Vô Ý Vi Chi
Chương 57
Uống một ngụm café, Hanna Jones thở hắt ra, nói với người đang đứng bên cửa sổ với vẻ nhớ mong: “Thật nhớ café Dean pha quá. Không biết lúc nào mới có thể được uống café cậu ấy pha đây. Haizzz…”
Người đứng gần cửa sổ quay đầu lại, mỉm cười: “Không phải Dean nói sẽ về Pháp sao? Chờ cậu ấy viết xong bản thảo chắc là có thể gặp mặt.”
Jones thất vọng nói: “Cậu ấy về Pháp là vì sau này sẽ không bao giờ ở Pháp nữa. Oliver, em nói sau này Dean có thể không thân thiết với chúng ta nữa không? Cậu ấy còn không cho chúng ta đi Hongkong gặp cậu ấy.”
Oliver Joss ngồi xuống bên cạnh Jones, nói: “Dean rất lười, nhưng cũng không phải loại người bỏ bê bạn bè. Nếu truyền thông Hongkong không còn chú ý cậu ấy như vậy nữa, cậu ấy sẽ đồng ý cho chúng ta đến Hongkong gặp cậu ấy.”
Jones ngồi gần lại, hỏi với vẻ rất muốn được đối phương ủng hộ: “Kỳ thực truyền thông Hongkong cũng không nhất định sẽ nhận ra chúng ta chứ. Chúng ta có nối tiếng đến vậy sao?”
Joss cười: “Anh có thể thử xem.”
Hai vai Jones sụp xuống: “Quên đi. Coi như anh chưa hỏi.”
Joss cầm ly café của mình uống một ngụm, nói: “Thật ra chúng ta cũng có rất nhiều cơ hội để đến Hongkong đấy.”
“Cơ hội nào?”
“Nếu “Học viện Tử La Lan” có quan hệ làm ăn với “Truyền thông Diều”, không phải chúng ta sẽ có hàng loạt cơ hôi để đến Hongkong sao?”
Nhất thời hai mắt Jones tỏa sáng: “Đúng vậy! Sao anh lại quên chứ!”
“Cho nên.” Joss vỗ vai Jones. “Đại họa sĩ của chúng ta có nên suy xét đến chuyện mở triển lãm tranh cá nhân ở Hongkong không?”
Jones ôm lấy Joss, cười ha ha: “Anh thực sự là quá ngốc, vậy mà không nghĩ ra! Oliver, vẫn là em thông minh! A, chúng ta có thể hợp tác trên rất nhiều phương diện với Hongkong nha!”
“Vậy ngài Hanna Jones có thể bắt đầu chuẩn bị chưa? Năm nay anh chưa vẽ được một bức tranh nào đâu.”
Jones suy sụp tinh thần một chút, sau đó vỗ ngực cam đoan: “Chờ sau khi gặp được Dean, anh cam đoan trong vòng ba tháng sẽ vẽ được toàn bộ số tranh cần cho cuộc triển lãm. A, anh có linh cảm rồi, anh đi chuẩn bị đây!”
Một hết chỗ café còn lại chỉ với một hớp, Jones đứng dậy chạy đi. Nhìn anh ta đi, Oliver Joss tao nhã nhấp café, không lo lắng năm nay ông anh họ này của mình không có tác phẩm nào. Còn một người đàn ông có râu quai nón trên mặt, từ đầu tới cuối không nói câu nào, đang ngồi trên ghế sofa đơn lúc này mới lên tiếng: “Tên Quách Điền Sơn kia sẽ bán ra cổ phần của “Diều” trong tay hắn sao?”
Joss mỉm cười, đã có dự tính trong lòng, nói: “Tôi sẽ làm cho hắn không thể không bán ra.”
Người đàn ông nhíu mi: “Nếu Lâm Thị muốn cổ phần trên tay hắn thì sao?”
Joss tùy tiện nói: “Lâm Thị là Lâm Thị, Dean là Dean. Chúng ta là bạn của Dean không có nghĩa cũng là bạn với Lâm Thị. Tôi vẫn luôn hoài nghi họ có thật tình tiếp nhận Dean không, chăm sóc tốt cho Dean không. Lâm Thị muốn số cổ phần trên tay Quách Điền Sơn, sẽ dùng đủ tài chính để mua được. Đương nhiên, có lẽ họ sẽ phát hiện ra quan hệ giữa Dean với chúng ta, thế nhưng kế hoạch của chúng ta sẽ không thay đổi. Trên tay Quách Điền Sơn không có nhiều tiền đến thế, hắn dùng bất động sản của mình để thu mua “Tường Thiên” đã không còn đường lui, nếu hắn đủ thông minh, bán cổ phần của “Diều” mới là lối thoát duy nhất cho hắn.”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Điều tôi lo hiện nay chính là người của Lâm gia sẽ lợi dụng thân phận Dean. Lão tiên sinh qua đời, Dean đồng ý với lão tiên sinh sẽ ở lại Hongkong, thân phận của cậu ấy không thể giữ bí mật mãi được. Huống chi tôi thấy Dean rất tín nhiệm người nhà cậu ấy, cậu ấy sẽ không dễ dàng làm tiện lợi cho người khác. Nếu người của Lâm gia phản bội sự tín nhiệm của cậu ấy dành cho họ, Dean sẽ rất thống khổ.”
“Cậu ấy vẫn còn chúng ta.” Trong mắt Joss có ánh sáng lạnh. “Chú Tom, vào lúc chúng ta thất vọng nhất, Dean đã vươn tay với chúng ta; vậy thì hiện tại, chính là lúc chúng ta bảo vệ Dean.”
Người đàn ông gật đầu: “Dean vẫn còn chúng ta.”
…
Ngón tay xoa nhẹ mi tâm đầy nghiêm túc của Vu Hồng, Lâm Vô Ý nằm trên giường cười tủm tỉm nói: “Tôi cam đoan không còn gì giấu cậu.”
Lâm Vu Hồng cầm tay người nào đó, nằm nghiêng đối mặt với người nào đó, không còn ôm hy vọng gì nói: “Dù có chính cậu cũng không biết.”
Ờm… Hình như là vậy. Lâm Vô Ý dịch dịch về phía trước, Lâm Vu Hồng hơi dùng lực một chút, ôm chặt người kia trong ngực, không quan tâm hành động của mình có thân mật quá hay không.
“Tôi tưởng có chuyện gì cậu sẽ tìm tôi đầu tiên.” Đây mới là điều anh để ý nhất.
“Tôi hỏi cậu cậu cũng không nói thật với tôi.” Lâm Vô Ý an tâm rúc trong ngực cháu mình, nhắm mắt lại: “Vu Hồng, tôi có tiền, còn có một vài người bạn rất lợi hại, tôi có thể giúp các cậu, tôi cũng muốn giúp các cậu. Có lẽ có lúc tôi cần các cậu chăm sóc, nhưng tôi cũng có thể chăm sóc, bảo vệ các cậu, tôi là trưởng bối.”
“Với tôi cậu chỉ là Vô Ý. Thứ cho tôi không thể tôn kính ra mặt với một trưởng bối còn nhỏ tuổi hơn tôi được.” Lâm Vu Hồng không muốn thừa nhận những người bạn của Lâm Vô Ý đã vượt quá rất nhiều rất nhiều so với dự liệu của anh. Người này, còn thần bí hơn nhiều so với mấy người tưởng, mà anh, thì không thích cảm giác này.
“Đây chẳng qua chỉ là tuổi tôi ít hơn thôi. Sau này Ryan và Andrew đều phải gọi tôi là ông chú nhỏ đó.” Lâm Vô Ý không còn bài xích cách xưng hô này nữa, ngửa đầu, hôn lên cằm có mùi kem cạo dâu của Vu Hồng một cái: “Bỏ qua đi. Điều này chứng minhh tôi rất có mị lực đó, xem bạn tôi lợi hại thế nào kìa.”
“Cậu thích mình có mị lực?” Cái hôn này làm tâm tình Lâm Vu Hồng tốt hơn nhiều.
Lâm Vô Ý lập tức nói: “Đương nhiên. Tôi chính là Dean của trấn nhỏ Hongkong người gặp người thích hoa gặp hoa nở mà.”
Người ta nói thế này nghĩa là tự tin hay là da mặt dày? Lâm Vu Hồng sờ lên cằm bóng loáng của đối phương, nhắc nhở: “Cậu nên ngủ.”
Lâm Vô Ý thoáng ngẩng đầu, hôn lên mặt Vu Hồng một cái: “Ngủ ngon.” Tiếp đó, cậu chỉ chỉ vào mặt mình: “Nụ hôn chúc ngủ ngon của tôi đâu? Vu Chi đã cho rồi đó.”
Vu Chi? Lâm Vu Hồng ấn một nụ hôn lên khuôn mặt cũng bóng loáng của đối phương một cái, không hiểu sao tim đập có chút lỡ nhịp.
“Ngủ ngon.”
Điều chỉnh tư thế một chút, Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, yên tâm rúc trong ngực cháu mình. Trong ký ức, vòng ôm của ba cũng dày rộng như thế, ấm áp như thế.
Lâm Vu Hồng còn không biết mình bị người ta so sánh với ông nội, chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc người này còn có bao nhiêu bí mật mà anh không biết? Đột nhiên Lâm Vu Hồng hiểu ra, nếu muốn chân chính, hoàn toàn giữ người này ở Hongkong, ở Lâm gia, việc mà họ phải làm còn lâu mới đủ. Anh đã nhận ra mối uy hiếp, những người bạn từ miệng Vô Ý đã gây uy hiếp cho anh.
Lâm Vô Ý không hề nghĩ nhiều như vậy, đang suy nghĩ xem phải giới thiệu từng người bạn tốt của mình cho Vu Hồng thế nào liền ném chuyện này ra sau đầu. Với cậu, bạn cậu và mấy người cháu trở thành bạn tốt của nhau là chuyện không sớm thì muộn. Hôm sau ngủ dậy Vu Hồng đã đi làm, Lâm Vô Ý ăn bữa sáng kiêm bữa trưa, dọn dẹp phòng đơn giản một chút rồi tự nhốt mình trong thư phòng.
“Cậu nhỏ… vậy mà lợi hại như thế…”
Trong phòng làm việc của phó đổng “Tập đoàn Chính Đầu”, Thẩm Tiếu Vi bất khả tư nghị, ấp úng nói. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Chu mang vẻ mặt nghiêm túc không nói gì, nhưng ý tứ trong mắt rất giống nhau. Lâm Vu Hồng lạnh giọng nói: “Trong hành trình đi Pháp lần này mấy người bạn của Vô Ý nhất định sẽ đến gặp chúng ta. “Học viện Tử La Lan” không thông qua chúng ta mà là trực tiếp tạo áp lực với Quách Điền Sơn, ý của bọn họ rất rõ ràng, họ không tin tưởng chúng ta.”
“Chúng ta không cần họ tin tưởng.” Lâm Vu Chu là người tức giận nhất. “Vô Ý là người của Lâm gia, bọn họchỉ làbạn.”
Thẩm Tiếu Vi do dự nói: “Nếu chúng ta không có quan hệ tốt với bạn của cậu nhỏ, chắc cậu nhỏ khó xử lắm. Có thể nhìn ra được cậu nhỏ rất tín nhiệm họ.”
Lâm Vu Chi nói: “Vô Ý là người của Lâm gia, sau này muốn định cư ở Hongkong, chúng ta hoan nghênh bọn họ đến Hongkong gặp Vô Ý, cũng đồng ý hợp tác làm ăn với họ. Chúng ta không can thiệp vào quyền lợi kết bạn của Vô Ý, bọn họ cũng không can thiệp vào quyền lợi có quan hẹ tốt với người nhà của Vô Ý giống vậy, anh nghĩ bọn họ sẽ hiểu đạo lý này. Còn hành trình đi Pháp, chúng ta phải đi cùng Vô Ý, xử lý chuyện của cậu ấy bên Pháp, biểu hiện của chúng ta chân thành và lễ độ là được rồi, bọn họ có tiếp nhận không, có tin tưởng không, không liên quan đến chúng ta. Vô Ý không thể ở lại Pháp, đó là sự thực.”
Ảnh hưởng của Lâm gia trong giới kinh doanh không thể so được với một phần nhỏ trong sức ảnh hưởng của “Học viện Tử La Lan” ở châu Âu, nhưng trong giới chính trị Lâm gia lại có ảnh hưởng cao hơn “Học viện Tử La Lan”, cho nên Lâm Vu Chi không thể không biết mấy người bạn này của Lâm Vô Ý có thể mang đến áp lực gì cho Lâm gia. Bọn họ tôn trọng bạn bè Vô Ý, nhưng đối phương cũng phải tôn trọng họ giống như vậy.
Thẩm Tiếu Vi gật đầu, anh họ Vu Chi nói đúng. Lâm Vu Hồng nói: “Kế tiếp nhất định Quách Điền Sơn sẽ bán cổ phần của hắn ở “Diều” ra ngoài. Chúng ta mua 10%, còn lại giao choHọc viện Tử La Lan.”
“Tại sao?” Lâm Vu Chu khó hiểu.
Lâm Vu Hồng nói: “Nếu anh đoán không lầm, “Học viện Tử La Lan” sẽ dùng danh nghĩa của Vô Ý để thu mua cổ phần của “Diều” trên tay Quách Điền Sơn. Để cho Quách Điền Sơn nghĩ chúng ta và “Học viện Tử La Lan” cạnh tranh nhau là được rồi.”
“Huy Laichiếm 5%.” Lâm Vu Chi yêu cầu. “Nếu Quách Điền Sơn đủ thông minh, tốt nhất hắn nên rời khỏi Hongkong.”
Lâm Vu Hồng không phản đối: “Vậy chúng ta đều có 5%.”
Thẩm Tiếu Vi bất mãn: “Em thì sao? Các anh đừng có gạt em ra ngoài. Đừng khi dễ em không mang họLâm.”
“Em có thể đầu tư nhập cổ, anh hoan nghênh.” Lâm Vu Chu không khách khí nói.
Thẩm Tiếu Vi hừ lạnh: “Em cũng muốn làm một cổ đông củaDiều.” “Diều” đại diện cho cậu nhỏ, anh tuyệt đối muốn chiếm một phần.
“Tùy em.” Lâm Vu Chu không phản đối. Đối với họ “Diều” có một ý nghĩa khác hẳn, Tiếu Vi muốn đầu tư, anh vui vẻ tiếp nhận.
Chuyện của “Diều” cứ quyết định phân chia như vậy, còn một con diều khác vẫn đang vùi đầu trong tập thơ của mình ở thư phòng. Bản thảo của tập văn xuôi đầu tiên đã giao cho Caroline. Lâm Vô Ý đắm chìm trong suy nghĩ của mình, dường như lại nhớ đến ba ở bên mình, ở đây, không chỉ có ba, còn có các anh chị, cháu trai cháu gái, cậu, vẫn luôn ở bên cạnh người thân, chưa bao giờ rời đi.
…
Chuyện của công ty “Diều” giống như một bộ phim, cao trào liên tiếp xuất hiện. Kế hoạch thu mua “Tường Thiên” của Quách Điền Sơn đến giữa chừng thì bị “Học viện Tử La Lan” gây rối, hắn không có tài chính hùng hậu nên không thể không bán cổ phần của “Diều” trên tay mình. Nào biết hắn vừa bán ra, hai tập đoàn “Huy Lai” và “Chính Đầu” đã mua mất 10%, toàn bộ 20% cổ phần còn lại bị một người Pháp thần bí mua hết. Quách Điền Sơn tung ra 30% cổ phần để đổi lấy phần tài chính khấu trừ cho số tiền vốn mà hắn đã quăng vào “Tường Thiên” vì muốn mở công ty ở Hongkong. Làm hắn không ngờ chính là, sau khi hắn bán cổ phần của “Diều” ra ngoài, “Học viện Tử La Lan” lại rút khỏi đợt cạnh tranh này. Hắn không chỉ phải dùng một số tiền nhiều hơn so với dự định rất nhiều để thu mua “Tường Thiên”, mà còn mất đi tầm ảnh hưởng của mình ở “Diều”, Quách Điền Sơn không thể không hoài nghi tất cả đều do Lâm Thị giở trò đằng sau.
Nhưng hắn không có chứng cứ để chứng minh hết thảy là do Lâm Thị và “Học viện Tử La Lan” âm thầm hành động. Giới làm ăn đều biết “Học viện Tử La Lan” gần như không chen chân vào sự vụ ở châu Á, họ cũng chưa từng hợp tác làm ăn với Lâm Thị, Quách Điền Sơn có nghĩ đến nát đầu cũng không hiểu tại sao “Học viện Tử La Lan” lại xuất hiện. Bất quá sau khi “Học viện Tử La Lan” trả giá cao hơn hắn để thu mua “Tường Thiên”, họ còn thu mua một công ty vui chơi giải trí ở nội địa, Quách Điền Sơn chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, có lẽ đúng như cấp dưới của hắn nói, khủng hoảng tài chính khiến cho “Học viện Tử La Lan” bắt đầu đặt chân đến châu Á.
Kế hoạch thu mua “Tường Thiên” làm xáo trộn bước chân của Quách Điền Sơn, hắn lại mất đi đại bộ phận cổ phần của “Diều”, Quách Điền Sơn bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp của mình một lần nữa. “Diều” đã cho thấy rõ ràng muốn gia nhập vào “Tập đoàn Chính Đầu”, hắn đã mất vốn để chống lại “Diều”. So sánh với thị trường Hongkong đã gần như bị bão hòa, thị trường nội địa có triển vọng hơn, Quách Điền Sơn rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định ở lại nội địa phát triển công ty mới của mình, đợi đến khi hắn có thực lực nhất định sẽ quay về đánh trả Hongkong. Cứ như vậy, trong trận chiến tranh đoạt này, Quách Điền Sơn bại trận phải vào nội địa phát triển, Lâm Vu Chu chính thức trở thành người lãnh đạo mới của “Diều”.
“Học viện Tử La Lan” rút khỏi thị trường châu Á cũng đột ngột như sự xuất hiện của họ. Sau khi thu mua, phân chia, mua đi bán lại mấy công ty của Nhật Bản, Hàn Quốc, vân vân…, “Học viện Tử La Lan” rời khỏi thị trường châu Á, tiếp tục chuyên tâm với thị trường Âu Mỹ của họ. Đối với hướng đi của công ty mà bản thân nó đã rất thần bí này, mọi người không hiểu và cũng không lãng phí tinh lực để nghiên cứu. Sự rời đi của họ làm cho rất nhiều công ty ở châu Á thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đương nhiên, đây là chuyện sau này. Lâm Vu Chu đã trở thành ông chủ của một công ty truyền thông, không còn ngày nào cũng cầm cameras chạy đi khắp nơi giống như trước đây nữa, mà là nghiêm nghiêm túc túc, cẩn thận làm việc.
“Diều” đang trong thời kỳ quá độ, phải làm thế nào để khôi phục niềm tin của cổ đông, phải làm thế nào để giá cổ phiếu của “Diều” tăng lên là những vấn đề anh phải giải quyết. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại trực tiếp gọi vào điện thoại di động của Lâm Vu Chu. Có một người đại diện hạng nhất trong giới kịch nghệ ở châu Âu danh xưng là Eastbourne Tom muốn thông qua công ty “Diều” của Lâm Vu Chu, dựng lại vở kịch kinh điển “Mắt xanh của em” của kịch tác gia Cerf-volant nổi tiếng nước Pháp trên sân khấu của Hongkong. Công việc hợp tác cụ thể, vào cuối tháng 8 đầu tháng 9 Eastbourne Tom sẽ tự mình đến Hongkong để bàn bạc với Lâm Vu Chu.
Cúp điện thoại, nội tâm Lâm Vu Chu mãi vẫn không thể bình tĩnh lại. Nếu không phải gần đây người kia muốn đuổi bản thảo, nhất định anh sẽ lái xe qua đó xử lý. Cái tên kia, thực sự là khiến anh… muốn cắn mạnh vào tai cậu!
Chuyện này, vị họ Lâm nào đó cũng không biết. Được nghỉ hè, Ethan vẫn chưa đi Australia, mà là muốn chờ ông chú nhỏ viết bản thảo xong sẽ cùng chúc mừng với ông chú nhỏ. Cậu còn muốn về Pháp gặp bạn bè, thời gian cấp bách. Hiện tại cậu cũng không tản bộ, mỗi ngày đều rúc trong thư phòng ngoại trừ lúc ăn cơm, ngay cả thời gian tâm sự trong ngày cùng Vu Hồng cũng không có. Lâm Vô Ý muốn đuổi bản thảo, Lâm Vu Hồng liền tiếp nhận chức trách quản gia. Chiều nào anh tan ca cũng mua một ít hoa quả, có đôi khi không đi làm sẽ gọi người đến dọn dẹp nhà cửa. Vào lúc Lâm Vô Ý quên uống nước vì quá chuyên tâm, anh sẽ nhắc nhở cậu uống nước. Ngoại trừ Lâm lão tiên sinh, Lâm Vu Hồng là người đầu tiên hiểu biết bộ dáng của Lâm Vô Ý là gì khi muốn đuổi bản thảo – nghiêm túc, chăm chú, nhập tâm, tràn đầy tình cảm mãnh liệt, khác hẳn với Lâm Vô Ý của lúc bình thường, nhưng vẫn làm cho anh không thể rời tầm mắt được.
Mở cửa vào nhà, Lâm Vu Hồng thay dép lê, một người đi từ trong bếp ra, thái độ cung kính nói: “Lâm tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
“Uhm. Cô đi đi.”
Người làm công cởi tạp dề xuống, cầm đồ đạc của mình rời đi. Mấy ngày nay Lâm Vô Ý ở trong trạng thái “điên khùng” nào đó, ngay cả cửa thư phòng cũng khóa trái, Lâm Vu Hồng cũng không để cậu nấu cơm.
Uống cốc trà lạnh nhất định có để lại cho anh, Lâm Vu Hồng đi tắm trước. Đến cửa thư phòng, quả nhiên cửa bị khóa, anh gõ nhẹ: “Vô Ý, ăn cơm.”
Người trong thư phòng vẫn chưa đáp lại. Không dám quấy rầy suy nghĩ của đối phương, Lâm Vu Hồng chỉ có thể vào bếp ăn cơm trước. Từ khi Lâm Vô Ý giao tập thơ xong và bắt đầu vết tập văn xuôi thứ hai, cả người cậu có chút gì đó là lạ. Lúc đầu Lâm Vu Hồng rất lo lắng, sau đó Giang Y Viện còn đặc biệt gọi điện thoại đến cho anh, nói rằng lúc Lâm Vô Ý viết bản thảo chính là như vậy, lúc này Lâm Vu Hồng mới yên lòng. Cũng có thể sợ Vu Hồng lo lắng, Lâm Vô Ý nhờ mẹ gọi cuộc điện thoại này cho Vu Hồng, miễn cho Vu Hồng luôn nghĩ cậu trốn một mình trong thư phòng trộm khóc.
Uống một bát canh hương vị bình thường, Lâm Vu Hồng xới cho mình thêm một bát cơm. Ba ngày, anh đều ăn cơm tối một mình, chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo, chẳng qua người nào đó đang “bế quan”, anh chỉ có thể nhẫn nại. Nhưng mà tay nghề của người làm công này kém quá, chờ khi Vô Ý bế quan xong nhất định anh phải để Vô Ý làm một bữa tiệc lớn mới được.
Đang ăn, đột nhiên trong thư phòng truyền ra tiếng kêu to của một người.
“A a a a ____!”
Lâm Vu Hồng buông bát chạy đến thư phòng: “Vô Ý!”
Cửa thư phòng mở, một người vọt ra, trực tiếp nhào vào lòng Lâm Vu Hồng: “Vu Hồng Vu Hồng Vu Hồng ____ tôi viết xong rồi viết xong rồi viết xong rồi ____!”
Người nào đó vừa bế quan xong ôm lấy Lâm Vu Hồng vừa kêu vừa hét. Lâm Vu Hồng bị dọa sợ, đầu tiên là thở hắt ra, tiếp đó khóe miệng lộ ra nụ cười, ôm người nào đó đang hưng phấn.
“Viết xong rồi?”
Hai mắt người nào đó lấp lánh rực rỡ, gật đầu thật mạnh trước đôi mắt đen láy của anh: “Viết xong rồi. Tôi muốn chúc mừng chúc mừng chúc mừng.”
“Đi, đi chúc mừng. Muốn ăn gì?”
“Ăn tôm ăn thịt! Tôi đi tắm. Cậu thông báo cho những người khác, a a a a a, tôi viết xong rồi, cuối cùng cũng viết xong rồi!”
Chạy như gió lên lầu, Lâm Vô Ý tắm rửa. Lâm Vu Hồng nhìn cậu lên lầu, khóe miệng mang nụ cười tươi rõ ràng. Cuối cùng cũng không cần phải ăn cơm khó nuốt như vậy nữa.
Lấy di động, Lâm Vu Hồng thông báo cho những người khác. Hẹn ăn ở đâu xong, Lâm Vu Hồng lên lầu. Trong phòng có tiếng nước truyền ra, Lâm Vu Hồng nhìn cửa phòng tắm, do dự không biết có nên đổi cửa phòng tắm thành loại bán trong suốt giống phòng ngủ của ông nội không.
“Vô Ý, mấy thứ quần lót đừng giặt vội, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước.”
“Không sao đâu, rất nhanh thôi.”
Trong phòng tắm, người nào đó do dự một lát rồi ngâm nước cho hai cái quần lót đã bị Vu Hồng thay ra luôn. Ờm, chú giặt quần lót cho cháu cũng không có gì đâu nhỉ, ba cũng thường xuyên giặt quần lót cho cậu mà. Ờm, chắc là Vu Hồng không ngại đâu. Hình như có một cái thay ra từ hôm qua, không phải Vu Hồng định mang đến hàng giặt quần áo để giặt chứ. Vậy thì bẩn lắm. Ờm, kệ đi, giặt sạch trước rồi nói sau, quần lót sao có thể cởi ra mà không giặt được.
Bất quá cuối cùng cũng viết xong, kế tiếp… Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, cậu cảm thấy sau khi từ Pháp trở về chắc cậu sẽ có đủ dũng khí để mở cánh cửa thư phòng và căn biệt thự ba để lại cho cậu. Cố lên, Vô Ý!
Đại trạch của Lâm gia và Thẩm gia, mọi người nhận được điện thoại của Lâm Vu Hồng xong lập tức chuẩn bị luôn. Lâm Vu Chi gọi điện thoại cho giám đốc của một nhà hàng để ngày mai thuê phòng, đêm nay ăn tùy tiện trước, ngày mai sẽ chính thức chúc mừng. Lâm Vu Chu hít sâu vài hơi thuốc, đêm nay anh sẽ ngủ cùng Vô Ý.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
82 chương
13 chương
77 chương
59 chương
10 chương