Ròng rã cả một buổi chiều, Âu Dương Thần tìm tất cả những nơi đã đi qua với Hân Nhi, cửa hàng, công viên, nhà hàng, tất cả tất cả, đi mỗi một chỗ, những kỷ niệm tốt đẹp như chiếu phim ở trong đầu Âu Dương Thần hiện lên, một mặt Âu Dương Thần không muốn rời đi, cứ như vậy có khả năng nhìn thấy Hân Nhi nhiều một chút, dường như cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Hân Nhi. Nhưng mặt khác Âu Dương Thần có nói với bản thân, có lẽ Hân Nhi ở một chỗ khác. Có lẽ…, Cứ như vậy Âu Dương Thần lại không thể không rời đi mà đến một chỗ khác, nhưng, không có, đều không có, Hân Nhi chỉ xuất hiện ở trong đầu Âu Dương Thần, cũng không xuất hiện ở trong tầm mắt Âu Dương thần. Âu Dương Thần thậm chí đến cây đàn cổ nơi mà lần đầu tiên gặp Hân Nhi, hi vọng có kỳ tích phát sinh, nhưng, không có…. không có bóng dáng quen thuộc ở trong mộng kia…. không có bóng dáng Hân Nhi, đều không có…. mỗi một lần Âu Dương Thần đều ôm hi vọng đến một chỗ, nhưng, mỗi một lần Âu Dương Thần cũng đều ôm thất vọng đi đến một nơi khác…. mỗi một lần kết quả đều giống nhau…. một lần lại một lần thất vọng như vậy…. Âu Dương Thần tê liệt ngã xuống ở trên ghế sofa, gắt gao ôm chiếc khăn quàng cổ kia, giống như bây giờ chỉ có chiếc khăn quàng cổ này có thể cho anh một chút ấm áp. Dường như phía trên thật sự vẫn lưu lại nhiệt độ của Hân Nhi, cứ ôm như vậy, giống như thật sự có thể cảm nhận Hân Nhi vẫn ở bên cạnh mình. Dường như một lúc nữa Hân Nhi có thể về đến nhà, xuất hiện ở bên cạnh mình. Còn làm nũng với mình, hoặc cho dù là mắng mình cũng tốt. Leng keng Leng keng Chuông cửa vang lên, Âu Dương Thần chợt giật mình, chẳng lẽ Hân Nhi đã về rồi, Âu Dương Thần không chút suy nghĩ liền xông đến mở cửa. "sur­prise" Trình tâm cùng Âu Dương Tường hai người lại không mời tự đến, lúc thấy Trình Tâm trên mặt Âu Dương Thần rõ ràng hiện lên thất vọng, tại sao không phải cô ấy, tại sao? "Thần nhi, tại sao con thấy mẹ thì có vẻ mặt này. Ông xã, em bị ghét bỏ sao?" Vẻ mặt Trình Tâm bi thương nhìn Âu Dương Tường, biết Âu Dương Thần sẽ không bị lừa bởi vẻ ngoài kia của mình, cho nên chỉ có thể làm nũng với ông xã của mình. "Bà xã, anh sẽ không ghét bỏ của em." Âu Dương Tường cười nói. "Mẹ, ba mẹ có chuyện gì không?" Giờ phút này Âu Dương Thần thật sự không có tâm tình nhìn Trình Tâm cố gắng đang làm nũng kia, bây giờ Hân Nhi sống chết không rõ. Anh chỉ muốn đợi Hân Nhi trở về, hoặc là tin tức của Hân Nhi. "Không có việc thì không thể tìm các con sao, mẹ mới không tìm con, mẹ tìm Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đâu? Lần này mẹ và cha con đi du lịch mua rất nhiều quà cho Tuyết Nhi, con bé nhất định sẽ thích." Vừa nói, Trình Tâm tự đi vào trong nhà. "Tuyết Nhi. Tuyết Nhi…" Trình Tâm vừa vào cửa đã bắt đầu gọi to Tuyết Nhi, nói thật Trình Tâm thật lòng thích Hân Nhi, không chỉ vì Âu Dương Thần thích, mà vì Trình Tâm nhìn qua vô số người biết người nào có phẩm hạnh gì. Tuy nhiên không thường xuyên tiếp xúc với Hân Nhi, nhưng trong lòng Trình Tâm biết đứa nhỏ Hân Nhi này rất thiện lương hơn nữa còn rất yêu con trai của mình, đây mới là điều quan trọng nhất. "Cô ấy không có ở đây." Âu Dương Thần lạnh lùng nói. "Không có ở đây, đi công tác sao? Oa, Thần nhi, Tuyết Nhi không có ở đây con liền làm cho nhà cửa bẩn như vậy, lúc Tuyết Nhi trở về sẽ rất tức giận. Hay là kêu má Vương qua đây dọn dẹp một chút." Trình Tâm nhìn trên mặt bàn dường như có một lớp bụi. Lúc trở về sẽ tức giận, nếu, cô ấy còn có thể trở về, còn có thể vì vậy tức giận, thì dù cho Âu Dương Thần lên núi đao xuống biển lửa anh cũng nguyện ý, mặc dù vẫn tin tưởng Hân Nhi sẽ trở về, nhưng trong những tư liệu mà Long Nhị điều tra, Hân Nhi thật sự rất có khả năng ở trong vụ án nổ tung, còn có chiếc nhận kia, cô ấy sẽ không vứt lung tung chiếc nhẫn kia. Như thế…. Thì có ý nghĩa… không, chắc chắn không, Âu Dương Thần lập tức phủ định suy nghĩ này, mỗi khi vừa nghĩ đến đây Âu Dương Thần liền lập tức đình chỉ ý nghĩ này, vẫn như cũ tự an ủi mình, đã gọi người đi thăm dò mọi nơi, bệnh viện, hắc bạch đạo cũng đi, nhất định sẽ có kết quả, nhất định sẽ tìm được. "Thần nhi… Thần nhi… con làm sao vậy?" Hiểu con không ai bằng mẹ, thấy Âu Dương Thần hiện lên thống khổ, trong lòng Trình Tâm biết nhất định đã xảy ra chuyện gì? "Thần nhi, con cãi nhau với Tuyết Nhi có phải không " Trình Tâm cũng ngồi xuống sô pha, nghiêm mặt nói. Trầm mặc… Âu Dương Thần vẫn như cũ trầm mặc. Nếu thật là cãi nhau thì tốt rồi. "Âu Dương Thần… rốt cuộc Tuyết Nhi ở đâu?" Trình Tâm cũng đề cao âm điệu. "Bà xã, đừng kích động." Âu Dương Tường lập tức lên tiếng an ủi, hiển nhiên cũng nhìn ra Âu Dương Thần không thích hợp, đứa con trai này vẫn làm cho Âu Dương Tường rất yên tâm, ngoại trừ trên chuyện tình cảm, từ sau khi Tuyết Nhi xuất hiện, Âu Dương Tường coi như đã hoàn toàn yên tâm, nhưng bây giờ, thấy con trai như vậy, Âu Dương Tường cũng không thể không lo lắng. "Ông xã, em thế nào có thể không kích động? Nhưng con dâu của em, bị con trai bảo bối của chúng ta làm cho tức giận đi rồi." Hiển nhiên Trình Tâm vẫn cho rằng Âu Dương Thần có lỗi, vẫn bảo vệ Hân Nhi. "Con nhất định sẽ tìm được cô ấy, cô ấy sẽ trở lại" Lời này của Âu Dương Thần vừa là an ủi Trình Tâm, cũng là một lần nữa an ủi mình. "Vậy con còn không mau đi. Mẹ còn chờ ôm cháu?" Trình Tâm tức giận nói đến. Reng reng Đúng lúc chuông điện thoại di động của Âu Dương Thần vang lên. Âu Dương Thần mệt mỏi cầm lấy điện thoại "Nói?" "Chủ tử, tất cả bệnh viện cùng khách sạn đều đã kiểm tra qua không có tin tức của phu nhân." Trầm mặc hai giây. "Sân bay…." "Đều đã kiểm tra qua, không có tin tức của phu nhân, cũng không có nhân vật khả nghi ra vào." "Làm sao vậy, là ai, tìm được không? Ở đâu?" Trình Tâm ở một bên kích động cướp lấy di động của Âu Dương Thần. "Con dâu của tôi tìm được không?" "Ngạch, phu… phu nhân…" Bên kia điện thoại Long Nhị có chút kinh ngạc, làm sao có thể là phu nhân, chẳng lẽ phu nhân đã biết sao? "Nói mau, Tuyết Nhi ở đâu?" "Ngạch, theo bằng chứng của cảnh sát suy đoán, phu nhân là ở trong vụ án nổ tung kia…" Giọng Long Nhị trầm thấp truyền đến, đoán rằng phu nhân cũng giống như chủ tử vẫn ôm hi vọng. Vụ án nổ tung…. ba chữ kia làm Trình Tâm dường như muốn tê liệt ngã xuống. "Cái gì nổ tung, lặp lại lần nữa,,,, " "Ngạch, phu nhân là như vậy…." Long Nhị đại khái đem tất cả chuyện nói ra. "Như thế Tuyết Nhi….." Trình Tâm thật sự đã không thể đứng thẳng, ngã vào trong lòng Âu Dương Tường. "Ông xã, con bé Tuyết Nhi, thật sự đã chết." "Không, cô ấy sẽ không chết." Âu Dương Thần vội vàng nói, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào nói Hân Nhi đã chết. "Vậy còn muốn thế nào? Tại sao cãi nhau với Tuyết Nhi, tại sao không có phái người bảo vệ con bé, con biết rõ Tuyết Nhi đã từng gặp nguy hiểm." Trình Tâm cũng bắt đầu kích động nói, còn nhớ rõ khi đó Hân Nhi cùng Trình Tâm nói Âu Dương Thần đối với mình rất tốt, ngay cả lúc ra ngoài đi dạo phố cũng nhớ sẽ mua cho Âu Dương Thần cái gì, lúc nấu ăn cái gì dinh dưỡng làm thế nào có vẻ thích hợp dưỡng dạ dày. Đứa bé nhu thuận như thế, cứ như vậy không có…. Đúng vậy, giờ phút này Âu Dương Thần lại càng tự trách, nghĩ đến ngày đó kêu tất cả người của Ám Dạ rút lui không bảo vệ cho Hân Nhi nữa, khi đó mình là làm sao vậy, vẫn cho là mình rất bình tĩnh, nhưng vì sao lại như vậy? Tại sao tổn thương đến người mình yêu nhất sâu như thế. Nhìn giờ phút này Âu Dương Thần đau khổ, Trình Tâm cũng không muốn nói cái gì nữa. Cầm lấy túi sách lôi kéo Âu Dương Thần đi, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, con trai hại chết con dâu, Trình Tâm đau lòng, rất đau lòng, nhưng, dù sao cũng là đứa con mình mang thai mười tháng sinh ra, bản thân có năng lực thế nào, giờ phút này Trình Tâm rất tự trách vì sao mấy năm nay chỉ biết cùng Âu Dương Tường ở bên ngoài sống phóng túng, không có làm tròn trách nhiệm của người mẹ, tại sao mấy ngày hôm trước không gọi điện thoại cho Tuyết Nhi…., nhưng, không còn kịp, thật sự không còn kịp rồi.