Phòng bệnh không mở đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo thưa thớt ngoài cửa sổ chiếu vào. Trong chớp mắt, đã sang thu rồi. Mãi cho đến tối mẹ Lạc cũng không tỉnh, Lạc Mân thì ở bên cạnh. Cậu ngồi trước giường bệnh không nhúc nhích, anh mắt trống rỗng, như là không tức giận. Lời nói của cha và anh cả, liên tục quay vòng trong đầu cậu. Mỗi một chữ cậu đều nghe đến rõ ràng rành mạch, lại không thể hiểu rõ ý nghĩa hợp lại của chúng. Lạc Dật Sơn nói, ông biết hiềm khích của Thẩm Thời Trạm và Thẩm Thanh, cũng biết dã tâm của Thẩn Thanh. Ông biết những điều này, cũng rõ ràng Thẩm Thanh không đấu lại Thẩm Thời Trạm. Khi đó Thẩm Thanh muốn đào hố cho Thẩm Thời Trạm, khổ ở chỗ không ai chịu làm người tiêu tiền như rác. Tiền này đã định vay không rõ ràng, lại không nói Thẩm Thời Trạm, coi như Thẩm Thanh thắng, chuyện chủ của Thẩm thị, quay đầu lại cắn ngược một cái không chịu trả tiền, cũng là chuyện tám chín phần mười. Người trên thương trường, không có ai yên tâm đi chuyến này rõ ràng kết quả chắc chắn là được chim quên ná, đặng cá quên nơm[1]. Hắn tiếp cận gửi tiền cho Thẩm Thanh giúp ông ta làm sổ sách, chính Thẩm Thời Trạm phát hiện gửi tiền, là hắn cho công ty chi nhánh của Thẩm thị vay tiền bất hợp pháp, vui vẻ chia tay với Lạc Mân, giải quyết dứt khoát rõ ràng những vướng mắc trong tim. Tiền đưa ra ngoài, chưa từng nghĩ phải thu lại. Có thể Thẩm Thời Trạm lại cam tâm tình nguyện nhảy cái hố sâu này, cũng may hắn giỏi, cùng Lạc Dịch hai người bắt tay, ngay cả người Đức cũng bị lừa. Nhưng giỏi đến đâu, chung quy vẫn là im lặng khó chịu chịu thiệt, lấp vào một khoản tiền vô ích. Lạc Mân nỗ lực nhớ lại Thẩm Thời Trạm trở về từ Đức, đến trường học xem cuộc sống của cậu, nghĩ hết lần này đến lần khác. Nhưng từ đầu tới cuối khôn cách nào pháp hiện bất kỳ dấu vết gì. Lúc cậu muốn hắn nhìn kỹ mình, đã hôn môi rồi. Lúc muốn hắn nắm tay, cái ôm ấm áp của hắn đã bao quanh mình. Trong lòng cậu chua xót, vì Thẩm Thời Trạm chua xót. Hồi đó hẳn là thời gian phiền toái quấn thân nhất của Thẩm Thời Trạm, vì nhà họ Lạc, phiền toái vì cậu mà ra. Cậu lại không biết gì, Thẩm Thời Trạm nói có thể ở bên cậu, cậu lập tức ngu ngốc mà giữ hắn lại. Thẩm Thời Trạm vội đi chuyến bay buổi sáng, lại còn quay lại Đức. Trước khi ngủ cúi đầu khom lưng, dụ dỗ không vừa lòng mình muốn tách ra, nói một sọt to lời hay, sau khi xuống máy bay, vì không kịp nhận điện thoại của mình, lại không ngừng nhận lỗi. Lạc Mân không muốn nghĩ nữa. Đợt đó, trong giọng nói của Thẩm Thời Trạm lộ ra mệt mỏi không che giấu được, và mình không hiểu chuyện, hai cái đối lập nhau, nhìn thấy mà giật mình. Cậu không dám nghĩ. Trước mắt Từ Nhiên cực kỳ vui mừng, lúc trước Thẩm Thời Trạm không nghe anh, lẳng lặng điều động tiền đi lấp lỗ hổng, rồi thành thật nói rõ chuyện thiếu nợ với hội đồng quản trị. Đợt điều tra này đến với khí thế hùng hổ, đánh bọn họ trở tay không kịp. May mà sổ sách Thẩm thị bên này rõ ràng, đám cổ đông gần đây vì quản giáo không tận sức, đã thay đổi cách muốn gây phiền phức cho Thẩm Thời Trạm, điều tra cũng dễ nói một ít. Nhưng không biết lọt gió ở đâu, nói lúc trước Thẩm Thanh giống Lạc thị, trình tự đi vay căn bản không đúng, Thẩm thị không cần chi trả số tiền lớn này. Kỳ thực chính là như vậy, có lẽ Thẩm Thời Trạm có thể ăn được khoản lỗ khó khăn này, nhưng nếu Lạc thị không thu về được số tiền kia, phiền phức chắc sẽ lơn hơn. Đám cổ đông lại ngồi không yên, số tiền kia nói lớn không nhỏ, làm sao để có thể thêm một vài điểm lên hoa hồng cuối năm. Một đêm ngắn ngủi, mấy cổ đông lớn quấn lấy người cục thuế vụ, sáng sớm tới công ty yêu cầu kiểm toán. Lạc thị bên kia cũng náo loạn lật trời, muôn miệng một lời muốn lôi ra, tiền này đến tột cùng là qua tay ai ra đi ra ngoài. Lúc trước Thẩm Thanh chính là tử chiến đến cùng, Lạc Dật Sơn cũng vô hậu cố chi ưu (không có nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn), chuẩn bị táng gia bại sản, đương nhiên không để lại một phần đường lui. Thẩm Thời Trạm toàn lực bảo vệ, làm được như vậy, đã khó khăn hết cách. Có thể tệ thì tệ ở quyết tâm liều chết Lạc Dật Sơn giữ lại, ngay cả sơ hở cũng không đi che giấu. Một số tiền lớn như vậy xuất ra từ tài khoản nhà họ Lạc, sợ không ai điều tra. Nghiêm túc bắt đầu điều tra, mười cái miệng đều không nói rõ. Nhưng mà người ta cũng thật sự đến tra xét. Chân trước Lạc Dịch bị đuổi ra khỏi nhà, chân sau đã nghe được tin tức, vội vã gọi vào điện thoại trong nhà. Lạc Dật Sơn vậy mà đã làm tiếp một chuyện không còn cách nào cứu vãn bị mẹ Lạc nghe được, nhất thời đau tim khó thở, nhập viện. Bây giờ Lạc Mân biết được đầu đuôi câu chuyện, cục diện cũng đã như vậy. Nhưng cậu lại nghĩ, coi như cậu sớm biết, cũng không còn bất kỳ cách nào. Sau khi cha cậu làm ra quyết định vô lý như vậy, chuyện đã định không còn chỗ để vãn hồi. Thẩm Thời Trạm có thể kéo dài thời gian đến bây giờ, đã là cực hạn. Người đàn ông khôn khéo, lần nữa đối mặt với vợ bệnh nặng, ý nghĩ duy nhất chỉ là khiến bà trước lúc ra đi, không phải để lại bất cứ tiếc nuối nào. Không muốn để bà trước lúc nhắm mắt, vẫn còn lo lắng vì đứa con trai út của ông. Lo lắng cậu nhờ vả không đúng người, lo lắng chân tâm cậu gửi sai. Ai có thể nói ông không đúng đây. Nhất là nghe đến chuyện liên quan tới Lạc Dịch cũng có vẻ như thích người đồng tính, một cọng rơm cuối cùng thành công đè chết lạc đà. Lạc Mân đứng ở góc độ con trai, dường như không nghĩ ra gì để tranh cãi với lời của Lạc Dật Sơn. Nhưng vô luận thế nào cậu cũng đều không hiểu, vậy tại sao, người chịu đựng tất cả những thứ này là Thẩm Thời Trạm? Tại sao hắn muốn chịu đựng một mình, gần như có thể nói là hậu quả cố tình gây sự của người đàn ông mất lý trí mang tới? Cho là để Lạc Mân đến đánh giá, lúc đầu ở Đức, Thẩm Thời Trạm làm như vậy, xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Tại sao hôm qua anh cả còn nói, không thể để cho Thẩm Thời Trạm đến làm người có trách nhiệm? Tiếp sau chuyện này rõ ràng đã không liên quan với Thẩm Thời Trạm, lúc trước hắn giúp đỡ che giấu, nếu bởi vì nguyên nhân của bản thân Lạc Dật Sơn, chuyện này không giấu được, cũng chỉ cần Thẩm thị gửi thư luật sư, giao trách nhiệm cho Lạc thị trả số tiền. Nhiều nhất, Thẩm Thời Trạm chịu đựng áp lực, ngay cả tiền cũng không cần. Nhưng luật công ty là Lạc Dật Sơn làm trái, tự có người thanh toán với ông. Việc liên quan với pháp luật, chẳng lẽ mình còn vì hắn không ngồi tù thay cha mình mà trách hắn? Đầu Lạc Mân rất đau, cậu cảm thấy sự thật miêu tả sống động, nhưng không chạm tới được. Chỉ thiếu chút nữa, một chút xíu. Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lạc Dịch đổi dép lê, cẩn thận đi tới trước cửa sổ phòng bệnh, tỉ mỉ quan sát sắc mặt mẹ Lạc, một lúc lâu mới thấp giọng hỏi Lạc Mân: “Mẹ có tỉnh lại lần nào không?” Lạc Mân đột nhiên nhìn thẳng anh cả của mình, đôi môi không khống chế được phát run, trong mắt phủ đầy sợ hãi đau đớn, “Anh cả, anh nói cho em, tài khoản lúc trước dùng để nhận tiền cho vay, mở trong tên ai?” ———————— [1] 狡兔死, 走狗烹_giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh: (nguyên văn câu là 狡兔死, 走狗烹; 飞鸟尽, 良弓藏;敌国破, 谋臣亡_ Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong) nghĩa là “thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vứt bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết”. Ý ở trên là chỉ kẻ sau khi dùng người xong thì vứt bỏ, là kẻ quên ơn, phản bội *** Ứng phó cổ đông một ngày, chuyện vốn đang làm trên tay cũng không thể dừng, ăn cơm xong với người điều tra Lạc thị đi ra, ánh đèn rực rỡ đã lên. Xe lướt qua màn đêm, Thẩm Thời Trạm nhắm mắt lại bóp mi tâm của mình. Có thể là vì vừa uống chút rượu, hắn hơi nóng. Áo vét bị vứt ở ghế sau, áp sơ mi màu đen cũng mở ra hai nút áo, thấp thoáng lộ ra một mảnh xương quai xanh. Một lúc sau, hắn lắc lắc đầu, cầm cốc nước qua uống một hớp, lại dùng sức xoa mặt, cảm giác mệt mỏi gần như tan hết, mới gọi điện cho Lạc Mân. Hôm nay người vừa tỉnh đã đưa đi, còn gặp phải chuyện như vậy. Hắn liều mang nhẫn nhịn không nghĩ đến dáng vẻ đáng thương kia nữa, mới có thể chuyên tâm ứng đối với mấy chuyện phiền phức này. Số còn chưa bấm, Lạc Mân đã gọi tới. “Anh ở đâu?” Thẩm Thời Trạm cười nhẹ một tiếng, “Dưới lầu bệnh viện, xuống đây.” Bên kia dừng một chút, vẫn không có nhiều cảm xúc, “Em ở nhà, anh quay lại đi.” Thẩm Thời Trạm nhíu nhíu mày đáp được, liền ngựa không ngừng vó vội về nhà. Muộn lắm rồi, phòng khách tối đen như mực, chỉ để lại cho hắn một cái đèn ở huyền quan. Thẩm Thời Trạm rửa tay ở tầng một, uống một hớp nước, hâm nóng ly sữa bò cho Lạc Mân mới lên lầu. Hắn vào phòng ngủ, liền nhìn thấy Lạc Mân mặc áo ngủ của hắn, mặc dù chỉ mặc áo, nhưng vẫn che xuống đùi, lộ vẻ nhỏ hơn người khác, gầy teo ngồi ở bên giường, bả vai rũ xuống. Thẩm Thời Trạm vừa nới lỏng ca-ra-vat vừa đến gần, Lạc Mân nghe thấy âm thanh, cũng quay đầu nhìn hắn. Thẩm Thời Trạm đặt ca-ra-vat lên giường, thuận thế quỳ một chân trên đất, cơ thể chen giữa hai chân cậu vòng qua eo ôm người. Hai người sáp lại rất gần, nghe thấy hô hấp của nhau, Lạc Mân đã tắm rửa, tóc cắt ngang trán còn mang theo hơi ẩm thỉnh thoảng quét qua hai má Thẩm Thời Trạm. “Nhóc đáng thương…” Thẩm Thời Trạm dùng cái trán cọ cậu, tay to nhẹ nhàng xoa sau gáy cậu, thấp giọng nỉ non, “Mân Mân nhóc đáng thương…” Lạc Mân cũng vươn tay ôm hắn, hai chân quấn chặt sau lưng hắn, run run rẩy rẩy mà từng chút từng chút hôn mổ hắn. Nụ hôn này trong ánh đèn giường mờ nhạt chiếu rọi, có vẻ vô cùng ấm áp, hai tay Lạc Mân phủ lên hai má Thẩm Thời Trạm nhẹ nhàng vuốt ve, cái lưỡi thơm mềm từng lần một liếm qua môi hắn. Thẩm Thời Trạm bị yêu thương đong đầy của cậu kích thích, động tác cũng từ từ nổi lên tính xâm lược. Quần áo Lạc Mân rất dễ cởi, chỉ cần kéo nhẹ một cái, cũng không cần mở nút áo, cổ áo quá lớn đối với Lạc Mân lập tức trượt xuống từ bả vai, lộ ra mảng lớn lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi. Môi lưỡi của hắn một đường đi xuống, Lạc Mân ngẩng đầu lên, ngoãn ngoan chịu đựng nụ hôn càng ngày càng nặng của hắn. đầu v* bị Thẩm Thời Trạm ngậm lấy, không lâu lắm liền cứng nhắc sưng tấy lên, lúc Lạc Mân khó chịu, lại bị ngậm vào bên khác. Thẩm Thời Trạm dứt khoát quỳ hai chân trên mặt đất, vùi đầu vào ngực Lạc Mân không ngẩng lên, trong miệng vừa mút vừa liếm, hay tay cũng không thành thật cố ý trêu đùa bên hông cậu. Lạc Mân bị hắn sờ mấy cái eo liền mềm nhũn, buông tay nắm bả vai hắn chống lên giường, chỉ chốc lát sau, như vậy cũng không khiên trì nổi, thân trên nằm xuống giường. Thẩm Thời Trạm thuận thế từ bên hông cậu một đường hôn xuống, Lạc Mân chưa kịp nói không, Lạc Mân nhỏ đã bị ngậm lấy. Đẩy tay cậu ra, dưới sự kích thích sâu trong họng Thẩm Thời Trạm đổi thành luồn vào tóc hắn, một tay khác cũng khó nhịn mà túm chặt ga giường, trong miệng phát ra từng tiếng kêu quyến rũ câu nhân. Áo sơ mi trên người rất vướng víu, Thẩm Thời Trạm buông Lạc Mân ra cởi quần áo. Lạc Mân thừa dịp ngồi dậy, ôm lấy Thẩm Thời Trạm còn quỳ bên giường, hai người lại hôn nhau mãnh liệt. Một lúc lâu, Lạc Mân cũng không biết hít thở, Thẩm Thời Trạm mới ôm cậu cậu đứng lên, kéo tay cậu đến hông, ra hiệu cậu cởi quần cho mình. Lạc Mân thành thục làm việc, nhanh chóng mở dây lưng ra, ngay cả quần lót cũng giúp hắn tụt xuống dưới mông. Thẩm Thời Trạm lại hôn cậu, ôm cậu vào ngực, ngã ra sau rơi xuống giường. Tư thế của Lạc Mân là nằm úp sấp trên người hắn, cọ cọ hạ thể với hắn, hai tay vội vàng vuốt ve trên người hắn. Hai cây gậy phía dưới cũng không khỏi cứng rắn, Lạc Mân được Thẩm Thời Trạm ôm trên người thân mật mà hôn, phía sau cũng bị hai ngon tay cắm vào khuếch trương. Mới bắt đầu Lạc Mân còn có thể chống trên ngực Thẩm Thời Trạm hôn môi với hắn, mà điểm nhạy cảm rất nhanh đã bị tìm thấy, hai ngón tay Thẩm Thời Trạm thay nhau miết qua điểm nhô lên kia, khoái cảm ngập đầu nhanh chóng xông lên đỉnh đầu Lạc Mân. Tay Lạc Mân mềm nhũn, chỉ có thể nằm úp sấp ở trên người hắn, đầu đặt bên cổ Thẩm Thời Trạm, cắn môi cũng không khống chế được rên rỉ mang theo tiếng khóc. Thẩm Thời Trạm để một tay mở rộng, một tay khác cách cái mông nhỏ yêu thích không buông tay, xoa qua xoa lại trên lưng gầy yếu của Lạc Mân, vỗ về người sắp bị khoái cảm quá nhiều nhấn chìm. Lạc Mân cong mông lên mặc hắn mở rộng, eo nhỏ theo khoái cảm ưỡn từng cái. Trong một lần Thẩm Thời Trạm dùng sức nhấn xuống, rốt cục không nhịn được hé miệng cắn vào đầu vai hắn. Nhưng mà người cắn căn bản không có sức lực gì, ngoại trừ bôi đầy nước bọt bên ngoài vai Thẩm Thời Trạm thì không tạo ra thương tổn gì. Thẩm Thời Trạm bị cậu cắn giống như răng sữa của mèo cắn cười nhẹ một tiếng, xoay mặt lại hôn cậu, đưa đầu lưỡi đến bên miệng cậu nói: “Không nhịn được thì cắn cái này.” Lạc Mân không nói lời nào, lại gần hắn một chút, ngậm lấy đầu lưỡi nóng ướt của hắn rồi mút. Sau đó đổi thành tư thế nằm nghiêng trên người hắn, một tay đặt lên cằm Thẩm Thời Trạm, một tay vòng qua cổ hắn. Ngón tay trong người cậu biến thành ba ngón, mắt Lạc Mân đều không mở ra được, khóe mắt đỏ một mảng lớn, rên rỉ càng ngày càng ngọt ngấy. Nơi tối qua vừa đi vào, chỉ qua hết một ngày, đã lại vô cùng chặt. Thẩm Thời Trạm nhẫn nhịn ham muốn, mở rộng cho cậu, Lạc Mân vẫn không nói chuyện, chỉ biết dính vào Thẩm Thời Trạm không ngừng hôn. Thẩm Thời Trạm ôm cậu lật người lại, đặt cậu dưới thân, hai chân gập lại đẩy lên cho cậu ôm đầu gối, để cho huyệt thịt ngượng ngùng không hề che giấu hiện ra trong mắt hắn, vươn tay bóp dầu bôi trơn xoa từ bên ngoài xoa vào, Lạc Mân bị dầu bôi trơn lành lạnh kích thích đến run rẩy, Thẩm Thời Trạm lại đi sâu vào hai phần, mới cúi người tới gần cậu, “Mân Mân, nói chuyện.” Lạc Mân cắn môi dưới nghiêng đầu không nhìn hắn, bị một tay để không của Thẩm Thời Trạm chỉnh thẳng lại đối mặt với hắn. “Tức giận? Xin lỗi… Anh sai rồi, thật sự biết sai rồi…” Lạc Mân không nghe nổi hắn xin lỗi như vậy, cậu nhớ tới mỗi cảnh tượng tương tự lúc trước, chỉ cảm thấy giống như từng cái bạt tai nối nhau không tiếng động mà dữ dột đánh lên mặt cậu. Thẩm Thời Trạm, rốt cuộc anh có gì đáng để xin lỗi. Anh có thể tức giận với em một lần không, hung dữ với em một lần, chiến tranh lạnh hai trận, trách em một chút. Có thể nói như vậy, lúc buông tay, có lẽ bớt đau. Đã nghiện mật đường nắm trong tay vùi trong lòng, lúc mất cuối cùng đi sẽ biến thành thuốc độc, ai trầm mê trong đó, ai sẽ vỡ đầu chảy máu. Lạc Mân không muốn nói chuyện với cùng Thẩm Thời Trạm, cậu sợ mình vừa mở miệng sẽ bại lộ. Rất nhiều lời giấu trong lòng, chuyện không muốn Thẩm Thời Trạm làm, đều sẽ nói ra hết. Nhưng không thể, lúc Lạc Mân đau đớn nhất tự giễu, chưa từng nghĩa tới có một ngày, mình cũng sẽ biến thành Bao Tự trong Phóng Hỏa Hí Chư Hầu.[1] Thẩm Thời Trạm thấy cậu không chịu để ý mình, trong lòng hơi hơi bất an. Nhưng mà toàn thân Lạc Mân trên dưới đều tỏa ra hơi ỷ lại mình rõ ràng như thế, cơ thể mền mại quấn trên người hắn, phía sau cũng nhiệt tình mút hắn, cái bày khiến hắn yên lòng, chỉ khi cậu lo lắng cho mẹ, không vui. Động tác lập tức trở nên nhẹ nhàng quyến luyến. Tâm trí Lạc Mân mê muội trong lửa tình Thẩm Thời Trạm mang tới, suýt nữa muốn nói hết ra với hắn. Muốn ích kỉ một chút, mặc sức Thẩm Thời Trạm từ bỏ điều gì, chỉ cần bọn họ yêu nhau, những thứ kia lại coi là gì đây. Cách nghĩ như vậy lập tức bị bản thân bác bỏ, cậu cố nghĩ lại đối thoại buổi sáng nói cùng anh cả, kiên định với cách nghĩ của mình. “Tài khoản cho vay, không phải của ba, là của em, đúng không?” Sắc mặt Lạc Dịch không đổi, giống như không hề ngạc nhiên cậu hỏi ra một vấn đề như vậy, chỉ là ánh mắt nhìn Lạc Mân càng thêm thâm thúy. Thời gian như thể muốn dừng ngay lúc này, Lạc Mân cảm thấy hơi khó thở. Cậu muốn một đáp án từ anh cả cậu, nhưng lại sợ nghe y chính miệng nói ra. “Đúng, là em.” Ha, đúng là như vậy, thì ra đúng là như vậy. Lạc Mân ngã ngồi trên ghế, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Buổi sáng, Từ Nhiên nhìn ánh mắt cậu, lúc cha nhìn thấy Thẩm Thời Trạm, vẻ mặt phức tạp, Thẩm Thời Trạm muốn đoạt lấy vũng nước đục lần này, bây giờ cậu mới hiểu. Cậu nhớ tối qua nửa đêm tỉnh lại, Thẩm Thời Trạm không ở trên giường, đợi hồi lâu cũng không thấy quay lại. Lúc muốn ra ngoài tìm hắn, mới bưng một ly nước đẩy cửa đi vào. Cậu leo lên, mặc cho Thẩm Thời Trạm ôm cậu vào ngực, ba chân bốn cẳng giữ chặt người, mới ngáp liên hồi hỏi hắn đi đâu, nhưng giống như đến cuối cùng Thẩm Thời Trạm cũng chưa nói gì. Chỉ đút cậu uống ly nước, ôm cậu nhẹ nhàng hôn dỗ cậu ngủ. Lúc đó buồn ngủ quá, lơ đãng nhớ tới hơi lạnh trên người hắn, và mùi thuốc lá hơi nhạt. Bây giờ suy nghĩ một chút, trên người hắn lạnh như vậy, tuyệt đối không chỉ ra ngoài một lát. Sáng nay thức dậy, hắn cũng là ngồi trên giường gửi mail. Tình huống như vậy thực ra rất ít gặp, Lạc Mân gần như chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Thời Trạm làm việc ở nhà, càng đừng nói đến mang công việc lên giường. Mà cậu vẫn không biết gì cả, nhiều khác thường như vậy, cậu chọn lơ là. Cậu ăn vạ dưới thân Thẩm Thời Trạm, oán giận hắn đưa cậu về nhà. Muốn hắn ôm đi rửa mặt, nằm nhoài trên đùi hắn để hắn đút cậu ăn cơm từng miếng từng miếng. Lạc Mân dùng sức bấm lòng bàn tay mình, không để cho mình thất thố trước mặt Lạc Dịch. Tự cho là tỉnh táo tiếp tục hỏi: “Coi như là em, liên quan gì với Thẩm Thời Trạm?” Cậu không biết, bản thân hỏi ra lời này, đã cách bình tĩnh rất xa. Liên quan gì? Còn có thể có liên quan gì? Lạc Dịch nhìn trong mắt Lạc Mân gần như đều có phần đáng thương. Dáng người Lạc Mân nhỏ, mặc áo chữ T trắng  quần bò, thêm vào cái đầu tóc mềm xõa lung tung, thoạt nhìn như một học sinh cấp ba. Nhưng chính cơ thể nho nhỏ này, lúc này lại ẩn chứa bi thương sâu thẳm như vậy, toàn thân cậu run rẩy mà không tự biết, trước mắt không thể tin được, dáng vẻ mặt mày trắng bệch, Lạc Dịch có phần không đành lòng nhìn. Nhưng y vẫn chọn ăn ngay nói thật, “Hắn nói, vạn nhất…” Lạc Mân bỗng nhiên đứng lên muốn đi ra ngoài, Lạc Dịch đè bả vai cậu lại trầm giọng nói: “Nói là vạn nhất, chuyện này không lấn át được…” “Hắn thay em?” Lạc Mân quay đầu lại, chậm rãi phun ra ba chữ này. Lúc này rất bình tĩnh, “Làm sao thay?” ———————————- [1] Phóng Hỏa Hí Chư Hầu – một điển tích rất nổi tiếng gắng liền với danh tiếng của Bao Tự Bao Tự khiến vua Chu U Vương mất uy tín ngoại giao Trong Sử ký Tư Mã Thiên có ghi chép về Bao Tự. Vì một nụ cười của nàng, Chu U Vương đã làm mất nước vào tay quân Khuyển Nhung. Bao Tự duyên dáng, xinh đẹp tuyệt trần được Chu U vương sủng ái. Để khiến người đẹp cười, nhà vua đã làm mọi cách có thể. Tuy nhiên sau nhiều lần cố gắng không thành, Quắc công Thạch Phủ tâu với vua là mình có cách làm cho nàng cười. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều phong hỏa đài (đài cao để đốt lửa ra hiệu cho chư hầu dẫn quân tới cứu vua khi giặc đến). Quắc Công khuyên Chu U vương đốt lửa cho chư hầu đến. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Chu U Vương tươi cười đáp lời chư hầu “Lâu không thấy các ông, nay đốt lửa để các ông tụ tập cho ta đỡ nhớ”. Chư hầu các phương vừa hậm hực vừa xấu hổ, đành cuốn cờ dẹp trống thất thểu ra về. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U Vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho nàng cười. Đến một thời gian sau, vua Chu lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười. Chu U vương say mê Bao Tự, không lâu sau nàng sinh được một vương tử tên là Bá Phục. Vui mừng khôn siết, nhà vua quyết định phế truất Thân hậu cùng với con của bà là Thái tử Nghi Cữu. Bao Tự được lập làm Vương hậu thay thế, còn Bá Phục được lập làm Thái tử. Thân hậu và Thái tử Nghi Cữu bị phế, bèn nương nhờ nhà ngoại ở nước Thân (nay là Hà Nam, Trung Quốc). Cha Thân hậu đem lòng hận Chu U Vương bèn liên hệ với quân Khuyển Nhung bên ngoài kéo vào đánh úp kinh đô. Chu U vương vội cho đốt lửa hiệu triệu chư hầu tới cứu, nhưng các chư hầu bị lừa vài lần nên tưởng vua đùa, không tới nữa. Chu U vương mang Bao Tự và con nhỏ bỏ chạy, bị quân Khuyển Nhung đuổi theo giết chết. Riêng Bao Tự bị vua Khuyển Nhung bắt về cung để mua vui. Quân Khuyển Nhung cướp phá giết người kinh thành. Thân hậu ân hận mang họa cho dân Cảo Kinh bèn viết thư triệu các nước chư hầu Tấn, Tần, Trịnh đến đánh quân Khuyển Nhung. Quân chư hầu kéo đến đánh tan quân Nhung. Cùng lúc đó, Bao Tự thấy quân các nước kéo vào cung bèn thắt cổ tự vẫn.