Vô Ý Vi Chi

Chương 61

Dưới bàn tay là một mảnh bóng loáng, Lâm Vu Chi còn chưa tỉnh lại liền sờ sờ theo bản năng, bên tai hình như có tiếng chim hót, có cái gì đó chui rúc trong ngực anh, cánh tay phải có chút đau như bị kim châm. Anh không nhớ tối qua mình có đến “Duyệt Hải Hiên”, càng không nhớ mình có gọi Syven đến đây. Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, đột nhiên Lâm Vu Chi bừng tỉnh. Không đúng! Anh đi Pháp cùng Vô Ý! Mở to mắt, đầu tiên lọt vào trong tầm nhìn chính là một cái đầu; cúi đầu, chính là một cái đầu vùi trong ***g ngực anh, còn dưới bàn tay… Tim Lâm Vu Chi dao động, liếc sang Vu Hồng nằm phía bên kia vẫn chưa dậy, anh rút cái tay không biết đã chui vào trong áo người nào đó ra, tiếp đó, trong mắt anh hiện vẻ dở khóc dở cười, anh cảm nhận được rõ ràng trước ngực ướt một mảng, có thể thấy được người nào đó ngủ rất ngon. Chất lượng giấc ngủ của người này vẫn luôn là điều bọn họ hâm mộ. Nhẹ nhàng đặt cánh tay của người nào đó đang quàng qua người anh xuống dưới, lại chậm rãi rút cánh tay phải bị người nào đó gối đến mức tê rần, Lâm Vu Chi thở hắt ra, ngồi dậy. Tiếu Vi nằm ngủ bên cạnh anh đã lăn ra khỏi đệm từ lúc nào. Lấy tay lau nước miếng bên khóe miệng người nào đó, Lâm Vu Chi dịch dịch từng chút một ra khỏi chăn. Nghĩ đến chuyện đây là lần đầu tiên bốn anh em họ cùng ngủ trên một chiếc giường lớn, Lâm Vu Chi có một cảm giác kỳ lạ. Dịch ra được đến bên ngoài đệm, Lâm Vu Chi cầm quần áo của mình nhẹ nhàng ra ngoài. Người nào đó có chất lượng giấc ngủ siêu tốt lẩm bẩm trở mình một cái, cánh tay lại khoát lên một người khác, đối phương có dấu hiệu bị cậu đánh thức. Ngoài cửa sổ là tiếng hót của chim chóc, Lâm Vu Chi đi xuống lầu không rửa mặt ngay, mà là mặc thêm quần áo, mở cửa nhà. Mặt trời đã lên cao đến tận đỉnh đầu, ánh mặt trời chói chang nhưng không nóng đến mức làm cho người ta không thở nổi như ở Hongkong, trong không khí có một mùi thơm ngát không thuộc về ban đêm phiêu tán khắp nơi. Chỗ bóng râm trong sân còn đọng những giọt sương còn chưa bốc hơi, bản thân mình đã bao lâu chưa được du nhàn thích ý như thế này? Lâm Vu Chi mở rộng hai tay, xoay vặn thắt lưng, quay người vào nhà đánh răng rửa mặt. Có cái gì đang cọ cọ vào chân anh, Lâm Vu Hồng vừa ngủ một giấc ngon lành suốt một đêm dần mở mắt, anh tìm được thứ đầu sỏ đang cọ vào chân mình. Đè lại cái chân đang quấy rối trên đùi anh, nhìn phía sau người nào đó là một khoảng trống, khắp phòng là ánh sáng xuyên vào qua tấm rèm, anh biết trời đã sáng. Người nào đó bị đè lại chân vẫn còn muốn cọ, không cọ được cậu lẩm bẩm một tiếng: “Ngứa.” Lâm Vu Hồng nhìn người trong ***g ngực phỏng chừng có thể ngủ được thêm một giờ, phải chấp nhận mà nới lỏng tay. Người nào đó tiếp tục cọ một hồi vào chân Lâm Vu Hồng, cọ đến khi chân mình không ngứa nữa, rồi mới thoải mái thở hắt ra, ngủ tiếp. Không nghĩ rằng chân mình còn có công dụng giúp hết ngứa, nhìn thấy hai chân bóng loáng của đối phương đối lập hẳn với mình, Lâm Vu Hồng không có cảm tưởng đặc biệt gì. Tỉnh rồi thì dậy thôi. Có chút khó khăn vì phải rời ra khỏi vị trí trung gian giữa người nào đó và Lâm Vu Chu, Lâm Vu Hồng đi đến phía bên kia đá đá Tiếu Vi đã lăn ra bên ngoài quay về đệm, mở cửa xuống dưới. Cửa vừa đóng, Lâm Vu Chu hơi mở mắt, lại nhắm lại. Dịch vào sát một người, anh ôm đối phương, tiếp tục ngủ. Thẩm Tiếu Vi vừa quay về với tấm đệm cuối cùng cũng có thể nằm thoải mái, trở mình một cái, ôm người nào đó ngủ tiếp. Đi đến phòng khách, Lâm Vu Hồng nghênh diện thấy Lâm Vu Chi đi ra từ phòng tắm, chào buổi sáng tốt lành, anh liếc thấy một mảng nước trước ngực đối phương. Lâm Vu Chi cúi đầu nhìn, hỏi nghiêm túc nói: “Nước miếng của Vô Ý.” Lâm Vu Hồng nhướng mi, đi lướt qua Lâm Vu Chi vào phòng tắm: “Em đi rửa mặt.” Lâm Vu Chi vào phòng thay quần áo lấy một chiếc áo T – shirt sạch sẽ khác trong vali để thay, vứt chiếc áo đang mặc vào trong giỏ giặt quần áo. Vào bếp pha một ấm trà, rót cho mình và Vu Hồng một chén. Rất nhanh Lâm Vu Hồng đã rửa mặt xong, trở lại phòng khách ngồi xuống, cầm chén trà: “Hôm qua Vô Ý mua bánh mì nướng, muốn ăn không? Em nướng.” “Hai cái là được rồi, không đói lắm.” Uống ngụm trà, Lâm Vu Hồng vào bếp làm bữa sáng. Trong năm người chỉ có Lâm Vô Ý là biết nấu ăn, những người khác chỉ có thể làm chút món đơn giản, ví dục như bỏ bánh mì vào máy nướng bánh, rồi phết thêm chút bơ. Tiện tay lấy một quyển sách trên sofa, Lâm Vu Chi mở ra, là sách nước ngoài, không phải tiếng Anh, nhưng nhìn qua cũng không giống tiếng Pháp. Nhìn trang bìa, Lâm Vu Chi cũng từng du học ở nước ngoài mấy năm nên lại có phát hiện mới, hình như là tiếng Đức. Đặt quyển sách về chỗ cũ, Lâm Vu Chi lại cầm một quyển khác trên bàn trà, mở ra, là tiếng Anh. Chờ đến khi Lâm Vu Hồng bưng một khay bánh mì nướng và một hộp bơ ra ngoài, liền nhìn thấy Lâm Vu Chi đọc một quyển sách, anh tò mò hỏi: “Anh biết tiếng Pháp?” Lâm Vu Chi gấp sách lại, đỡ lấy khay bánh mì từ tay Lâm Vu Hồng, đặt xuống bàn trà nói: “Là sách tiếng Anh, anh xem còn hiểu được, những cái khác thì không. Hình như Vô Ý không chỉ biết tiếng Pháp.” “Sao nói vậy?” Lâm Vu Chi đưa cuốn sách lúc trước anh xem cho đối phương: “Hình như cuốn này là tiếng Đức.” Lâm Vu Hồng lật giở một hồi, qua một lát, anh giương mắt: “Đúng là tiếng Đức.” Lâm Vu Chi bình tĩnh phết bơ lên bánh mì, nói: “Cậu ấy luôn có thể cho chúng ta những kinh hỉ.” “Không phải cậu ấy luôn nói mình là ảo thuật gia sao?” Lâm Vu Hồng cắn một miếng bánh mì, nhíu mi, hình như nướng hơi cháy. Annh tin người nọ còn có thể cho bọn họ những điều kinh ngạc khác nữa. Người mà cơm đến chỉ việc há miệng không có quyền lợi xoi mói, Lâm Vu Chi cắn một miếng bánh mì, thỉnh thoảng uống ngụm nước trà, bữa sáng của hai người rất hiếm khi đơn giản như thế. Nơi cầu thang có tiếng bước chân, hai người đồng thời nhìn qua, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy Lâm Vu Chu với cái đầu rối tung do vừa ngủ dậy đi xuống dưới. Nhìn thấy đĩa bánh mì trên bàn, Lâm Vu Chu đi tới: “Không phải tối qua Vô Ý có lấy trứng gà và jambon từ nhà Susan về sao? Các anh ăn cái này?” Nói xong, anh cầm một cái, cắn một miếng, rồi sau đó là vẻ mặt ghét bỏ, nướng cháy rồi. “Em biết chiên trứng?” Lâm Vu Hồng bỏ lại miếng bánh mì mới ăn được một nửa. Vẻ mặt ghét bỏ của Lâm Vu Chu cứng đờ, ngồi xuống ghế sofa: “Không biết. Em biết luộc trứng.” Lúc này đổi thành Lâm Vu Hồng mang vẻ mặt ghét bỏ, anh không thích ăn nhất chính là trứng luộc. Lâm Vu Chu bỏ bánh mì lại: “Em chờ Vô Ý dậy rồi mới ăn. Em đi đánh răng rửa mặt.” “Ăn hết cái kia của em đi, đừng để Vô Ý nói em lãng phí.” Lâm Vu Chu ngậm nửa còn lại của cái bành mì trong miệng, đứng dậy đi về phía phòng tắm. Ba cái miệng ăn hết bánh mì của mình xong, Lâm Vu Hồng cũng không ăn nữa. Lâm Vu Chi không hổ là lão đại, sau khi ăn hết một cái anh lại cầm thêm cái nữa, đề nghị: “Có lẽ chúng ta nên học cách làm mấy món đơn giản, ví dụ như chiên trứng.” Lâm Vu Hồng chưa nói có muốn học hay không, anh càng nguyện ý nhìn thấy một người đứng trong bếp, mặc tạp dề nấu cơm cho anh, cho dù có là tiện lợi đơn giản anh cũng thích. Trong phòng ngủ, Thẩm Tiếu Vi đã tỉnh nhưng vẫn chơi xấu “trên giường” không chịu dậy. Lâm Vô Ý đã ngủ một giấc đã đời đang sờ sờ cằm cháu trai ngoại đến mức gần như muốn hủy diệt, thích thú không muốn buông tay, bất quá vẫn nhắm mắt nằm trên giường. Thẩm Tiếu Vi để mặc cho đối phương sờ, tò mò hỏi: “Cậu nhỏ, cháu nhớ hình như cậu chưa từng có râu dài, cũng không thấy cậu từng dùng kem cạo dâu.” Lâm Vô Ý buồn bực mở miệng: “Không thể mọc được. Mấy người Hanna, Crowe, chú Tom đều có râu quai nón, nhìn mà hâm mộ lắm. Trước kia tôi còn thấy mình không có râu trông đẹp trai lắm, hiện giờ già rồi, không có râu sẽ không có mị lực.” Thẩm Tiếu Vi lập tức nói: “Cậu đã có mị lực lắm rồi. Cháu và cậu đi ra ngoài, người khác đều nói cháu là anh cậu, cháu bị áp lực lắm.” “Thật hả?” Cười tít mắt. “Thật đó thật đó.” Tên họ Lâm nào đó lập tức da mặt rất dày, nói: “Cậu là người gặp người thích mà.” “Phải phải, cậu nhỏ tuyệt đối là người gặp người thích, cho nên không cần để râu gia tăng mị lực đâu.” “Ha ha ha…” Người nào đó nở gan nở ruột hôn lên mặt cháu trai ngoại một cái, rồi mới duỗi thắt lưng: “A, rời giường thôi, đói rồi.” “Cậu nhỏ, cháu muốn ăn trứng chiên.” “Không thành vấn đề.” Hai người trên giường cuối cùng cũng dậy, sau khi Lâm Vô Ý xuống lầu nhìn thấy hai cái bánh mì nướng bị cháy, cậu quăng cho ba cháu trai dậy sớm một ánh mắt đồng tình, mang hai cái bánh mì vào bếp. … ‘Xèo ____’ Lòng trứng rơi vào trong chảo, bốn anh đàn ông đang ngồi trong phòng khách chờ ăn sáng chỉ cảm thấy âm thanh này thật dễ nghe. Căn nhà ở trong thành nhỏ của Pháp này trong mắt họ không thể coi là lớn, lúc gần trưa thì chờ ăn trứng chiên, nhìn thấy con mèo trắng phơi nắng bên cửa sổ, còn có đám chim chóc thỉnh thoảng bay qua sân, tất cả đều thanh thản dễ chịu như vậy. “Tôi quên tưới nước cho hoa trong sân rồi, ấm nước ở góc nhà đó. Bữa sáng kiêm bữa trưa lập tức xong ngay.” Bốn người cùng đứng lên. Chỉ chốc lát sau, liền thấy được cảnh bốn ông chủ lớn luôn bận rộn trong công việc của chốn đô thị phồn hoa đang cùng vây quanh một vườn hoa nhỏ để tưới nước. Thậm chí Lâm Vu Chi còn tìm được xẻng để dọn sạch cỏ dại trong vườn hoa. Khi Lâm Vô Ý bưng bát đĩa ra khỏi phòng bếp, liền nhìn thấy bốn cháu trai của mình đang dọn vườn hoa cho cậu. Buông bát đĩa xuống, cậu cười lớn gọi: “Ăn cơm thôi, các cưng ơi.” Các cưng ơi… Thân mình bốn người chấn người, quay đầu lại nhìn. Thấy được một chàng trai tuấn mỹ đang tươi cười sáng lạn lại vô cùng ôn nhu vẫy tay với họ, tiếp đó lại vào trong bếp. Thẩm Tiếu Vi bỏ thùng tưới nước xuống, có chút nói: “Sao em cảm thấy cậu nhỏ đang gọi Ethan?” “Cậu ấy rất có tự giác làmchú.” Lâm Vu Chu vỗ vỗ tay cho sạch đất, vào nhà. Các cưng ơi… Vừa rồi người này tốt nhất đừng có coi anh là trẻ con, Lâm Vu Hồng cũng vào nhà. Lâm Vu Chi để cái xẻng vào chỗ cũ, trong mắt hiện lên một nụ cười, không biết Vô Ý có phát hiện ra không, vừa rồi ngữ điệu gọi người của cậu rất giống bà chủ nhà. Ảo thuật gia khéo tay không chỉ chiên trứng gà, có cả jambon, bánh mì nướng, nước ép cà rốt, đương nhiên, đều là thứ lấy từ nhà Susan tối qua. Bánh mì vàng óng có thêm nước tương hoa quả hoặc là bơ, còn phối hợp với nước cà rốt, hương vị thật tuyệt. Đây mới là đồ ăn chứ! Lâm Vu Chi căn bản không còn bộ dáng phải ăn hai cái bánh mì khô khốc như lúc nãy, khẩu vị được mở rộng ra nhiều để thưởng thức mỹ thực. “Hiện giờ hơi nóng, lát nữa tôi dẫn các cậu đến quán café nhá, thủ tục chuyển nhượng tôi giao cho các cậu đó. Đến chiều chúng ta ra ngoài đạp thanh.” “Đạp thanh?” Không nói rõ muốn đi đâu đạp thanh, Lâm Vô Ý hỏi: “Các cậu đều biết đi xe đạp nhỉ?” Bốn người gật đầu, Lâm Vô Ý cười nói: “Vậy tôi đi mượn bốn cái xe đạp, chúng ta sẽ quay về làm học sinh.” Nhìn bộ dáng hăng hái phấn chấn của cậu, bốn người chuyên tâm ăn, chỉ cần người này cao hứng là được rồi. Ăn cơm xong, bốn người thu dọn một chút, Lâm Vô Ý thay quần áo để đi ra ngoài, mang cả Daphne và các cháu trai đi. Quán café cách chỗ ở không xa, năm người nhàn nhã đi trên đường, coi như tiêu thực sau bữa ăn. Vừa đi, Lâm Vô Ý vừa giới thiệu tình huống của thành nhỏ cho bốn người. Người đi đường thấy họ đều chào hỏi Lâm Vô Ý, gọi cậu là “Dean”, có thể nhìn ra được Lâm Vô Ý chung sống rất tốt với cư dân của thành nhỏ này. “Cậu nhỏ, người ở đây rất tốt với cậu đó.” Thẩm Tiếu Vi cảm khái nói. Lâm Vô Ý cười ha ha nói: “Tôi là người gặp người thích mà.” Thẩm Tiếu Vi cười, trong mắt ba người còn lại cũng mang ý cười, người này rất có lòng tin về mị lực của mình. Đi vào quán café, đẩy cửa, chuông gió thông báo cho người trong quán biết có người đến. Susan và Betty đều ở đây. Lâm Vô Ý cho Daphne ra khỏi túi mèo, Daphne quen thuộc tìm một vị trí, nhảy lên đó phơi nắng. Hàn huyên với Susan và Betty một lát, năm người cùng vào văn phòng với Susan, bàn bạc chuyện chuyển nhượng cửa hàng. Ở bên trong nghe khoảng năm phút đồng hồ, Lâm Vô Ý ra ngoài, cậu hoàn toàn không hiểu gì cả, nghe mà choáng váng đầu óc. Trong quán có mấy người là lữ khách tự do đến Al, Betty đang tiếp đón, Lâm Vô Ý thấy cậu không có chuyện gì để làm, liền ra sau quầy bar pha café. Khi bốn người ra khỏi phòng làm việc liền ngửi thấy hương thơm café nồng đậm. Lâm Vô Ý cầm khay ra khỏi quầy bar: “Đến đây, thưởng thức tay nghề của tôi.” Năm người ngồi ở vị trí trong góc, Lâm Vô Ý bày ra bốn ly café: “Blue Mountain, Cappuccino, Latte, Mocha, các cậu tự chọn đi.” Bốn người chọn loại mình muốn uống, Thẩm Tiếu Vi hỏi: “Cậu nhỏ, cậu uống cái gì?” Lâm Vô Ý mang chút hồi tưởng nói: “Tôi thích mùi của café hơn. A, còn có điểm tâm, để tôi đi lấy. Điểm tâm do Susan tự làm, tuyệt đối không thể bỏ qua.” Nhìn Lâm Vô Ý đi mất, Lâm Vu Chi lên tiếng: “Cuộc sống nơi này rất thích hợp với cậu ấy. Đơn giản, tĩnh lặng.” Thẩm Tiếu Vi mâu thuẫn nói: “Em thấy cậu nhỏ như vậy mà sống ở Hongkong là rất ủy khuất, nơi đó quá ầm ĩ, quá rộng lớn, quá phức tạp. Thế nhưng em lại không muốn cậu ấy sống ở một nơi cách xa chúng ta thế này.” Lâm Vu Hồng thản nhiên nói: “Nếu cậu ấy vẫn muốn ở đây, anh sẽ ủng hộ. Tất cả đều xem ý nguyện của cậu ấy.” Lâm Vu Chu vẫn nhìn Lâm Vô Ý, không nói gì. Lâm Vô Ý trở lại rất nhanh, bưng hai khay điểm tâm nhỏ. Ngồi xuống cạnh Vu Chu, cậu cầm một miếng cắn một cái, rồi mới say mê nheo mắt lại: “Thơm quá, tôi thích nhất là vị dâu tây đó.” Nhìn dáng vẻ này của cậu, Lâm Vu Hồng cầm một cái, cắn vào miệng. “Cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi do dự nói. “Nếu cậu muốn tiếp tục ở đây, bọn cháu ủng hộ cậu.” Tuy rằng làm vậy anh sẽ mất mát, nhưng không có gì quan trọng hơn so với việc người này vui vẻ. Lâm Vô Ý ngẩn người, sau đó ôn nhu cười. Ăn hết điểm tâm, cậu nói: “Trước kia không muốn về nhà, một là vì nơi này quả thực rất đẹp, một nguyên nhân khác là do tôi không thân quen với người nhà. Hơn nữa nếu tôi luôn ở Hongkong, sẽ không thể chiếm được ba ba. Hiện giờ khác rồi.” Cậu vươn một bàn tay, lập tức Lâm Vu Hồng cầm lấy, Lâm Vu Chi vươn tay, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều đặt tay vào. Cầm chặt tay cả bốn người, Lâm Vô Ý cảm kích nói: “Nếu tôi biết có một ngày, tôi có thể thoải mái ở cùng các cậu như vậy, nhất định tôi sẽ không rời Hongkong, nhất định sẽ không.” Bốn người nắm chặt tay cậu, Lâm Vu Chi nói: “Chúng tôi đều hy vọng cậu có thể ở Hongkong, để ở nhà. Hoan nghênh cậu trở về, Vô Ý.” Lâm Vô Ý bật cười. “Cậu nhỏ, thật vui vì cậu có thể ở Hongkong.” Thẩm Tiếu Vi nghiêng người, hôn lên mặt Lâm Vô Ý. “Tôi sẽ cho cậu trấn nhỏ Hongkong mà cậu muốn.” Lâm Vu Hồng nói ra lời hứa của anh. Lâm Vu Chu cũng hôn lên mặt Lâm Vô Ý: “Tôi sẽ giữ chặt sợi dây của con diều.” “Tôi sẽ vĩnh viễn ở nhà.” Sau quầy bar, Susan và Betty nhìn năm người mà tâm động không thôi. Nếu không phải đã biết quan hệ của bốn người kia với Lâm Vô Ý, hai người sẽ cảm thấy xung quanh năm người bay đầy tim hồng. … Susan giúp Lâm Vô Ý mượn được bốn chiếc xe đạp. Hơn 4 giờ chiều, bên ngoài không còn quá nắng, Lâm Vô Ý vung tay lên, ra ngoài đạp thanh. Lấy một chiếc chong chóng từ trong quán café, Lâm Vô Ý giống như một hướng dẫn viên du lịch, giơ cao chong chóng rồi dẫn mấy cháu trai ra khỏi quán café. Khi Thẩm Tiếu Vi đã lên xe đạp, Lâm Vô Ý không biết lái xe liền ngồi sau anh, hô to: “Xuất phát!” Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đã rất nhiều năm không đi xe đạp, ban đầu tay lái có chút bất ổn. Mười mấy phút sau đã thích ứng được, cuối cùng bọn họ cũng khống chế được xe đạp thật tốt. Chong chóng chuyển động, cơn gió mát trong mùa hè của trấn nhỏ nước Pháp thổi bay tóc Lâm Vô Ý. Một tay vịn vào vai Tiếu Vi, một tay giơ cao chiếc chong chóng, dường như cậu được quay về với tuổi thơ. Nhìn người ở phía trước, Lâm Vu Chu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ở đằng sau khống chế tốt tốc độ của xe đạp. Con đường đá của trấn nhỏ cũng không bằng phẳng, hành động như vậy đối với họ mà nói hoặc là quá xa vời, hoặc là chưa bao giờ có. Thế nhưng dưới ảnh hưởng của người này, tất cả đều có vẻ cực kỳ bình thường. Bởi vì nguyên nhân có ba nghiêm gia quản giáo và tự bản thân người nào đó, cho dù cậu có nhiều bạn bè rất tốt rất tốt, có đôi khi cậu cũng không thể quá thân thiết với bạn bè. Nhưng mấy người này thì khác hẳn. Họ là người nhà của cậu, lại là cháu nội cháu ngoại của cậu, cậu không có gì đắn đo hay lo ngại để ở cùng họ. Quay đầu, cười thật tươi với ba người, Lâm Vô Ý giơ chong chóng lên thật cao, không kìm lòng được liền hát lên. ____ Đi qua đường phố, đi qua suối chảy, rời khỏi trấn nhỏ, đạp xe đạp vào một vùng màu tím. Nơi này rất đẹp, rất đẹp, nhưng không phải nơi trong lòng tôi. Tôi là Lâm Vô Ý, là một đứa con được ba ba chiều hư, vĩnh viễn cũng không lớn. Tôi hy vọng có thể mang đến cho người tôi yêu những khoát hoạt, những hạnh phúc. ____ Ba, ba xem, Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều đến đây. Đều giúp con thu dọn tâm tình, đều giúp con vượt qua thời khắc gian nan nhất trong cuộc đời. Ba, rời xa ba con rất thống khổ, nhưng gặp lại người nhà lại cho con những hạnh phúc khác. Đã từng, con là con diều trong tay ba; sau này, con sẽ thành con diều trong tay họ, tâm con sẽ tiếp tục bay lượn tự do trên không trung, bởi vì, họ sẽ giúp ba giữ chặt sợi dây trên người con, sẽ không để con bị lạc mất phương hướng. “Tiếu Vi, bên kia kìa, có thấy không? Nơi đó toàn là cỏ huân y đó.” “Thấy rồi.” “Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, theo chong chóng của tôi đi, tôi đưa các cậu đi chơi diều.” “Cậu có mang diều sao?” “Có mà, chính là tôi.” “…” Đây là tình tiết chỉ trên phim mới có thôi chứ? Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cố gắng đạp xe đạp, vận động như vậy có cảm giác hoàn toàn khác hẳn với lúc họ ở trong phòng tập thể thao. Nhìn người đang cười tùy ý đằng trước, tâm tình của họ cũng tốt lên theo. Bay đi, Vô Ý, muốn bay cao thì bay cao vào, chúng tôi sẽ giữ chặt sợi dây kia của con diều. Đi tới chỗ cỏ huân y, Thẩm Tiếu Vi dừng xe lại dưới yêu cầu của Lâm Vô Ý. Giơ cao chong chóng, Lâm Vô Ý chạy về phía bãi cỏ huân y, quay đầu gọi mấy người cháu mau đuổi kịp cậu. Ánh nhìn đó, nụ cười đó của cậu đọng lại thật sâu trong lòng bốn người. Cứ để xe đạp bên cạnh đồng cỏ, bốn người đuổi theo. Mặt trời bắt đầu xuống núi, cỏ huân y nở rộ không chỉ thu hút đàn bươm bướm và ong mật, mà còn hấp dẫn mọi người càng yêu phong cảnh. Trong bãi cỏ huân y, Lâm Vô Ý giơ cao chong chóng chạy tới chạy lui, Lâm Vu Chu cầm cameras bấm máy không ngừng. Lâm Vu Chi kéo tay Lâm Vô Ý, trên mặt là nụ cười sủng nịch; Lâm Vu Hồng ngửi thấy mùi thơm của cỏ huân y mà Lâm Vô Ý đưa lên gần mũi anh, gật đầu vừa lòng; Thẩm Tiếu Vi để cậu nhỏ nhảy lên lưng mình, cười to; Lâm Vô Ý vươn tay muốn lấy cameras của người nào đó, cũng muốn chụp ảnh người nào đó mới được. Tịch dương dần xuống, cả đồng cỏ huân y được bao phủ bởi một màu vàng óng ánh. Có người đến giúp, bốn người cùng vây quanh một người đang cười vui vẻ nhất, chụp lại tấm hình ghi dấu thời khắc cả bốn người đều ở cùng cậu. “Các cậu nói, lần này của chúng ta có được tính là nghỉ phép không?” “Tính.” “Vậy sau này các cậu còn muốn tới không?” “Có thể suy xét.” “Sau này tôi muốn đưa Ethan, Ryan và Andrew đi cùng.” “Được.” “Vu Chu, tôi muốn gửi những tấm hình này cho ông nội cậu.” “Không thành vấn đề.” “Sau này, lại đến đây cùng tôi nhé.” “Được.” Lâm Vô Ý lại giơ cao chong chóng trên tay: “Đi thôi, đói bụng rồi. Buổi tối Susan sẽ làm bò bít tết đó.” “Vô Ý.” Dưới tịch dương, Lâm Vu Hồng không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên trán người nào đó: “Cho dù là vui vẻ hay khổ sở, cậu đều có chúng tôi.” Khóe miệng Lâm Vô Ý xuất hiện nụ cười tươi rạng rỡ, ôm lấy đối phương: “Tôi biết.” Khi Lâm Vu Hồng buông Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Chu cầm tay Lâm Vô Ý: “Đi thôi, “ngồi” xe của tôi.” “Được đó.” “Cậu nhỏ, sau này cậu muốn trở về lúc nào cũng có thể tìm cháu.” Thẩm Tiếu Vi cầm bàn tay còn lại của cậu. Lâm Vu Chi lấy chong chóng từ trên tay Lâm Vô Ý, nhìn ba người kia tay trong tay chạy đằng trước, anh nói nhỏ với người bên cạnh: “Có lẽ chúng ta có thể đầu tư hạng mục cỏ huân y ở đây.” “Trở về rồi bàn.” Lâm Vu Hồng hít sâu một hơi, anh hy vọng, có một ngày, sự khoái hoạt của người kia là toát ra từ nội tâm, hy vọng có một ngày, người nọ có thể chân chính đi ra khỏi nỗi bi thương ông nội qua đời. “Cậu ấy sẽ đi ra.” Lâm Vu Chi nhìn người kia, khẳng định: “Chỉ cần chúng ta không rời khỏi, cậu ấy sẽ đi ra.” “Em sẽ không rời khỏi.” Lâm Vu Chi thổi chiếc chong chóng trong tay, trước mắt hiện ra hình ảnh người nọ giơ cao chong chóng và cười tươi, có lẽ, anh nên làm chút chuyện gì đó. Bốn người đạp xe đạp trở về quán café, Susan, Betty đều ở đây, Wary cũng đến. Họ vừa về, Betty đã kéo Lâm Vô Ý qua một bên, nói nhỏ với cậu mấy câu, Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, tiếp đó gật đầu tỏ vẻ đã biết. Khi cậu trở lại chỗ mấy cháu trai, Thẩm Tiếu Vi hỏi: “Cậu nhỏ, Betty tìm cậu làm gì vậy?” Lâm Vô Ý trả lời: “Betty nói với tôi vừa rồi có một người đến tìm tôi, có thể lát nữa lại đến.” “Ai?” Bốn giọng nói. Lâm Vô Ý thuận miệng trả lời: “Một sinh viên rất có thực lực của học viện mỹ thuật. Năm ngoái cậu ta đến Al để vẽ cảnh vật, chúng tôi quen nhau trong quán café. A, còn chưa rửa tay, tôi đi rửa tay đây.” Tiếp đó cậu nói với vẻ thật đáng thương: “Tôi có thể được ăn khoai tây chiên không?” “Đồ ăn vớ vẩn.” Lâm Vu Hồng không cho phép. “Nhưng… Tôi muốn ăn…” Lâm Vô Ý ai oán đi rửa tay. Lúc này, Betty đi tới, rót café cho bốn người, cô nói nhỏ: “Có nhiều người thích Dean lắm, các anh phải chú ý an toàn của cậu ấy.” Lâm Vu Chi lập tức nói: “Dean nói có một sinh viên học viện mỹ thuật đến tìm cậu ấy?” Betty mặt nhăn mày nhíu: “Đó là một người khá trẻ tuổi. Dean chỉ giúp người đó vì người đó là khách tự do đến vẽ cảnh vật, nhưng chúng tôi đều nhìn ra được người đó đang theo đuổi Dean.” Tiếp đó cô nhún vai. “Dean rất chậm chạp về phương diện này. Tôi đã nói với người kia Dean sắp rời khỏi Al để về Hongkong, nhìn qua trông người đó thương tâm lắm.” Lâm Vô Ý đi rửa tay đã về, Betty cười với cậu, rời đi. Ngồi xuống, Lâm Vô Ý cầm chén trà của mình uống một hớp, dường như không có hứng thú nói về người sắp đến tìm cậu, mà là nói: “Ăn cơm xong chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn, mấy ngày nay sẽ ăn ở nhà. Ngày mai bắt đầu đóng gói, đầu tiên là đóng gói sách trước, trong nhà có sách là nhiều nhất.” “Ngày mai sẽ có người mang vali đến đây.” Lâm Vu Hồng nói tiếp. Lâm Vô Ý gật đầu, rên rỉ một tiếng: “Đói quá.” Nói xong, cậu nhoài người lên bàn, thoạt trông rất chi là đói bụng. ‘Leng keng leng keng!’ Chuông gió trên cửa phát ra âm thanh. Lâm Vô Ý không ngẩng đầu, bốn người cũng không tò mò nhìn qua. Người đi vào nhìn quanh một vòng, phát hiện người hắn muốn tìm, hắn đi nhanh tới. “Dean!” Bóng đen phủ xuống, cùng với đó là vẻ vui sướng của một người. Lâm Vô Ý ngẩng đầu, ánh mắt bốn người đều trầm xuống.