụng tới, hơn nữa hình như không có ý dừng lại, giờ khắc này con ngươi Hân Nhi trừng lớn, làm thế nào đây, không cần suy nghĩ nhiều, Hân Nhi chợt nổ máy xe, mạnh mẽ hướng chiếc xe kia lao tới, thậm chí lúc này Hân Nhi phản ứng không cần suy nghĩ, chỉ thoáng qua ý nghĩ trong đầu, đó chính là Thần sẽ không xảy ra chuyện gì. Ầm Thấy Âu Dương Thần vẫn bướcđi, cuối cùng Hân Nhi cũng nở nụ cười, không có việc gì là tốt. Rồi sau đó lâm vào tình trạng hôn mê, , , , , "Chủ tử, người không sao chớ. Nhất định là những người ở Long Môn làm, nhưng chiếc xe đã cứu ngài không biết là của ai?" Trong đầu Ám Dạ xuất hiện một loại cảm giác mơ hồ, thời điểm nhìn thấy chiếc xe kia làm hắn thật sự cảm thấy kinh hoàng. "Tới xem sao, , , , , " Âu Dương Thần híp mắt nhìn chiếc xe kia. Long Môn, , , , , , , "Chủ tử, là một phụ nữ." Nhìn bóng người trong xe, Ám Dạ có một chútkinh ngạc, sức quyến rũ của chủ tử thật đúng là vô tận, dù là ở đâu cũng đều có người vì chủ tử mà hy sinh. Nhưng khi xoay đầu Hân Nhi qua thì Ám Dạ lấy làm kinh hãi, dạ, , , , , , là phu nhân. "Người nào?" Âu Dương Thần lạnh lùng hỏi, Âu Dương Thần dĩ nhiên là quan tâm tới người cứu mình thoát chết, nhưng bẩm sinh Âu Dương Thần chính là lãnh khốc. Ám Dạ yên lặng lui về, khiến Âu Dương Thần có thể nhìn bóng dáng trong xe, tầm quan trọng của Hân Nhi đối với Âu Dương Thần, Ám Dạ dĩ nhiên hiểu rõ, bởi vì lúc đầu hắn bảo vệ Hân Nhi suốt ba tháng. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Âu Dương Thần trở nên như vậy cũng vì mất đi Hân Nhi. Khi Âu Dương Thần thấy khuôn mặt quen thuộc thì nhất thời sững sờ, năm năm rồi, ròng rã năm năm rồi, Âu Dương Thần suy nghĩ vô số lần cảnh tượng có thể gặp lại Hân Nhi, sẽ mạnh mẽ ôm cô vào lòng, ân hận sâu sắc, biết, , , , , , , nhưng ngàn vạn lần Âu Dương Thần chưa hề nghĩ đến là gặp lại cô ấy trong tình huống này, Hân Nhi cứu mình, lại vì mình bị thương, Âu Dương Thần vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình. "Ám Dạ, Ám Dạ, , , , , , " Âu Dương Thần điên cuồng gào thét, thận trọng ôm lấy Hân Nhi, hơi ấm vừa quen thuộc vừa xa lạ, năm năm rồi, Âu Dương Thần cũng vô số lần nghĩ đến có thể có một lần được ôm lấy Hân Nhi, nhưng bây giờ, Âu Dương Thần sợ, rất sợ, , , , , , Hân Nhi vốn rất mỏng manh, giống như mảnh thủy tinh vừa đụng sẽ bể, mà lòng của Âu Dương Thần cũng đi theo sự mỏng manh ấy. "Cậu à, sao mẹ không nghe điện thoại? Mẹ thật không ngoan." Tiểu công chúa chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách nói. "Ơ, con dám quản mẹ con rồi. Không có chuyện gì đâu, cậu đoán mẹ con đi công tác, để cậu giúp con hỏi một chút nha." Ngược lại Lê Cận có chút lo lắng không yên, anh biết lần này Hân Nhi đi cũng vì cô đã suy nghĩ thông suốt, cô rất muốn gặp gỡ nhiều bạn bè, không chừng cô đang cùng bằng hữu vui chơi thoải mái đấy. "Cận , trước tiên con đi tìm hiểu một chút về chi nhánh công ty, xem Hân Nhi có phải là đi ra ngoài hay không? Không nên để cho tiểu công chúa của chúng ta lo lắng" Vãn Tình khuyên can, bà luôn có cảm giác lo lắng. "Dạ được rồi,, con biết rồi,con sẽ đi hỏi." Lê Cận lấy điện thoại di động gọi điện thoại. "Người của khách sạn nói Hân Nhi đi ra ngoài, đoán chừng là hẹn với bạn đi ra ngoài chơi thôi. Đừng lo lắng, Hân Nhi biết chừng mực " "Mẹ không lo sợ Hân Nhi không đúng mực, chỉ là sợ cô ấy là phụ nữ ở bên ngoài không an toàn, hơn nữa Hân nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy " Gương mặt Vãn Tình lo lắng, con gái không có ở bên cạnh, đều sẽ lo lắng, đó luôn là dự cảm bất thường. "Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi, mấy năm này Hân Nhi đã đi học môn võ Taekwondo, tên côn đồ cắc ké nào cũng không phải là đối thủ của em ấy, hơn nữa Hân Nhi ở nơi rất an toàn." "Được rồi. Này, chờ một chút" Nếu con trai cũng nói như vậy, Vãn Tình cũng sẽ không nói gì . "Tiểu công chúa, anh trai con đâu?" Hai ngày nay Lê Cận rất ít gặp Lê Tư Thần. "Ngày nào anh con cũng hướng về phía máy vi tính, giống như đang nghiên cứu cái gì đó ?" Tiểu công chúa buồn buồn nói, anh trai gần đây càng ngày càng không thương tiểu công chúa, để cô bé tự chơi một mình, còn mình chỉ chăm chú vào máy vi tính. "Có thể nghiên cứu cái gì được. Anh con chỉ mê game thôi." Vãn Tình chen lời nói. Có lẽ Tư Thần thật sự nghiên cứu cái gì? Lê Cận nhớ rõ mấy ngày trước có một lần trong lúc vô tình đi qua phòng của Lê Tư Thần, thấy Lê Tư Thần có một ít tư liệu về súng, lúc ấy Lê Cận đã hỏi Lê Tư Thần, Tư Thần chỉ nói là cảm thấy có hứng thú, nhưng khi nhìn những thứ đó tuyệt đối không phải là những đồ thông thường, đơn giản, mà Tư Thần cũng không phải một đứa bé bình thường, Lê Cận luôn cho rằng, Tư Thần làm mọi việc luôn luôn trầm ổn, tin tưởng hắn sẽ phải hiểu được cái gì là thị phi. Chỉ là ngàn vạn lần không thể ngờ được nó lại đi đường vòng. --- ------ ---- Ta là xã hội lương dân: Thần Thần đáng yêu, tư liệu Mafia chuẩn bị xong chưa? Bảo bối đáng yêu: Đã gửi vào hộp thư cho ngài. Mỹ nhân tuyệt sắc: Tiểu Thần Thần, tại sao nhiệm vụ lần này muốn ta đi, ta không muốn đừng mà, người ta muốn đàn ông đẹp, muốn đàn ông đẹp. Bảo bối đáng yêu: phúc hắc lang đã sắp xếp rồi Ta là xã hội lương dân: ngọc mỹ nhân, hãy ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp này đi, phúc hắc langkhông phân rõ phải trái đâu. Mỹ nhân tuyệt sắc: người ta sẽ hầu hạ phúc hắc lang, hắn sẽ không thay đổi chủ ý, ô ô, người ta không cần cái loại heo mập đó. Đáng yêu bảo bối: hắn sẽ, , , , , , Mỹ nhân tuyệt sắc: có thật không? Có thật không? Nước miếng chảy , , , , , , Đáng yêu bảo bối: Ta sẽ chặt ngươi Mỹ nhân tuyệt sắc: a, , , , , người ta muốn tự sát, , , , Tiểu Thần Thần ngươi thật không đáng yêu. Nếu không, ta sẽ hầu hạ ngươi. Đáng yêu bảo bối: , , , , , , , , ta mới năm tuổi Mỹ nhân tuyệt sắc: mẹ nó, lừa gạt ai đó? Lão nương ta năm nay mới ba tuổi đây? Ta là xã hội lương dân: ba tuổi? Làm sao ngươi hầu hạ. Mỹ nhân tuyệt sắc: mồ hôi, , , , , , Đáng yêu bảo bối: Jayson gần đây không an phận Ta là xã hội lương dân: cùng lắm thì lão tử sẽ đánh hắn Mỹ nhân tuyệt sắc: thật ra người ta cũng muốn hầu hạ hắn, , , , , , Đáng yêu bảo bối: Đây là tài liệu cho ngươi. Mỹ nhân tuyệt sắc: Tiểu Thần Thần, nhân gia yêu ngươi, yêu ngươi, , , , , , , --- ------ --- "Ám Dạ, sao rồi, , , , " Âu Dương Thần khẩn trương hỏi. "Thần, cô ấy bị thương rất nặng, có tụ máu, rất nguy hiểm, nếu làm giải phẫu thì độ nguy hiểm rất lớn, trừ phi, , , , , " "Cái gì, , , , , " "Tôi vừa mới nghiên cứu, chế tạo ra một loại thuốc mới, chỉ là, , , , , , , , " "Cô ấy có thể sống không?" "Có thể, chỉ là, , , , , , " "Được, chỉ cần cô ấy có thể còn sống, , , , , " Hân Nhi chỉ cần em còn sống, cái gì đều được, cũng có thể, , , , coi như em, , , , , anh cũng sẽ không buông tay em nữa, sẽ không, , , , , , "Um, bà ngoại, sao mẹ không gọi điện thoại cho tiểu công chúa, chắc mẹ không cần tiểu công chúa rồi." Hai ngày không có tin tức của mẹ, tiểu công chúa có chút lo lắng , mẹ không cần mình nữa sao. "Tiểu công chúa đừng lo lắng, mẹ chỉ là quá bận rộn, bà ngoại bảo cậu con tìm một chút ha." "Dạ, bà ngoại, mẹ vẫn còn rất yêu thương tiểu công chúa phải không?, , , , , , " "Ừ, mẹ yêu nhất tiểu công chúa." Vãn Tình mặc dù an ủi tiểu công chúa, nhưng bản thân mình cũng có chút lo lắng, Hân Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. "Mẹ, không có việc gì đâu..., ngày hôm qua Hân Nhi gọi điện thoại cho con, nói có chút việc gấp phải xử lý, mẹ cũng biết Hân Nhi làm việc rất nghiêm túc mà." "Vậy sao nó không gọi điện thoại cho tiểu công chúa chứ? Tiểu công chúa lo lắng lắm." "Mẹ, em gái cũng lo tiểu công chúa nhớ cô ấy nên chưa gọi? Được rồi, mẹ an tâm đi, để con đi tìm Tư Thần một lát." "Đi đi, đi đi." "Mời vào." Lê Tư Thần nhanh chóng chuyển trang thành trò chơi trong máy vi tính. "Cậu à, có chuyện gì không?" "Tư Thần, cậu biết con là đứa bé thông minh, là nam tử hán nhà họ Lê chúng ta, hiện tạimẹ con mất tích, cậu muốn tới thành phố A, sức khỏe bà ngoại lại không tốt, con có đồng ý ở nhà lo chăm sóc bà ngoại giúp cậu không?” Lê Cận nghiêm túc nói chuyện với Tư Thần, mặc dù anh không biết rõ Tư Thần cho lắm, nhưng Lê Cận biết Tư Thần tuyệt đối không phải là đứa bé bình thường. "Lúc nào thì cậu đi?" "Trước tiên cậu đến thành phố A, , , , , " "Được, cậu đi đi, ở nhà có con." Sau khi Lê Cận rời đi, Tư Thần lập tức chuyển trang kia trở lại. "Tổng giám đốc, thật xin lỗi, cảnh sát cũng đang điều tra, chắc mau chóng có thể tìm ra." "Đi đến tập đoàn Âu thị, , , , , , " Lúc Lê Cận ở Pháp cũng đã định đến tìm Âu Dương Thần, Hân Nhimất tích rất có thể liên quan đến Âu Dương Thần, nếu như không liên “ddLq*D”quan, thế lực của Âu Dương Thần ở thành phố A cũng nhất định có thể trợ giúp tìm được Hân Nhi . "Tổng giám đốc, tổng giám đốc, , , , , , , " người phụ trách chi nhánh công ty cứ nhìn Lê Cận như vậy, trong lòng có chút khủng hoảng, giám đốc kia chính là đại tiểu thư nhà họ Lê, đang xảy ra chuyện ở thành phố A, như vậy tổng giám đốc nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, làm thế nào đây, làm thế nào, , , , , , , , "Thật xin lỗi, tổng giám đốc Lê, giám đốc xuất ngoại, hiện giờ không có ở công ty." Thư ký hướng về phía Lê Cận lễ phép nói. "Xuất ngoại, khi nào trở lại ?" "Việc này, tổng giám đốc Lê, thật xin lỗi, giám đốc không có nói" Lê Cận vừa định nói thư ký liên lạc với Âu Dương Thần, nhưng chuông điện thoại di động vang lên. Là điện thoại nhà. "Cậu à, , , , " "Tiểu Thần, thế nào rồi? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?" "Không có, cậu à, mẹ đang ở chỗ của Âu Dương Thần, mẹ vì cứu Âu Dương Thần nên đang bị thương, Âu Dương Thần đang chữa trị cho mẹ, cho nên cậu không cần tìm mẹ nữa." Giọng nói của Lê Tư Thần trong trẻo, âm thanh trầm ổn vang lên. "Bị thương sao? Làm sao con biết?" Lê Cận có một chútkinh ngạc, thật ra anh đã sai rất nhiều người tìm kiếm nhưng cũng không có một chút tin tức, mà tại sao hiện giờ Tiểu Thần có thể biết đây? Hơn nữa, lại còn biết Âu Dương Thần, , , , chẳng lẽ Tiểu Thần biết, Âu Dương Thần là cha của nó. "Tiểu Thần, con biết Âu Dương Thần sao?, , , , , , " Lê Cận không dám hỏi, tiểu công chúa và Tiểu Thần rất khao khát muốn biết về cha của chúng, điều này Lê Cận rõ nhất , rất lâu, mà tuy hai tiểu quỷ này lại không dám nhắc tới điều này trước mặt Hân Nhi, nhưng luôn hỏi cậu điều này, không biết chúng có cảm xúc thế nào đối với cha của bọn chúng. "Con biết rõ ông ấy chính là cha con, cậu à, mẹ vẫn còn rất yêu thương ông ấy, cho nên, hãy để cho bọn họ ở chung một chỗ đi, cha sẽ cứu mẹ ." Giọng nói Tư Thần tỉnh táo lại rất trầm ổn, nghe qua hình như thấy cũng có lý. "Tiểu Thần, , , , , từ khi nào con biết việc này?" "Cậu không cần phải lo lắng cho mẹ nữa đâu, hôm qua Âu Dương Thần tìm bác sĩ chẩn bệnh cho mẹ, mẹ đã không sao." Tư Thần không trả lời Lê Cận, lúc nào biết ư, có lẽ là lúc ba tuổi, khi đó Tư Thần mới vừa biết Internet, còn tò mò về nhiều thứ, một lần vô tình truy cập vào kho tư liệu I của Âu Dương Thần, lúc vào, thấy hình Âu Dương Thần, thời điểm đó Tư Thần chỉ cảm thấy người đàn ông kia giống mình như khuôn đúc, trong lòng có chút nghi ngờ, đợi đến khi trình độ của mình tiến thêm một bước, Lê Tư Thần liền điều tra rõ ràng cuộc đời của Âu Dương Thần, dĩ nhiên cũng điều tra về mối quan hệ giữa Hân Nhi và Âu Dương Thần, cuối cùng, Lê Tư Thần trộm lấy số liệu phân tích DNA của Âu Dương Thần so với số liệu của chính mình, chứng minh sự nghi ngờ trong lòng cậu, nên biết được thì ra Âu Dương Thần chính là cha cậu, vì vậy về sau này, Tư Thần luôn chú ý bất kỳ tin tức nào về Âu Dương Thần, cho nên khi Hân Nhi vừa xảy ra chuyện, Tư Thần liền điều tra từ Âu Dương Thần, mới biết Hân Nhi vì cứu Âu Dương Thần mà bị thương rất nghiêm trọng, giờ khắc này, Tư Thần cảm thấy mẹ mình nhất định vẫn còn rất yêu Âu Dương Thần , mặc dù cậu không biết cái gì gọi là yêu, nhưng mẹ nguyện ý vì cha mà hy sinh chính thân thể của mình, đó chính là yêu, Lê Tư Thần nghĩ như vậy. "Được, Tư Thần, con chắc chắn mẹ con không việc gì là tốt rồi." Lê Cận cũng không nói thêm điều gì? Chỉ là thông qua chuyện này, Lê Cận biết rõ ràng thực lực Lê Tư Thầnđã vượt xa tưởng tượng của mình. Vẫn cho là Lê Tư Thần có hứng thú với việc nghiên cứu vũ khí, có hứng thú với internet,nhưng bây giờ xem ra hình như Lê Tư Thần còn lộ ra một thân phận khác. Nếu không làm sao có thể nhanh chóng điều tra được. Trong lúc đó Tư Thần cúp điện thoại xong, cũng lâm vào trầm tư, cho ông ta một cơ hội nữa, hi vọng cha sẽ không để mẹ thất vọng lần nữa. Nếu lần này cha còn phụ mẹ, thì mình là sẽ không tha thứ ông ta.