-Hắc hắc! Không thể nói! Không thể nói! Mẹ Trình thần bí đắc ý rung đùi, bộ dáng kia quả thực giống y mấy thầy tướng số trong miếu. -Mẹ… Tiêu Nham tức giận, giơ tay muốn kéo bộ tóc giả thật vất vả mới đội lên được kia xuống. Mẹ Trình cả kinh, nhanh tay túm lấy tay Tiêu Nham, đề phòng cậu phá hỏng mái tóc giả vất vả lắm mới làm được. -Tiêu Nham, ngoan, nghe lời mẹ đừng làm bậy, mẹ biết con có rất nhiều thắc mắc, nhưng bây giờ mẹ không thể nói gì với con được, đợi tí nữa con sẽ rõ. Mẹ Trình chớp chớp ánh mắt “điềm đạm đáng yêu”, cầu xin Tiêu Nham lúc này đang giận điên lên. Tiêu Nham luôn không chịu nổi mỗi khi mẹ dùng cái ánh mắt “điềm đạm đáng yêu” đó nhìn cậu, đành phải hờn dỗi ngồi một chỗ cắn khăn tự kỷ, ánh mắt nhìn trừng trừng bé sàn nhà đáng thương, như muốn đem phận nộ dồn hết xuống sàn mới cam tâm. Mẹ Trình sợ Tiêu Nham lại làm bậy, đành phải chịu cái áp lực chết người kia ngoan ngoãn ngồi một bên, giống như con chó nhỏ bị chủ nhân ngược đãi trốn ở một bên, đến ho cũng không dám ho một tiếng. Loại không khí quỷ dị này kéo dài mãi cho đến khi bố Trình gõ cửa nói là chú rể đã đến, mới có chút biến chuyển. Mẹ Trình vừa nghe thấy vị cứu tinh đã đến, trong lòng bắt đầu theo phương Tây “A men” theo phương Đông “Quan thế âm bồ tát”, chỉ cần trong lòng nghĩ đến thần phật gì, thì đều cảm tạ hết qua một lần. -Hừ! Thì ra bố cũng là “tòng phạm”! -Tiêu… Tiêu Nham, con… Mẹ… Cái kia… chuyện này… Bị Tiêu Nham đe dọa như thế, mẹ Trình bắt đầu nói lắp. -Không phải nói là chú rể đến rồi sao? Đi thôi! Con muốn xem xem rốt cuộc ba mẹ đang làm trò quỷ gì. Nếu thật sự muốn trêu chọc con, con nhất định sẽ làm cho ba mẹ có một đoạn “hồi ức” suốt đời khó quên! -À… Được, chúng ta mau đi thôi. Mẹ Trình đợi Tiêu Nham đứng dậy, mới đưa tay nhấc đuôi váy lên, đề phòng cậu té đập mặt xuống sàn. Nếu để cho Tiêu Nham té ngã, chỉ sợ rằng bà cùng ông xã sẽ không còn nhìn thấy mặt trời, sẽ không còn hít thở không khí ngày mai nữa… Mà Tiêu Nham quả thực đi lại cũng khó khăn, cậu bị bắt mang giày cao gót nữ, cũng may là gót giày cũng không quá cao, bằng không mặt này nhất định bầm dập. Đáng chết! Là thằng mất dạy nào phát minh ra giày cao gót? Khổ thân, cũng may cậu không phải phụ nữ, nếu không chẳng phải tra tấn chính mình tới chết sao. Nghĩ đến đây, tức giận Tiêu Nham vất vả lắm mới áp chế được lại hừng hực dấy lên. Cái tên chú rể chết tiệt! Đây chính là suy nghĩ của Tiêu Nham lúc bấy giờ.