Trở lại Đài Loan đã ba ngày, ba ngày nay Tiêu Nham vẫn ăn không ngon ngủ không yên. Thiếu hơi ấm quen thuộc của người kia, Tiêu Nham mỗi ngày đều khó có thể ngủ được. Còn một tuần nữa là phải về công ty đi làm, Tiêu Nham bắt buộc chính mình phải mau chóng lấy lại tinh thần. Mở ra tờ báo mới mua sáng nay, Tiêu Nham trừng lớn mắt… Ước chừng khoảng ba trang, tất cả đều là về người đã khiến cậu đau lòng — Cung Tường Âm. Cung Tường Âm – tổng tài tập đoàn Cung thị, trước đêm tổ chức tiệc chiêu đãi lần đầu nhậm chức hắn đã tổ chức họp báo, trước cánh phóng viên hắn cho biết vào ngày 28 tháng 12, cũng chính là ba ngày sau, hắn sẽ chính thức cưới vị hôn thê của hắn về nhà, tin bất thình lình này làm chấn động toàn xã hội. Làm người ta nghi hoặc chính là, Cung Tường Âm chưa bao giờ công khai đã có hôn thê, có người nói, đã từng có nhiều ông chủ của các tập đoàn lớn vì muốn lôi kéo tâp đoàn Cung thị, đều đem con gái giới thiệu cho hắn lại không thấy hắn lui tới cùng ai, bởi vậy tin Cung Tường Âm sắp kết hôn lọt vào nhiều phương diện phỏng đoán… Hắn… Ba ngày sau sẽ kết hôn… Biết được tin này, nhẫn nhịn cùng kiên cường của Tiêu Nham cuối cùng vào thời khắc này cũng tan vỡ. Cậu gào khóc thảm thiết, khóc đến ruột gan như muốn đứt từng khúc vậy. Tuy rằng đã sớm biết, cũng sớm có chuẩn bị, nhưng cậu vẫn ôm hy vọng tất cả đều là giả, bây giờ cái hy vọng nhỏ nhoi kia đều bị tờ báo này đập tan hết. Cậu lao tới phòng tắm, cởi quần áo, dùng nước lạnh gột sạch chính mình, thân thể bị cậu thô lỗ chà sát tới đỏ lên, cậu vẫn cứ dùng sức chà sát giống như muốn lột xuống một tầng da mới vừa lòng. Tiêu Nham muốn rửa sạch dấu vết mà Cung Tường Âm lưu lại trên người, cũng muốn rửa sạch hình ảnh hắn ta ở trong lòng, thế nhưng, bất luận cậu có chà rửa thế nào, sự thật này đã sớm khắc ở trên người, giống như gông cùm, càng vùng vẫy càng siết chặt. Không biết qua bao lâu cậu mới ngừng hành hạ bản thân, khoác áo tắm lên người cậu bước ra khỏi phòng tắm, vừa ngồi xuống giường điện thoại trong phòng khách liền vang lên. Mang theo thân thể mệt mỏi, Tiêu Nhâm chậm chạp đi nghe điện thoại. -A lô, ai đấy? -Tiêu Nham, là bố đây! Nghe thấy giọng bố truyền từ ống nghe qua, Tiêu Nham đột nhiên cảm thấy muốn khóc, cố nén nước mắt, cậu không thể để cho bố lo lắng được. -Bố à, có việc gì không? -Con đi Châu Âu về rồi à? Chơi có vui không? Câu hỏi quan tâm của ba Trình lại làm Tiêu Nham thương tâm nhớ lại. -Dạ! Cũng được. Nghẹn ngào, Tiêu Nham không nhịn được rơi nước mắt. -Xảy ra chuyện gì à? Nghe giọng con có chút là lạ. -Không có gì đâu bố. -Tiêu Nham, con ngày mốt có thể về nhà một chuyến không?