Vô Ý Vi Chi
Chương 47
Lâm Vu Chu mất ngủ, không chỉ đơn giản vì lạ giường. Toàn bộ đầu óc anh đều nghĩ đến vị cổ đông thần bí kia là ai, còn trước mắt anh luôn hiện ra khuôn mặt tươi cười của người nào đó khi thực hiện được trò đùa dai. Không sao ngủ được, Lâm Vu Chu nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng. Anh không cố ngủ nữa, dậy luôn.
Mặc quần áo, Lâm Vu Chu xuống lầu vào phòng khách. Rót cho mình chén rượu tây, anh ngồi trên ghế sofa, ngẩn người với bóng đêm trên trần nhà. Ba tờ chi phiếu mà Lâm Vô Ý đưa lúc trước vẫn ở trong túi. Đối phương còn gửi mật mã của ba tờ vào điện thoại cho anh, sợ anh không nhớ được. Lâm Vu Chu không hề tra xem ba tờ chi phiếu đó có bao nhiêu tiền, vốn dĩ anh không định dùng nó. Ba tờ chi phiếu đó cho anh nỗi cảm động vượt xa cả giá trị thực của nó.
Đêm nay, sau khi nhận được điện thoại của Dung luật sư, anh đã định trả chúng lại cho Vô Ý, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt mỏi khó nén trên gương mặt người kia, anh lại nhịn xuống. Anh không muốn cứ trả lại qua quýt như vậy, anh rất muốn hỏi người nọ một chút: “Có phải cậu không?”
Uống hết ly rượu, trong lòng Lâm Vu Chu vẫn rất loạn, đứng dậy vào phòng bếp, lấy tiện lợi của ngày hôm sau mà Lâm Vô Ý đã làm cho anh từ trong tủ lạnh ra, kỳ thực đã là hôm nay. Bỏ tiện lợi vào lò viba, hôm nay anh định bỏ bê tất cả công việc, cho nên quyết định tiêu diệt hết phần tiện lợi này trước tiên. Có tiếng bước chân, Lâm Vu Chu ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kinh ngạc.
“Anh?”
Khi thấy em trai ở phòng bếp, dường như Lâm Vu Hồng cũng không thấy kỳ lạ, trong tay anh là một cốc nước, vẻ mặt lạnh nhạt đi đến phía bàn ngồi xuống, lên tiếng: “Thuận tiện đun nóng cháo giúp anh.”
“Anh cũng đói?” Lâm Vu Chu hỏi ngoài miệng, nhưng vẫn mở tủ lạnh, lấy phần ăn của anh trai.
Lấy hộp hình tròn đựng cháo, Lâm Vu Chu hỏi: “Chia cho em một nửa? Của em cũng chia cho anh.”
“Có thể.”
Đun nóng tiện lợi và cháo xong, Lâm Vu Chu chia làm hai phần, hai anh em ngồi đối diện nhau ăn hết bữa khuya. Lâm Vu Chu chủ động lên tiếng: “Em nghĩ về chuyện cổ phần, không ngủ được, không phải anh cũng nghĩ về chuyện này chứ?”
Lâm Vu Hồng vừa ăn vừa thản nhiên nói: “Có lẽ Quách Điền Sơn vẫn chưa biết chuyện này. Hiệ tại dù ông ta có mở cuộc họp ban giám đốc, ông ta cũng không thể có được “Diều”, như vậy ông ta chỉ có một lựa chọn, đó là mang hết những tinh anh của “Diều” đi, để lại cho em một cái xác không hơn. Người của em có năng lực không tồi, nhưng kinh nghiệm tiếp xúc với truyền thông vẫn chưa đủ, anh sẽ giúp em liên hệ với mấy người bạn bên truyền thông, đêm mai, không, là đêm nay, em cùng anh đi gặp họ. Trước khi Quách Điền Sơn có hành động khác, em phải hành động trước.”
Lâm Vu Chu biết tại sao đến giờ này anh trai còn chưa ngủ, nhất định là đang nghĩ cách giúp mình. Lâm Vu Chu mở miệng, cũng không nói cám ơn, chỉ nói: “Em sẽ làm tốt chuyện này, xử lý tốt công ty ông nội cho em.”
“Uhm.”
Lâm Vu Hồng cũng không cần em trai cảm kích. Anh gắp một miếng trứng, gật đầu: “Hương vị rất ngon. Tay nghề của Vô Ý giỏi ngoài dự kiến của anh.”
Lâm Vu Chu cười: “Me too.”
Hai anh em chia sẻ tiện lợi cho nhau, sau khi ăn xong, hai người đều về phòng mình. Nằm xuống, Lâm Vu Chu nhắm mắt lại. Trong lòng không còn rối loạn như vừa rồi. Cho dù người kia có phải Vô Ý không, anh đều cố gắng làm tốt nhất có thể. Bên tai lại vang lên câu nói khẳng định của một người: “Vu Chu lợi hại nhất!”
…
7 giờ, Thẩm Tiếu Vi dậy. Hôm nay anh đưa Ethan đến nhà trẻ, phải dậy sớm. Lúc thức dậy liền thấy một lớn một nhỏ vẫn đang say ngủ, anh đi tắm rửa thật nhanh trước, rồi mới bế Ethan đang rúc cả người vào lòng ông chú nhỏ ra ngoài. Bị cậu họ đánh thức, Ethan không hề cáu kỉnh, ngược lai bé cao hứng cực kỳ. Tối qua bé ngủ cùng ông chú nhỏ!
Ăn sáng xong, Ethan vui vẻ lên xe cậu họ. Đêm nay bé phải về nhà, bất quá đêm mai bé lại được đến đây ngủ với ông chú nhỏ, hơn nữa ngày mốt ông chú nhỏ còn dẫn bé ra ngoài chưa đó. Vừa nghĩ đến đây, Ethan lại một lần hy vọng thời gian trôi qua thật nhanh. Lâm Vô Ý căn bản không biết hai người trên giường đã rời đi rồi. Ngày hôm qua cậu mệt gần chết, chỉ e hôm nay phải ngủ đến tận trưa cậu mới dậy.
10 giờ, Dung luật sư và Ôn Mộc Vân có mặt đúng giờ ở nhà Lâm Chiếu Vũ. Biết được vị cổ đông thần bí kia của công ty “Diều” muốn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần không cần hoàn trả cho con trai thứ hai, Lâm Chiếu Vũ gần như là kinh sợ, cũng vô cùng muốn biết đó là ai. Bởi vậy hôm nay ông đặc biêt ở nhà chờ Dung Trung và Ôn Mộc Vân đến.
Lâm Vu Chu ký tên mình lên một số văn kiện, khi anh nghe Dung Trung và Ôn Mộc Vân nói cho anh biết, từ giờ trở đi anh đã trở thành cổ đông lớn nhất của “Diều”, anh vẫn có cảm giác không chân thực. Tất cả đều quá mức thuận lợi đến mức có chút không bình thường. Làm anh tiếc nuối chính là, anh nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy chữ ký của đối phương. Hiển nhiên Dung Trung đến đây khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, không chỉ không chịu để lộ một chút tin tức của đối phương, thậm chí còn không để họ thấy một văn kiện nào được đối phương ký tên. Mặc dù Dung Trung là luật sư của Lâm gia, nhưng chủ yếu ông ta là luật sư tư nhân của Lâm lão tiên sinh, dù là Lâm Chiếu Đông hay Lâm Chiếu Vũ cũng không thể dùng thân phận chủ nhân của Lâm gia để tạo áp lực với ông ta. Dung Trung và Ôn Mộc Vân mang văn kiện có chữ ký của Lâm Vu Chu rời khỏi, sắc mặt Lâm Chiếu Vũ nghiêm túc.
“Vu Hồng, người kia…”
Lâm Chiếu Vũ cũng có nghi vấn giống con trai mình.
Sắc mặt Lâm Vu Hồng bình tĩnh, nói: “Cho dù là ai, sau này chúng ta sẽ biết. Ba, chuyện này ba đừng hỏi. Hai ngày nay con muốn nghỉ ngơi, cuộc họp đổng sự ngày mai ba đi đi.”
“Con muốn nghỉ ngơi? Có phải thân thể không thoải mái không?” Lâm Chiếu Vũ vừa nghe, lập tức quan tâm hỏi. Con trai này của ông là người cuồng công việc đúng tiêu chuẩn đó!
Lâm Vu Hồng nói: “Không có gì, chỉ là muốn thoải mái chút.”
Con trai đồng ý nghỉ ngơi là một chuyện rất tốt. Lâm Chiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, nói: “Vậy con cứ nghỉ ngơi. Chuyện của công ty bảo họ đến tìm ba.”
“Uhm.”
Lâm Vu Chu ngồi một bên vẫn không nói gì. Lâm Chiếu Vũ rời khỏi thư phòng, ông vừa đi, Lâm Vu Chu lập tức cầm điện thoại di động bấm số của một người, bị Lâm Vu Hồng ngăn lại.
“Hiện tại nhất định cậu ấy còn ngủ, muộn chút hẵng gọi.” Lâm Vu Hồng không cần đoán cũng biết em trai gọi điện thoại cho ai.
“Anh, nếu đúng là cậu ấy thì sao?” Lâm Vu Chu có chút nôn nóng. Anh hy vọng là người kia, lại hy vọng không phải, mâu thuẫn không thể nói rõ.
Lâm Vu Hồng trầm mặc, vấn đề này anh cũng từng nghĩ qua, nhưng mỗi lần ý niệm này xuất hiện anh đều cố gắng áp chế. Qua một lát, Lâm Vu Hồng lên tiếng, nhưng là hỏi lại: “Nếu là cậu ấy, thái độ của em và cậu ấy sẽ thay đổi sao?”
Lâm Vu Chu nhíu mày: “Thay đổi? Dù có phải cậu ấy hay không, thái độ của em với cậu ấy vĩnh viễn không thay đổi.” Người kia là Lâm Vô Ý, là người nhà mà rất để ý, rất để ý.
Lâm Vu Hồng buông bàn tay đang giữ lấy tay cầm di động của Lâm Vu Chu, thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, cần gì phải bận tâm có phải cậu ấy hay không. Không phải cậu ấy, cậu ấy là Lâm Vô Ý; là cậu ấy, cậu ấy vẫn là Lâm Vô Ý. Chúng ta đáp ứng ông nội phải chăm sóc tốt cho cậu ấy, không liên quan đến việc cậu ấy làm gì với chúng ta.”
Lâm Vu Chu nhìn anh trai mình, sau hồi lâu, anh cất di động, gật mạnh đầu: “Anh nói rất đúng.”
Trong một căn phòng đặc biệt trên lầu, Lâm Chiếu Vũ nhìn di ảnh của ba, lâm vào trầm tư. Bạn bè của ba lúc còn sống, cho dù vẫn tại thế hay đã quá cố, không có người nào mà ông không biết. Ông không nghĩ được ba còn có người bạn thần bí sẽ chuyển nhượng cổ phần của một công ty có triển vọng không tồi khi đưa ra thị trường mà không cần hoàn trả cho con trai mình. Người đầu tiên ông nghĩ đến chính là em trai mình. Nếu nói trước kia ông không biết ba yêu chiều em trai đến thế, vậy thì trong suốt khoảng thời gian này cũng làm ông hiểu rõ. Trong di chúc của ba, số gia sản để lại cho em trai ít đến đáng thương, đối với tình cảm yêu thương em trai của ba, điều này rất không bình thường, nhất định ba sẽ dùng đến phương diện khác để bồi thường cho em trai. Như vậy 15% cổ phần kia rất có thể là ba để cho em trai.
Tâm tình Lâm Chiếu Vũ rất phức tạp, nhưng không hề bất mãn. Ông đã là người già qua tuổi sáu mươi, ông có thể hiểu được ba làm vậy cũng rất bất đắc dĩ. Ông có hai người con trai, ông cũng sẽ lo lắng sau khi mình trăm năm sẽ phải phân chia gia sản thế nào mới không làm ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai người con. Có thể nói, di chúc của ba đã gợi ý cho ông. Cứ suy xét mãi, Lâm Chiếu Vũ quyết tâm bảo trì trầm mặc về chuyện này. Em trai không muốn nói, ông cũng coi như không biết. Lúc về già ba rất thích “Diều”, chuyện này chỉ có ông, anh trai và em gái mình biết, mấy tiểu bối không hề chú ý tới. Nghĩ đến tên của công ty đó, Lâm Chiếu Vũ cảm thấy nhất định “Diều” có quan hệ đến em trai, hoặc là nói, em trai chính là con diều trên tay ba.
“Ba, con và anh cả, Chiếu Trinh sẽ chăm sóc tốt cho Vô Ý, ba cứ yên tâm. Chờ bọn con chết, còn có mấy đứa Vu Chi, Vu Hồng. Ba ở trên trời, phải phù hộ cho Vô Ý.”
…
12 rưỡi, tiếng di động kêu đánh thức Lâm Vô Ý. Sờ soạng điện thoại trong ngăn kéo, cậu nhắm mắt nghe máy.
“He-llo.”
“Dean, em vẫn ngủ hả?”
“Hum…” Lâm Vô Ý thanh tỉnh một chút. “Caroline.” Liếc nhìn thời gian một cái, cậu lại mềm nhũn người ra. “Gần đây em ngủ nhiều lắm.”
“Ha ha, vậy không tồi.” Tiếng cười của đối phương thật ôn nhu. “Chị đang ở Mỹ. Hôm qua đã gặp mặt phu nhân, cùng ăn một bữa. Khi sắc phu nhân nhìn ra trông rất tốt, em có thể yên tâm. Có thể thấy được chú chăm sóc phu nhân rất tốt.”
“Hum, vậy là tốt rồi… Hôm trước em nói chuyện với mẹ cũng thấy tâm tình mẹ tốt lắm.”
Caroline chuyển đề tài: “Dean, chị gọi điện cho em không đơn giản chỉ là báo cáo tình hình gần đây của phu nhân cho em, em nên biết chứ.”
Lâm Vô Ý mở mắt.
“Chị biết lúc này không nên quấy rầy em, nên cho em nhiều thời gian một chút, nhưng mà… Dean, cứu, cứu chị với, chị sắp bị tên Telford mập mạp chết tiệt kia thúc giục gần chết rồi. Chị nói với hắn, năm nay em chỉ cho ra một tập thơ hoặc một tập văn xuôi, bản thảo tiếp theo còn phải đợi. Chị nói nguyên nhân cho hắn, hắn đồng ý rồi. Dean, chị biết vậy là không đúng, thực xin lỗi, chị không nên nói chuyện này vào hiện tại cho em, chị…”
Lâm Vô Ý nở nụ cười, cắt ngang Caroline đang tự trách: “Nên nói không đúng là em. Cám ơn chị đã giúp em tranh thủ thời gian. Em sẽ nhanh chóng đưa bản thảo cho chị, lâu nhất là mười ngày.”
“Có gấp quá không? Đến trước tháng sau đưa bản thảo cũng không sao.”
“Không đâu. Chị biết em có linh cảm đều viết vào tùy bút mà, chỉ cần sửa lại một chút là được. Là, tập văn xuôi và tập thơ, em muốn, viết cho ba em.”
Nói những lời này, giọng nói Lâm Vô Ý nghẹn ngào. Caroline vội vàng nói: “Được, em viết gì cũng được. Dean, bọn chị đều rất lo cho em, rất muốn gặp em.”
Lâm Vô Ýáp chế đau lòng khi nghĩ đến ba, nói: “Có thể tháng sau em sẽ về Provence, rồi ở Paris một thời gian ngắn.”
“Thật vậy hả? Tốt quá! Quyết định thời gian xong nhất định phải cho chị biết trước!”
“Em sẽ.”
Trao đổi một chút ý kiến về tập văn xuôi và tập thơ đó với Caroline, Lâm Vô Ý đã nói chuyện điện thoại xong. Nằm trên giường, cậu không muốn động đậy chút nào. Mỗi một lần nghĩ đến ba, đều khiến cho bao nhiêu cố gắng của cậu trong thời gian này bị cuốn trôi. Kéo chăn lên, Lâm Vô Ý trùm kín đầu.
Di động lại vang lên. Lâm Vô Ý kéo chăn xuống, hít sâu vài hơi, lấy di động. Vừa thấy là điện thoại của Vu Chu, cậu vội vàng điều chỉnh tâm tình, bắt máy.
“Hello, Vu Chu.”
“Vẫn đang ngủ à? Hay là dậy rồi?”
“Vừa nhận điện thoại của một người bạn, dậy rồi.”
“Hôm qua cậu quá mệt rồi. Sau này không cần như vậy, tôi tình nguyện ăn ít đi một bữa tiện lợi.”
Lâm Vô Ý trở mình, nói với vẻ lười biếng với cái di động: “Thế nhưng tôi muốn làm cho các cậu ăn, sao bây giờ?” Một vấn đề tương tự được vứt lại cho Lâm Vu Chu.
Quả nhiên Lâm Vu Chu không biết phải nói gì mới được, sau cùng là một tiếng cười vừa bất đắc dĩ lại vô cùng cảm động.
“Hôm nay có kế hoạch gì không?”
“Sửa lại tùy bút của tôi.”
Lâm Vu Chu trầm mặc một lát, lên tiếng: “Vô Ý, tôi nhận được 15% cổ phần kia rồi.” Sau đó, anh ngừng thở.
Đầu tiên Lâm Vô Ý không kịp phản ứng, qua một lát, cậu hiểu ra. Lập tức cười nói: “Chúc mừng chúc mừng. Vậy hiện tại cậu là chủ tịch của công ty sao?”
Ánh mắt Lâm Vu Chu nháy mắt trở nên thâm thúy.
“Vẫn chưa. Phải đến sau khi mở cuộc họp cổ đông.”
Nghĩ đến một chuyện bạn mình đã nói, Lâm Vô Ý hỏi ngay: “Có thể cam đoan là chủ tịch không?”
“Đương nhiên.”
“Thật tốt quá!” Tiếp đó, Lâm Vô Ý lo lắng hỏi: “Quách Điền Sơn kia thì sao? Vẫn ở lại công ty à?”
“Không biết. Muốn đi muốn ở tùy ông ta. Tôi rất hy vọng ông ta có thể chủ động rời đi.”
“Vậy à… Vậy ông ta sẽ mang theo một số người đi cùng.”
“Có lẽ vậy. Đừng lo. Tôi sẽ giải quyết.”
“Tôi biết nhất định không làm khó được cậu. Nhưng mà nếu có chuyện gì cậu cứ nói với tôi, được không?”
“… Được. Ngày mai tôi qua đó, trả chi phiếu cho cậu.”
“Không cần vội vậy đâu, có lẽ sau này sẽ cần dùng đến. Hiện giờ tôi cũng chưa có dịp tiêu tiền, tôi vẫn còn thẻ tín dụng.”
“Sau này cần dùng tôi lại mượn cậu. Ngày mai đi tìm cậu.”
“Được.”
Nghe được vẻ kiên quyết trong lời Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý cũng không miễn cưỡng, sau này lúc Vu Chu cần dùng cậu lại đưa cũng được.
“Không sớm nữa, mau ăn cơm đi, đừng để đói bụng.”
“Uhm, sắp dậy đây.”
“Vậy mai gặp. Bye ~”
“Bye ~”
Cúp điện thoại, lập tức Lâm Vô Ý gọi vào một dãy số của một người. Đợi đến khi đối phương bắt máy, hai người ân cần hỏi thăm nhau xong, Lâm Vô Ý nói thẳng: “Crowe, Vu Chu có được công ty rồi, tôi rất lo mọi chuyện sẽ giống như cậu nói, người kia sẽ mang tinh anh của công ty đi để lập công ty riêng, tôi nên giúp cậu ấy thế nào?”
“Đừng lo, Dean, giao cho chúng tôi được không? Tôi nghe Caroline nói gần đây cậu sắp đưa bản thảo. Cậu cứ yên tâm làm chuyện của cậu, nếu sự tình đi tới bước đó, chúng tôi sẽ ra tay vào lúc thích hợp.”
“Cám ơn cậu, Crowe.”
“Cậu nói vậy tôi sẽ bị tổn thương mất. Cậu biết mà, cho dù cậu có yêu cầu gì, chúng tôi cũng không từ chối.”
“A, tôi tin chứ. Assal có đó không? Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy.”
“Em ấy ở ngay cạnh tôi, tôi đưa điện thoại cho em ấy.”
Trong một tòa nhà cao cấp nằm đối diện với đại dương, một người đàn ông anh tuấn mang huyết thống Trung Đông đưa điện thoại di động cho thiếu niên có ngoại hình tương tự mình đang ngồi bên cạnh. Thiếu niên cầm điện thoại, nhỏ giọng gọi: “Dean.”
Người đàn ông sờ đầu thiếu niên, để cậu và Dean nói chuyện phiếm, anh đang ở bể bơi phơi nắng liền đứng dậy về phòng trong biệt thự. Cầm điện thoại trong thư phòng, người đàn ông đó bấm một dãy số. Một lúc lâu sau, đối phương mới nghe máy.
“Crowesus Aton, tốt nhất cậu nên có đầy đủ lý do để giải thích cho việc cậu phá hỏng giấc ngủ ngon của tôi vào lúc này! Nếu không, nhất định tôi sẽ sang Mỹ giết cậu!”
“Dean cần sự trợ giúp của chúng ta!”
“… What? Dean gặp phiền toái? Chết tiệt! Chẳng lẽ người của Lâm gia không bảo vệ cậu ấy sao? Tôi biết bọn họ sẽ không bảo vệ cậu ấy thật tốt mà! Tôi biết ngay không thể để một mình Dean về Hongkong mà!”
“Bình tĩnh, Jones, sức tưởng tượng của cậu quá phong phú!”
“Được, cậu nói đi. Bất quá cậu phải cam đoan bọn họ không hề bắt nạt Dean, nếu không tôi sẽ không tha cho họ!”
“Xem ra cần đợi mười phút nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu!”
“Được được, tôi bình tĩnh tôi bình tĩnh, cậu nói mau cậu nói mau!”
Ở cạnh bể bơi, trong đôi mắt của thiếu niên vừa tán gẫu xong với Lâm Vô Ý hiện lên vẻ ảm đạm. Ngẩng đầu, cậu nhìn lên cửa sổ trên tầng hai liền thấy được một bóng hình quen thuộc với cậu. Đối phương đang gọi điện thoại, vẻ mặt nhìn qua trông vô cùng nghiêm túc. Thiếu niên ra sức cắn đôi môi không được hồng nhuận lắm của mình, giống như vừa làm ra một quyết định nào đó.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
82 chương
13 chương
77 chương
59 chương
10 chương