"Tôi không có người thân." Hân Nhi buồn buồn nói ra những lời này. "Vậy cha của đứa bé kia đâu?" Lê Cận vô ý hỏi, nhưng sau khi hỏi xong liền hối hận, nếu Hân Nhi nói cô ấy không có người thân vậy tại sao anh làm sao có thể hỏi đây, quả nhiên, Lê Cận chú ý tới sắc mặt của Hân Nhi sắc mặt tối sầm lại. Cha ư? Cha của đứa trẻ ư? "Thần, anh xem người phụ nữ đó thật đáng thương đó nha, chồng cô ta có con ở bên ngoài, người phụ nữ này nên đối mặt với vấn đề này ra sao đây, người chồng này thật là quá đáng, thật là quá đáng." Hân Nhi tức giận xem kịch trên tivi. "Được rồi, đứa ngốc, em cứ yên tâm đi, chồng em nhất định không làm những chuyện như vậy đâu." Âu Dương Thần vuốt ve đầu Hân Nhi. "Vậy nếu như anh cũng giống như người chồng kia không cẩn thận có con bên ngoài thì sao đây?" Hân Nhi chỉ là tùy ý hỏi. "Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra, trừ em ra, không có người phụ nữ nào khác có tư cách sinh ra đứa bé của Âu Dương Thần." Trừ em ra, không ai có tư cách sinh ra đứa bé của Âu Dương Thần. Hân Nhi vẫn dừng lại ở những lời này. Khi đó Thần nghĩ mình là Tuyết Nhi, còn bây giờ thì sao đây? Đứa bé của Hân Nhi không được phép tồn tại, không, không thể, đứa bé này là của ta, không thể, cô không thể không có đứa bé này. "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Lê Cận thấy Hân Nhi thể hiện nét khổ sở trên mặt, cho là lời của mình gợi cho Hân Nhi chuyện đau lòng. "Không có việc gì." Hân Nhi nhàn nhạt đáp lời, nghĩ tới mình nên trốn đi đâu mới có thể bảo vệ đứa bé đây, với thế lực của Âu Dương Thần chỉ sợ ở nơi này không có cách nào sống nổi, nếu để cho anh ấy biết đứa trẻ này tồn tại, như vậy đứa bé nhất định sẽ, , , , , "Aida, thật xin lỗi tôi nghe điện thoại một chút." "Alo." Sắc mặt Lê Cận trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. "Thưa Tổng giám đốc, bốn giờ chiều nay máy bay sẽ khởi hành." "Ừ, tôi biết rồi, giờ tôi đang bận chút chuyện, đến lúc đó tôi sẽ đến thẳng phi trường." Nói xong, Lê Cận liền cúp điện thoại. “Tôi quên giới thiệu, tôi họ Lê, gọi Lê Cận, còn cô?" Lê Cận lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh của Hân Nhi. "Gọi em là Hân Nhi." Hân Nhi hướng về phía Lê Cận hơi cười cười, đối với người ân nhân cứu mạng này, Hân Nhi không biết vì sao cô có cảm giác vô cùng thân quen, cảm giác anh ta sẽ không làm thương tổn mình. Hân Nhi Trong đầu Lê Cận thoáng qua một khuôn mặt trong sáng đang tươi cười, em gái nhỏ của anh cũng gọi là Hân Nhi, Hân Nhi, , , , , người phụ nữ trước mặt và em gái nhỏ của hắn cũng tên là Hân Nhi, người phụ nữ tên Hân Nhi này khiến cho người ta thương tiếc? Còn em gái, em được ông trời an bài như thế nào đây? "Hân Nhi." Lê Cận kêu cái tên này mấy ngày này, cái tên Hân Nhi này, trong lòng Lê Cận kêu gào rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gọi ra miệng, có cảm giác khổ sở. "Ừ." "Chiều nay anh muốn xuất ngoại sao?" Hân Nhi chú ý nội dung câu chuyện anh mới vừa nói. "Ừ, à, đến thành phố A chủ yếu là có một ít chuyện riêng, nhưng đã giải quyết xong, nhà tôi ở nước Pháp, không cần lo lắng, tôi sẽ tìm người chăm sóc cho cô." "Anh có thể dẫn tôi đi không?" Cô nhất định phải giữ được đứa bé, hơn nữa Hân Nhi cảm thấy người đàn ông này rất đáng tin tưởng. Hiện tại đây là biện pháp duy nhất, nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt, giờ phút này Hân Nhi bất lực mà nắm được bè gỗ giữa đại dương. Đưa cô ấy đi, Hân Nhi nói ra yêu cầu này làm Lê Cận rất là kinh ngạc, thật ra vấn đề này Lê Cận cũng đã nghĩ tới, lúc thấy Hân Nhi rơi lệ cộng với việc nhìn vẻ mặt bất lực của Hân Nhi tối qua khi ở trên xe này thì trong lòng Lê Cận cảm thấy Hân Nhi không đáng bị tổn thương. Cô gái như thế nên được người khác yêu thương xem như trân bảo, không nên bị thương tổn như vậy, thế nhưng ý niệm tồn tại cũng không lâu, anh và cô ấy là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao có loại tư tưởng đó trong đầu? chắc chắn cô sẽ không đồng ý , giờ Hân Nhi lại yêu cầu như thế, Lê Cận cũng thật sự kinh ngạc. "Tôi van ngươi, van anh hãy dẫn tôi đi đi, chỉ cần dẫn tôi ra nước ngoài, tôi sẽ không liên lụy anh, tôi thật sự không thể ở lại thành phố A được nữa, tôi thật sự không thể mất đi đứa bé." Hân Nhi thấy Lê Cận trầm tư, cho là anh không muốn, nên tiếp tục mở miệng van xin. "Được." Lê Cận đã ra quyết định quan trọng rồi, quay về phía Hân Nhi nói. "Cám ơn. Cám ơn" nghe được Lê Cận đồng ý, Hân Nhi giống như được hít thở không khí, vui đến nỗi sắp khóc. Chỉ biết nói cám ơn không thôi. Lê Cận xoay người đi gọi điện thoại. "Paty, hãy hủy bỏ chuyến máy bay cho tôi, dùng máy bay tư nhân của tôi. Nhanh lên” Lê Cận cúp điện thoại, gửi cho Hân Nhi một ánh mắt an tâm. "Thưa chủ tử, đã điều tra ra, chính là hai người đàn ông kia bắt cóc phu nhân, sau đó dẫn tới đây, xảy ra tranh chấp, hai người đàn ông này, một người bị dao gọt trái cây đâm chết, còn một người bị súng bắn chết , hiện trường không có dấu vết đánh nhau. Tôi đã điều tra được thủ phạm giết chết hai người này ở lầu Tiểu Lâu chính là Roan, còn có việc làm người khác nổ tung chính là Lâm Hiểu" "Giết." Âu Dương Thần lạnh lùng buông ra hai chữ, có thể thấy giờ phút này Âu Dương Thần lửa giận bừng bừng. Bắt cóc phu nhân của chủ tử, chủ tử làm sao có thể dễ dàng bỏ qua đây. "Thưa chủ tử, điện thoại của bí thư." Tập đoàn Âu Thị “Đúng là Âu Dương Thần tiên sinh đây sao? Chúng tôi là, , , , " "Đi vào rồi nói." Âu Dương Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn tổ trọng án cao cấp Đốc sát nói, sau đó trực tiếp đi đến phòng làm việc. Giống như bậc vua chúa bước lên ngai vàng, lịch sự mở nút cài, ngồi xuống, "Nói đi." Mấy vị cảnh sát âm thầm liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên là vua thương mại Âu Dương Thần, ở mức độ này, , , , , "Âu Dương Thần tiên sinh, chúng tôi thuộc tổ trọng án, chuyện là như vầy, về vụ án bắt giam thủ phạm làm nổ tung con đường, căn cứ vào nhân viên pháp chứng đã chứng minh, phát hiện chiếc nhẫn của nạn nhân, chúng tôi điều tra được chính là Ngài đặc biệt yêu cầu đại sư Fell từ nước ngoài thiết kế, toàn thế giới chỉ có một chiếc, chính là chiếc nhẫn này, xin hỏi Ngài và nạn nhân có quan hệ như thế nào." "Cô ấy chưa chết." Thời điểm Âu Dương Thần thấy chiếc nhẫn kia, thái độ thay đổi rõ ràng, ngay sau đó là tức giận, cô ấy chưa chết. Làm sao cô ấy có thể chết được đây. Ngạch Các thành viên thuộc tổ trọng án đều sợ hết hồn, bởi vì câu nói này của Âu Dương Thần rõ rang có ý cảnh cáo. Cô ấy chưa chết như thể là lời xác định rõ ràng. "Vậy xin hỏi ông và chủ nhân chiếc nhẫn này có quan hệ như thế nào?" Lúc này chỉ có Đốc sát cao cấp phản ứng nhanh nhất, biết người phụ nữ này đối với Âu Dương Thần nhất định co ý nghĩa quan trọng, nếu không tâm tình của hắn cũng sẽ không kích động như thế. "Là vợ tôi." Âu Dương Thần lạnh lùng nói.