Vô Ý Vi Chi
Chương 104
Ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Lâm Vô Ý xoay người bỏ chạy. Nhưng ngay sau đó, đối phương ôm thắt lưng cậu từ đằng sau kéo cậu vào phòng, đóng cửa, khóa lại.
“Cứu mạng! Cứu ưm!”
Thân thể bị đặt trên cửa, Lâm Vô Ý bị đối phương chặn miệng đột nhiên không từ chối, nhưng ***g ngực phập phồng mạnh cho thấy cậu sợ hãi thế nào.
“Lâm tiên sinh, nếu cậu cam đoan không kêu lên, tôi sẽ buông tay.”
Redmond ngả ngớn liếm tai Lâm Vô Ý. Trong nháy mắt Lâm Vô Ý nổi da gà đầy người. Cậu gật đầu, cắn lưỡi. Redmond rất vừa lòng khi cậu nghe lời như vậy, buông lỏng tay ra.
Thân thể Redmond đè mạnh lên Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý không dám nhìn mặt đối phương, không để khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, cậu nói: “Tôi, tôi không thể, thở được…”
Redmond thoáng lùi lại, tay phải vẫn giữ chặt hai tay Lâm Vô Ý. Nâng tay trái lên, hắn sờ mặt Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý bị hắn sờ đến mức dựng tóc gáy.
“Lâm tiên sinh, rất sợ tôi?”
Ánh mắt Redmond đầy nguy hiểm.
Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi, tôi sẽ không bán, biệt thự, ba để lại cho tôi đâu.”
“À.” Redmond lại lùi ra một ít. “Tôi không có hứng thú với căn biệt thự kia của Lâm tiên sinh.”
“À, uhm, vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Lâm Vô Ý lại nuốt nước miếng, rồi mới hỏi: “Vậy, uhm, Bội Bội, sao lại biến thành anh?”
“Ha ha…” Redmond bị vẻ ngốc nghếch của đối phương làm cho bật cười, giữ chặt cằm Lâm Vô Ý để cậu nhìn vào mình, hắn nói thẳng ra: “Tôi coi trọng Lâm tiên sinh, thế nhưng…” Redmond hừ lạnh một tiếng. “Người của Lâm gia bảo vệ cậu quá mức. Nếu không có loại phụ nữ ngu xuẩn đó hỗ trợ, tôi vẫn chưa thể hẹn được Lâm tiên sinh.”
“A!” Lâm Vô Ý kinh hô một tiếng, chớp mắt mấy cái. “Anh muốn theo đuổi tôi nha.”
Redmond nhướng mi: “Phải. Dường như Lâm tiên sinh không hề kinh ngạc.”
Lâm Vô Ý hít vào, rũ mắt lẩm bẩm: “Anh cũng đâu phải người đầu tiên theo đuổi tôi.”
Redmond nheo hai mắt lại: “Xem ra Lâm tiên sinh rất có mị lực.”
“Tôi là người gặp người thích thôi mà.” Lâm Vô Ý nhún vai.
“Bất quá sau này tôi không muốn thấy còn ai khác theo đuổi cậu, ngoại trừ tôi.” Redmond cúi đầu, lại tăng thêm sức, nâng cằm Lâm Vô Ý lên, môi hai người cách nhau bất quá chỉ là độ rộng của một ngón tay.
Lâm Vô Ý nuốt nước miếng, ngừng thở.
“Lâm tiên sinh, tôi không ngại lên giường trước rồi mới nói chuyện. Tôi coi trọng cậu, cậu cũng chỉ có thể là của tôi.”
Hai mắt Lâm Vô Ý nhìn chằm chằm vào miệng Redmond. Đột nhiên, đối phương không hề báo trước mà ép xuống.
“Ưm!”
Môi Lâm Vô Ý bị hôn, hai tay bị giam giữ theo bản năng nắm chặt lại, nhưng cậu không giãy dụa.
Redmond điên cuồng mà tàn phá bừa bãi ngoài miệng Lâm Vô Ý, đối phương lại cắn chặt hai hàm răng, hắn khó thở lùi lại, ra lệnh: “Há miệng!”
Lâm Vô Ý ngoan ngoãn há miệng, Redmond lại cúi đầu. Ngay trong khoảnh khắc miệng hắn xuống gần, Lâm Vô Ý nâng đùi phải lên húc mạnh vào bộ vị nào đó của đối phương.
“A!”
Kêu thảm một tiếng, Redmond che phần giữa hai chân. Còn không đợi hắn kêu lên tiếng thứ hai, cái gì đó màu đen đập vào mặt hắn. Hai tay Lâm Vô Ý cầm túi, cứ nhằm vào đầu Redmond mà đập mạnh. Redmond dùng một tay che hạ thân, một tay che đầu, ngã rạp trên đất. Lâm Vô Ý thở dốc, không đập nữa, đổi sang giơ chân đá. Chỉ đặc biệt đá vào bụng Redmond. Redmond vươn tay túm được mắt cá chân Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý suýt nữa thì ngã lại lấy túi đập hắn. Trong túi xách của Lâm Vô Ý cũng không biết có cái gì, đập Redmond đến nỗi đầu choáng váng, cho nên không thể không buông mắt cá chân Lâm Vô Ý ra.
Một cái húc kia của Lâm Vô Ý cũng không lưu tình, Redmond che phần giữa hai chân mà lăn lộn trên mặt đất, chảy mồ hôi lạnh. Hắn cắn chặt răng, đau đến nỗi hít mạnh, hung ác trừng Lâm Vô Ý. Redmond ngã xuống ngay gần cửa, Lâm Vô Ý sợ lại bị đối phương bắt được chân nên không dám ra mở cửa, thế nhưng cậu phải lập tức rời đi, vạn nhất Redmond khôi phục lại tuyệt đối cậu sẽ thê thảm.
Hoảng sợ nhìn khắp phòng, phát hiện trong phòng có một cái ghế gỗ, Lâm Vô Ý đi đến giơ cao ghế lên. Redmond tưởng Lâm Vô Ý lại muốn đập hắn, hắn lập tức dịch người ra cửa. Nhưng đến giây tiếp theo, hắn quá sợ hãi. Lâm Vô Ý kéo bức rèm ở cửa sổ ra, hai tay cầm chân ghế, ra sức đập mạnh vào cửa thủy tinh.
‘Rầm!’
Thủy tinh nứt ra.
‘Choang choang choang ____’
Lâm Vô Ý liều mạng đập, vết nứt trên cánh cửa thủy tinh càng lúc càng lớn, những mảnh thủy tinh nhỏ bay tán loạn. Trên mặt thấy đau đớn, Lâm Vô Ý vẫn cứ đập cửa thủy tinh không rảnh quan tâm xem mình có bị thương không, lại vung ghế đập cửa sổ thành một lỗ thủng lớn.
Bên kia, Redmond cố bám vào cửa để đứng lên. Lâm Vô Ý đang kinh hoảng thấy hắn định đến đây, sợ tới mức quăng cái ghế trên tay về phía đối phương, rồi mới cúi đầu xuống nhìn, phía dưới là mặt cỏ. Redmond tránh cái ghế, nhẫn nhịn cái đau trên người muốn bắt Lâm Vô Ý lại, một khi để Lâm Vô Ý cứ thế mà ra ngoài, hắn sẽ có phiền toái rất lớn. Redmond đã gần tới, Lâm Vô Ý không thể nghĩ nhiều quá được. Chui người vào lỗ thủng trên cánh cửa thủy tinh, đứng trên bệ cửa sổ, Lâm Vô Ý lấy hết can đảm, nhảy xuống phía dưới.
“Vô Ý!”
“Ông chú nhỏ!”
Trong thoáng chốc, hình như Lâm Vô Ý nghe thấy tiếng Ôn Mộc Vân và Ethan. Thân thể ngã sấp lên mặt cỏ không được mềm mại cho lắm, Lâm Vô Ý đau đến nỗi há to miệng. Không dám dừng lại lâu, cậu đứng dậy muốn chạy, nhưng vừa mới đứng xong cậu lại ngã rạp xuống đất. Không xong, chân trái bị trật rồi!
Redmond dịch đến được cửa sổ, Lâm Vô Ý ngẩng đầu nhìn thấy hắn, sợ tới mức lại dùng thân thể đầy vết thương mà khập khiễng chạy ra ngoài cửa sân. Có người xuất hiện ở đó, gọi to với cậu: “Vô Ý!”
“Ông chú nhỏ! Oa a ____”
“Mộc Vân?” Cuối cùng cũng đến được cửa, Lâm Vô Ý kinh hỉ vì nhìn thấy cứu tinh, nhưng lại bối rối nhìn đứa trẻ đang khóc trong xe. Ôn Mộc Vân nhìn lên lầu hai, ánh mắt đầy vẻ độc ác. Người trên lầu hai lập tức trốn vào mép tường, Lâm Vô Ý lại vừa sợ vừa vội lay mạnh cánh cửa, nhưng cửa vẫn không mở ra.
“Ông chú nhỏ! Ông chú nhỏ!”
Ethan đang ngồi trên xe liền chạy xuống dưới. Vừa rồi Ôn Mộc Vân càng nghĩ càng bất an, nên mới lái xe đến đây. Nào ngờ chưa được bao lâu anh nhìn thấy cửa thủy tinh trên lầu hai bị đập vỡ, rồi mới thấy cái cảnh suýt chút nữa đã dọa chết anh.
“Vô Ý, cậu chờ ở đó, tôi vào đón cậu!”
Rõ ràng cửa đã bị khóa, Ôn Mộc Vân vội đến mức muốn trèo tường.
“Tôi sẽ ra ngoài, anh ngàn vạn lần đừng vào!” Bỏ cái túi cậu quấn quanh người ra ném ra ngoài cửa, Lâm Vô Ý nhẫn nhịn mắt cá chân đang đau đớn, đặt chân lên cánh cửa chạm trổ hoa văn.
“Vô Ý! Cậu bị thương!”
Lúc này Ôn Mộc Vân mới thấy đùi và cánh tay Lâm Vô Ý toàn là máu.
“Về rồi nói sau!”
Sợ Redmond đuổi kịp phía sau, Lâm Vô Ý dùng hết sức lực từ ngày bú sữa mẹ đến giờ, trèo lên cửa, rồi mới bước sang bên kia cánh cổng. Ôn Mộc Vân giơ hai tay đỡ cậu, giúp Lâm Vô Ý xuống dưới.
“Đi mau!”
Một khắc cũng không muốn ở lại đây, Lâm Vô Ý được Ôn Mộc Vân đỡ, khập khiễng lên xe. Cậu vừa ngồi xuống, Ethan liền khóc to bổ nhào vào người cậu: “Ông chú nhỏ! Ông chú nhỏ!”
“Mộc Vân, mau lái xe!”
Ôn Mộc Vân lên xe, lập tức khởi động ô tô, quay xe rời đi. Trên lầu, Redmond chờ họ đi rồi mới nhanh chóng thu dọn để đi khỏi. Nếu có súng nhất định vừa rồi hắn sẽ giết người diệt khẩu, nhưng đến giờ mọi chuyện hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn, hắn phải lập tức rời Hongkong.
Ôn Mộc Vân lái xe bằng một tay, một tay lấy di động ra gọi: “A Liễm, cậu đừng tra nữa, cậu lập tức phái người đến chặn trên đường chính khu Tây Cống, ngăn Redmond lại.”
“Biển số xe của hắn có thể là XXXXX, là một chiếc Land Rover, cậu chú ý một chút. Hắn làm Vô Ý thiếu gia bị thương.”
“Rất nghiêm trọng, tôi phải đưa Vô Ý thiếu gia đến bệnh viện ngay, giải thích với cậu sau. Hiện giờ tôi liên hệ với chú Dung, lát nữa cậu hỏi chú Dung.”
Cúp điện thoại, ra khỏi khu biệt thự, Ôn Mộc Vân lại liên hệ ngay với Dung luật sư. Lúc lên xe Ôn Mộc Vân đã chú ý đến một chiếc xe khác trong biệt thự, cũng nhớ kỹ biển số xe, anh tin nhất định Redmond sẽ rời đi ngay. Ethan vẫn luôn khóc, trên mặt, trên cánh tay hay đùi Lâm Vô Ý chảy đầy máu. Tay và chân cậu đều bị thủy tinh cứa vào lúc chui vào lỗ thủng của tấm kính thủy tinh. Che mắt cháu trai nhỏ, nhận ra được mình đã an toàn, lúc này Lâm Vô Ý mới càng sợ hãi hơn, cả người run rẩy, chân tay lạnh lẽo.
Bàn tay nhỏ bé của Ethan vẫn bịt chặt chỗ chảy máu trên tay ông chú nhỏ, cực kỳ sợ hãi. Sau khi Ôn Mộc Vân gọi điện cho Dung luật sư xong, Lâm Vô Ý nói: “Mộc Vân, tôi không đến bệnh viện, tôi không muốn bị chụp ảnh, tôi muốn về nhà, anh đưa tôi về đi.”
“Yên tâm, tôi sẽ không để cậu bị chụp ảnh, cậu chảy máu, phải nhanh chóng cầm máu.”
Bản thân đang lái xe, Ôn Mộc Vân không thể cầm máu cho Lâm Vô Ý, lại lo lắng Redmond đuổi theo, anh đạp mạnh chân ga. Tay cũng đang run rẩy mà lấy khăn từ trong túi ra, Ôn Mộc Vân vô cùng hối hận, anh hẳn là nên kiên trì đi cùng mới đúng!
Cầm chiếc khăn, Lâm Vô Ý ấn mặt Ethan vào ngực mình, dỗ dành: “Bảo bối, con không nên nhìn, ông chú nhỏ không sao đâu.”
Ethan khóc to gọi ông chú nhỏ.
“Ethan, con ôm ông chú nhỏ, ông chú nhỏ phải cầm máu.” Ôn Mộc Vân cũng nhìn vào gương chiếu hậu không ngừng, dỗ cùng.
“Hu…”
Ethan nghe lời nên quỳ gối lên ghế, dựa vào người ông chú nhỏ, không nhìn nữa. Lâm Vô Ý cầm khăn che miệng vết thương của mình, đau đến nỗi phải hít mạnh vào, đau nhất chính là đùi và mắt cá chân của cậu.
“Ông chú nhỏ… Tìm daddy… Tìm daddy…”
Ethan khóc lóc kêu to, những lúc thế này phải tìm được daddy ông chú nhỏ mới có thể an toàn. Lâm Vô Ý cắn môi, cậu không dám. Cậu đã đoán ra được người trong nhà sẽ có phản ứng gì sau khi biết cậu gặp chuyện không may.
“Ông chú nhỏ… Tìm daddy, tìm daddy, đánh kẻ xấu.”
Ông chú nhỏ chảy máu, Ethan rất sợ hãi, rất sợ hãi.
Ôn Mộc Vân tìm được số điện thoại di động của Lâm Vu Chi, anh đưa ra đằng sau: “Ethan, gọi điện thoại cho daddy con.”
“Mộc Vân.” Lâm Vô Ý phải dùng tay còn lại để giữ chặt miệng vết thương trên tay và đùi, không còn tay nào để vươn ra.
“Vô Ý, chuyện này phải nói ngay cho Lâm tiên sinh, tuyệt đối không thể để Redmond chạy trốn.” Anh sẽ không dễ dàng tha cho Redmond và Quách Bội Bội! Ôn Mộc Vân khát máu trong lòng.
Vừa nghe có thể tìm daddy, Ethan xoay người lấy di động. Đã biết dùng di động thế nào nên bé ấn vào số của daddy. Lâm Vô Ý sợ hãi cắn môi, cậu xong đời rồi.
Lâm Vu Chi đang nghỉ ngơi một lát trong phòng nghỉ của phòng làm việc đột nhiên thấy hoảng hốt một hồi. Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ, chắc Vô Ý đã ăn cơm xong cùng Ôn Mộc Vân. Lúc trước đã nói rõ Lâm Vô Ý ăn cơm xong sẽ gọi điện lại cho mấy người, nhưng vẫn chưa thấy gì, Lâm Vu Chi cũng không quấy rầy cậu. Bất quá mãi vẫn không gọi lại, Lâm Vu Chi không định đợi nữa.
Lấy di động, Lâm Vu Chi muốn gọi vào số của Lâm Vô Ý, điện thoại của anh đã vang lên, thấy là Ôn Mộc Vân, anh nhíu mi nghe máy.
“Daddy…”
Ethan đang khóc trong điện thoại, Lâm Vu Chi lập tức ngồi bật dậy trên giường: “Ethan! Xảy ra chuyện gì?”
“Daddy, daddy mau tới… hu hu… ông chú nhỏ đang chảy máu, chảy nhiều máu lắm…”
Đầu Lâm Vu Chi như nổ ầm một tiếng: “Hai người đang ở đâu?”
“Vu Chi, tôi không sao. Ethan chỉ bị dọa thôi, tôi không nghiêm trọng như vậy.”
“Vô Ý!” Lâm Vu Chi nhanh chóng xỏ giày lại: “Cậu đang ở đâu?”
Trong điện thoại, Ethan khóc to: “Daddy… daddy… ông chú nhỏ đang chảy máu…”
“Vô Ý! Cậu ở đâu?”
Không nhận được câu trả lời của đối phương, Lâm Vu Chi vội muốn chết.
“Tôi ở, khu Tây Cống.”
“Sao cậu tới đó?”
Tiếp đó, Lâm Vu Chi nghe thấy giọng một người đàn ông: “Ethan, con cầm điện thoại cho chú, chú nói chuyện với daddy con.”
“Ethan!”
Trong điện thoại rối loạn một trận, rất rõ ràng, lúc này Ethan không định nghe lời ông chú nhỏ.
Lâm Vu Chi đã ra khỏi văn phòng, vào thang máy chuyên dụng.
“Mộc Vân, Ethan ở đây, anh đừng dọa bé.” Lâm Vô Ý không muốn Ôn Mộc Vân nhắc đến Quách Bội Bội, sợ dọa đến trẻ con.
Ôn Mộc Vân nói nhanh trong điện thoại: “Redmond lừa Vô Ý đến đây. Tôi không biết hắn làm gì Vô Ý, để Vô Ý đập cửa sổ nhảy xuống. Vô Ý bị thủy tinh cắm vào tay, chân cũng trật. Hiện giờ tôi đưa cậu ấy đến chỗ một người bạn để xử lý vết thương, sẽ không để cậu ấy bị đám săn ảnh chú ý đến.”
Vô Ý nhảy cửa sổ? Trái tim Lâm Vu Chi cũng sắp ngừng đập theo. Ra khỏi thang máy chạy đến xe của mình, Lâm Vu Chi nói nhanh: “Tôi đi tìm mọi người, nói địa chỉ cho tôi.”
Ôn Mộc Vân nói một địa chỉ, Lâm Vu Chi lên xe.
“Ethan ở đó không?”
“Có, nó cầm điện thoại.”
Lâm Vu Chi khởi động ô tô: “Ethan, daddy lập tức đến ngay, con chăm sóc ông chú nhỏ.”
“Vâng.”
“Có việc gì con gọi điện ngay cho daddy!”
“Vâng.”
“Daddy cúp điện thoại.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Lâm Vu Chi xoay vô lăng, trong mắt là sự giận dữ muốn giết người. Đeo tai nghe lên, Lâm Vu Chi nhanh chóng bấm số của Lâm Vu Hồng, điện thoại vừa thông với đối phương xong, anh nói ngắn gọn: “Vô Ý đã xảy ra chuyện, lập tức đến Đại Khanh Đông.”
Công ty “Diều”, Lâm Vu Chu chạy như gió ra khỏi văn phòng đến thang máy. Ấn loạn vào nút thang máy, khi thang máy đến, anh vọt vào trong.
Xí nghiệp Thẩm Thị, Thẩm Tiếu Vi cúp điện thoại xong lao ra thang máy, đến cạnh xe của mình. Xe thể thao tốc độ lao ra bãi đỗ xe, đến thẳng Đại Khanh Đông.
__Hết chương 104__
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
63 chương
27 chương
46 chương
78 chương