A Tứ lại muốn làm con thiêu thân, Lạc Mân mới trở về từ phòng tự học, liền nhìn thấy A Tứ và Nghiêm Việt đang đánh nhau. Đồng Mục ở một bên can ngăn, sốt ruột đến đỏ cả mặt. Không hiểu sao hai người đánh rất nhập tâm, người ngoài căn bản không đến gần được. Tiếng động lớn như vậy, không thể qua mắt được bác quản lý lầu. Bốn người bọn họ cùng nhau bị giáo dục tư tưởng hơn nửa đêm, chờ Lạc Mân về ký túc xá, gọi điện lại, Thẩm Thời Trạm đã tắt máy. Sắp đến Trung thu, Lạc Mân không muốn mang bài tập về nhà viết lãng phí thời gian, muốn làm xong trước kỳ nghỉ. Ngâm mình trong phòng tự học suốt một ngày, trở về lại đứng chịu sự dạy dỗ thay phiên nhau của mấy bác quản lý hơn hai tiếng đồng hồ, bây giờ buồn ngủ muốn chết. Cậu gửi lại cho Thẩm Thời Trạm một tin nhắn ngắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Việc không nhận điện thoại này bị Thẩm Thời Trạm bám vào không tha, mỗi lần gọi điện thoại, đều phải ký với Lạc Mân vô số điều ước bất bình đẳng. Vừa mới bắt đầu Lạc Mân còn có thể đấu tranh một phen, sau đó dứt khoát cam chịu, dù Thẩm Thời Trạm nói thế nào đều là một dáng vẻ anh nói rất đúng tất cả em đều nghe theo anh. Thẩm Thời Trạm hỏi cậu sao không phản kháng, Lạc Mân căm hận đáp: “Trước đây lúc không ký hiệp nghị, anh sẽ không làm như vậy mà…” Thẩm Thời Trạm nghe vậy cười rộ lên, “Vậy thiệt thòi cho em rồi, trở về anh sẽ bồi thường đầy đủ cho em… Hửm?” Giọng điệu của hắn rất không đứng đắn, cố gắng hạ thấp âm thanh chọc Lạc Mân đỏ cả mặt, “Này em ăn gì thì tốt… Sữa bò thì sao? Mân Mân nhà ta muốn cao, thích uống sữa nhất.” “Thẩm Thời Trạm!” “Rất không khách sáo gọi luôn cả tên lẫn họ, gọi rất dễ nghe, anh cho ăn nhiều một chút…” “Em muốn cúp!” “Nhưng mà cũng không thể cho ăn quá nhiều, có nhớ lần trước em khóc xin anh không, nói em thật sự không muốn, nhiều quá, bụng cũng phình ra…” “…” Lạc Mân xấu hổ hoàn toàn nói không ra lời, vẫn không chịu cúp máy, áp điện thoại bên tai nghe Thẩm Thời Trạm không đứng đắn, ngay cả dụ dỗ thế nào cũng không chịu mở miệng. Mỗi lần đều như vậy, chưa nói được mấy câu đứng đắn, Thẩm Thời Trạm lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh. Bây giờ bị hắn hăng hái trêu chọc, Lạc Mân thở dốc mang theo tiếng khóc, Thẩm Thời Trạm nghe thấy cũng bắt đầu khó chịu, “Mân Mân nghe lời, tự sờ một chút…” “Không muốn… Em muốn anh…” Lạc Mân khóc luôn, nhớ nhung dằng vặt cậu cũng dằn vặt Thẩm Thời Trạm. Nhớ nhung bị tình dục kéo tới áp đảo, ký túc xá chỉ có mình cậu, Lạc Mân cũng không muốn nhịn nữa, nhỏ giọng khóc lóc mắng Thẩm Thời Trạm: “Trung thu Trung thu! Anh  chỉ biết mỗi trung thu! Mỗi lần đều nói Trung thu, Trung thu lúc nào mới tới!” Thẩm Thời Trạm ở văn phòng, trong phòng ngoại trừ âm thanh làm việc của mấy cái máy tính, còn lại đều là tiếng khóc mang theo tình dục khó nhịn của Lạc Mân. Một tay hắn cầm điện thoại, một tay buông bút máy xuống, nóng mà nới lỏng caravat. “Mân Mân nghe lời, ngày kia sẽ đi đón em.” Thẩm Thời Trạm cũng không tốt hơn, giọng hơi khàn nói: “Cảm giác được tay anh sờ eo em không? Mỗi lần chạm nhẹ vào đó, em sẽ run không ra hình dạng gì…” “Đừng chỉ lo bên dưới, hai điểm nhỏ trước ngực cũng phải yêu thương một chút, như anh làm cho em vậy, có nhớ không?” “A!” Lạc Mân kêu đau một tiếng, cậu không có kinh nghiệm, dùng sức mạnh quá, véo mình đến nước mắt lưng tròng. Cậu bắt đầu ấm ức, “Em không muốn, không muốn như vậy!” Thẩm Thời Trạm cười nhẹ một tiếng, “Nhẹ thôi… anh có dùng sức như vậy sao?” Giọng nói hắn gần ở bên tai khiến Lạc Mân thực sự có loại ảo giác Thẩm Thời Trạm đang vuốt ve cậu. Khô nóng kéo đến càng rõ ràng, Lạc Mân càng gấp gáp thở dốc, “Thẩm Thời Trạm… Trạm à…” Hai chữ ‘Trạm à’ này lập tức thiêu Thẩm Thời Trạm, hắn thấp giọng hung tợn nói, “Tiểu lẳng lơ… Ai cho em lẳng lơ như vậy, hử?” Lạc Mân không chịu nổi Thẩm Thời Trạm nói như vậy qua điện thoại, về mặt lý trí rất xấu hổ, nhưng cậu không chống cự nổi khoái cảm kéo tới. Lạc Mân không có kinh nghiệm gì, rất nhanh bắn ra tay trong giọng nói trầm thấp khiêu gợi của Trầm Thời Trạm. Cậu mặc cho di động trượt khỏi tai, nhắm hai mắt lắng lại dư vị sau cao trào. Thẩm Thời Trạm cũng không nói nữa, chờ cậu chậm rãi qua trận này. Lạc Mân bình tĩnh lại ý nghĩ muốn chết cũng có, nhưng trong lòng hơi áy náy. Bình thường ở trên giường gọi phóng túng một chút, Thẩm Thời Trạm cũng có thể dày vò cậu đến chết đi sống lại, vừa bắt đầu cậu đã như vậy, khẳng định Thẩm Thời Trạm cũng không thoải mái. Nghĩ tới đây, Lạc Mân nhẹ hỏi: “Thẩm Thời Trạm… Anh … Anh được chưa…” Âm thanh mềm nhũn vì đã khóc, còn mang theo nét quyến rũ câu người sau cao trào, ngay cả da đầu Thẩm Thời Trạm cũng tê rần, chỉ để lại sáu chữ: “Ngày kia trở về hẵng nói.” Chút áy náy vừa nảy ra lập tức bị sợ hãi thay thế, xem ra kỳ nghỉ trung thu, cậu thật sự muốn thể nghiệm cái gì gọi là bụng làm dạ chịu. Sợ Lạc Mân xấu hổ quá, Thẩm Thời Trạm lại dịu dàng trấn an rất lâu, mới thả người vừa thỏa mãn đi ngủ. Hỗn loạn ở công ty chi nhánh chưa kịp nổi dậy, đã bị Thẩm Thời Trạm đè xuống. Nhưng chung quy tiến hành một đợt thanh tẩy lớn, các loại tạp vụ cần quyết định của tổng bộ. Thẩm Thời Trạm dứt khoát sắp xếp cho Từ Nhiên đang nghỉ phép, để anh không cần vội vã về nước sau khi kỳ nghỉ kết thúc, trước tiên thay anh toàn quyền xử lý công việc ở Đức. Thẩm Thanh quá ngu xuẩn, kết quả xấu nhất Thẩm Thời Trạm dự đoán cũng không tới. Nhưng tài chính điều đi từ tổng bộ nhất định phải có lời giải thích, cổ đông sẽ không bỏ qua, Thẩm Thời Trạm cũng không có ý che giấu. Mà cổ đông cũng ồn ào không ra gì như thiêu thân, không có khả năng có người quyết định thích hợp hơn Thẩm Thời Trạm. Chính vì bọn họ thực ra không làm được gì, mới chỉ có thể thông qua nhiều cuộc họp để thể hiện cảm tồn tại: Chúng tôi rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Cho nên gầy đây đại hội cổ đông hết lần này đến lần khác, Thẩm Thời Trạm quen làm việc liên tục, cũng có phần không chịu nổi. Thời điểm thả lỏng nhất mỗi ngày, đại khái là “thời gian gia đình” với Lạc Mân, trêu người đến sau đó không nói nổi một câu, Thẩm Thời Trạm có loại cảm giác sung sướng không rõ. Tóm lại không thể bắt nạt Lạc Mân thật, đùa giỡn lưu manh cũng coi như một loại thỏa mãn trá hình. Thẩm Thời Trạm sờ cằm hồi tưởng lại tiếng ‘Trạm à’ Lạc Mân vừa khóc gọi kia, quyết định ngày kia nhất định phải đè người lên giường nghe đủ. — Nếu thời gian nghỉ hè trôi qua chậm như thời gian đi học thì tốt biết mấy. Lạc Mân đứng ở cửa trường học một bên ngóc dáo dác, một bên hồn bay lên mây. “Anh đẹp trai muốn đi nhờ xe không?” Một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt Lạc Mân, cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn. Hai mắt Lạc Mân đều sáng lên, nhịn lại nhịn còn cùng Thẩm Thời Trạm diễn tiếp, “Đến sân bay bao nhiêu tiền?” “Không cần tiền, về nhà với tôi là được.” Thẩm Thời Trạm vẫn còn nghiêm túc, Lạc Mân đã có chút không giả bộ được, “Không được, tôi đang đợi bạn trai tôi.” Một tay Thẩm Thời Trạm chống cửa sổ xe, nghiêm túc nói: “Còn nhỏ tuổi, tìm bạn trai làm gì. Lên xe, chú đưa cháu về nhà.” Lạc Mân thoáng suy nghĩ gật đầu nói: “Được thôi.” Vừa lên xe đã bị Thẩm Thời Trạm ấn vào trong ngực xoa nắn một trận, “Dễ như vậy đã bị người lạ bắt? Hả?” “Anh… Anh cũng không phải người khác…” Lạc Mân bị hắn xoa cười thở không nổi, “Em đợi anh cũng rất lâu rồi…” Thẩm Thời Trạm từ trên cao nhìn cậu, “Bao lâu?” “Năm… Năm phút…” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Thời Trạm giữ sau gáy hôn lên. Môi dưới Lạc Mân bị ngậm lấy nhẹ nhàng mút mấy cái, mang theo cảm giác ngứa ngứa, cậu không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra, đánh trực diện với Thẩm Thời Trạm. Cái lưỡi sợ đầu sợ đuôi, bị Thẩm Thời Trạm cắn một cái rồi không nhả ra nữa, chơi đùa vơ vét trong miệng một trận. Một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Thời Trạm cũng chịu buông tha đầu lưỡi cậu, theo đó lại tiến sâu vào miệng cậu, dục vọng chiếm hữu mười phần mà lúc nặng lúc nhẹ đảo qua, để lại hơi thở của hắn ở mọi nơi, cảm giác mềm mềm nhột nhột từ khoang miệng la ra toàn cơ thể, Lạc Mân nhanh chóng mềm nhũn trong ngực hắn. Khi nụ hôn dai dẳng kết thúc là lúc Lạc Mân ý loạn tình mê, cho tay vào âu phục của Thẩm Thời Trạm, “Ngoan một chút, nếu không anh lại không nhịn được làm em ở đây.” Thẩm Thời Trạm ôm cậu vào trong ngực, hôn mổ xuống cái trán hơi ướt mồ hôi của cậu. Hai mắt Lạc Mân ngấn nước, đầu dựa vào hõm cổ Thẩm Thời Trạm, trong tay còn siết vạt áo sơ mi của Thẩm Thời Trạm. Nhiệt độ điều hòa trong xe hơi thấp, gương mặt Lạc Mân đau khổ làm nũng, “Em lạnh…” Thẩm Thời Trạm làm bộ muốn cởi áo vét, bị Lạc Mân giữ tay lại, “Anh ôm em chặt thêm chút nữa là được rồi.” Thẩm Thời Trạm cong môi nhướng mày hôn trán cậu ôm chặt người vào lòng. Lúc nãy nhìn thấy Thẩm Thời Trạm vui quá, vừa lên máy bay, Lạc Mân liền cuộn tròn ở trên chỗ ngồi ôm cánh tay Thẩm Thời Trạm ngủ. Chờ lúc cậu mơ mơ màng màng mở mắt, Thẩm Thời Trạm đang muốn ôm lấy cậu xuống máy bay. Thấy cậu tỉnh rồi, Thẩm Thời Trạm rút tay muốn ôm người, cầm lên nước ấm vừa lấy từ tiếp viên hàng không cho cậu uống. Lạc Mân uống hết mấy ngụm nước tỉnh táo một chút, vừa muốn dụi mắt, liền bị Thẩm Thời Trạm chặn tay lại, ấm giọng nói, “Không được dùng tay dụi, lại quên rồi.” Lạc Mân xấu hổ ngẩng đầu cười cười với hắn, trên mặt còn mang theo vẻ lười biếng mới vừa tỉnh, một dáng vẻ nhuyễn manh dễ bắt nạt. Thẩm Thời Trạm bị cười đến trong lòng lại mềm thêm vài phần, giọng điệu càng mềm mỏng, “Đi, chúng ta về nhà.” Tay Thẩm Thời Trạm vờ bảo vệ phía sau Lạc Mân, cho đến khi hai người lên xe Thẩm trạch phái tới, Lạc Mân mới nhớ tới hỏi: “Lúc này sao anh không cho em về nhà trước?” Thẩm Thời Trạm cười nói: “Em cũng đánh tiếng rồi, anh nào dám phá?” Lạc Mân đỏ mặt, “Sao anh cái gì cũng biết…” “Anh không biết, nhưng có thể đoán.” Thẩm Thời Trạm thả lỏng mà dựa vào, nghịch tay Lạc Mân. Lạc Mân không nhịn được nói rõ với Thẩm Thời Trạm, “Em nói không mua được vé buổi sáng, ngày mai mới về nhà.” Nói xong lại thử thăm dò hỏi Thẩm Thời Trạm: “Có phải quen nói dối là không tốt?” Thẩm Thời Trạm cố ý đùa cậu, ” Đúng là không tốt, anh cũng không muốn cưới người hay nói dối.” Mặt mũi Lạc Mân trắng bệch, “Không phải… Em, em không phải… Em chỉ muốn trước tiên ở lại với anh một lúc, em… Vậy bây giờ em về nhà được không… Xin lỗi… Em…” Cậu nói năng lộn xộn, trong mắt nhanh chóng tích đầy nước, lông mi dày chớp chớp, lập tức rơi một giọt nước mắt lớn.