Tuyên Tử Phương thấp thỏm bấm điện thoại video call về cho gia đình. Tiếng chuông mới vang lên chưa đến hai giây, một khuôn mặt u oán xuất hiện đột ngột trên màn hình, suýt nữa hù chết Tuyên Tử Phương. "Sao ba ghé mặt vào sát màn hình điện thoại làm gì? Ba làm con sợ hết hồn." "Con yêu, con đến trường lâu như vậy mà vẫn không một lần gọi điện thoại về cho ba?", Ông bất mãn nói: "Hay là con sống với tiểu tử họ Tô hạnh phúc quá nên quên người ba già này luôn đúng không?". "Không phải!", Tuyên Tử Phương đỏ mặt quát: "Giữa con và anh ta không xảy ra chuyện gì hết!" "Thật sự là không có chuyện gì xảy ra hết?" Nghe giọng điệu đầy nghi ngờ của ba mình, Tuyên Tử Phương nghĩ một chút rồi nói: "Con và "ông chú già" ấy chia phòng. Anh ta nói sẽ không bao giờ đụng vào con nếu như con không đồng ý.". "Nhưng con vẫn đang trong thời kỳ trưởng thành...". "Ba! Cho dù có như vậy đi chăng nữa thì con đâu phải loại người hễ cứ đụng Alpha là muốn lên giường đâu.", Tuyên Tử Phương bực bội: "Nhân tiện thì con muốn hỏi ba một chuyện." Ba Tuyên Tử Phương không ngờ sẽ có ngày được nhìn thấy ánh mắt ngại ngùng xen lẫn nôn nóng, tò mò của con yêu, định bụng đưa tay sờ đầu con một cái, nhưng chợt nhớ ra đang xa con, ông bảo: "Được. Con muốn hỏi gì thì hỏi đi, ba biết cái gì thì sẽ nói hết cho con cái đấy.". Tuyên Tử Phương cắn cắn môi dưới, sau đó lấy hết dũng khí nói: "Ba... người từng nói rằng Alpha khi giao tiếp với mục tiêu của mình sẽ phát ra pheromone dẫn dụ đặc biệt. Cái này... biểu hiện cụ thể là như thế nào?" "Cái gì!?" Ông hét lên: "Ở trong trường học có tên Alpha dám làm vậy với con sao? Mau gọi Tiểu Tô đến đây cho ta!" "Gọi... Gọi anh ta lại đây... Làm, làm chi?" Tuyên Tử Phương lắp bắp. "Thì để nói cậu ta đập tên tiểu tử hỗn xược kia một trận nên thân chứ làm gì." Ông thở phì phì nói: "Con nghe đây, thuốc ức chế pheromone phải luôn mang theo, tác dụng của thuốc cộng thêm với tâm lý mâu thuẫn chán ghét của con sẽ khiến cho pheromone dẫn dụ không có tác dụng. Loại pheromone này chủ yếu dành cho những Alpha, Beta hay Omega có tình cảm với nhau để tạo tình thú, còn bình thường thì khơi lên kỳ phát tình ở Beta, vì Beta rất khó bước vào kỳ phát tình, hiệu quả so với thuốc kích tình cũng không khác cho lắm... Con yêu, con phải gọi Tiểu Tô tới đây gặp ta, ta nhất định phải thay con cho kẻ to gan lớn mật kia một trận nên thân.". "Không không... không cần..." Tuyên Tử Phương toát mồ hôi hột: "Không có ai phát pheromone dẫn dụ con, chỉ là con muốn hỏi một chút mà thôi.". "Thật không?" "Thật mà." Tuyên Tử Phương gật gật đầu: "Con tò mò thật mà... Ba, nếu như người bị hấp dẫn bởi loại pheromone này thì người sẽ phản ứng như thế nào?". Ba Tuyên Tử Phương nghĩ một chút rồi nói: "Phía dưới sẽ có cảm giác.". "Hả? Phía dưới?" "Con biết là chỗ nào rồi mà.". Tuyên Tử Phương dùng một phút đồng hồ để tiêu hóa toàn bộ những lời vàng ngọc, tràn trề tinh thần học tập mà hỏi tiếp: "Ý người là phía sau?". Ba cậu đỏ mặt gật đầu. "Còn nơi nào nữa không?" Tuyên Tử Phương nghiêm túc hỏi. Ba Tuyên Tử Phương không chịu nổi sự tò mò của con, bối rối: "Con... con hỏi nhiều vậy làm cái gì... Muốn biết thì tìm một Alpha thử một lần sẽ hiểu ngay...". Ông dừng lại thở hắt một cái, rồi nhỏ giọng nói: "Thì... phía trước cũng có cảm giác...". Tuyên Tử Phương nhíu mày: "Hửm... vậy là đại não cũng có cảm giác sao?". "Cũng không hẳn... Nhìn thấy người mình thích thì tim sẽ đánh lô tô, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến não bộ?" "Giả sử như đột nhiên đại não "ông" một tiếng, rồi mình mất đi khả năng kiểm soát... Giống như lúc ba và cha lao vào ôm nhau lăn qua lăn lại, ư ư a a trong phòng vậy." Tuyên Tử Phương đưa ra ví dụ tiêu biểu. "Không—— Không ——!" Ba cậu đỏ mặt, xù lông quát: "Ba đã nói bao nhiêu lần là con không được tự tiện đến phòng của chúng ta mà...". "Hóa ra là như vậy..." Tuyên Tử Phương có chút mất mát, trong lòng vẫn còn nhiều khúc mắc chưa được giải đáp, cậu buồn bực: "Tạm biệt ba. Lần sau con sẽ gọi cho ba tiếp." "Này! Tiểu Phương! Ba chưa nói hết mà —— " Ông chưa kịp nói xong thì đầu dây bên kia đã dập máy. Nằm lăn qua lăn lại trên giường, Tuyên Tử Phương cảm thấy hai má nóng bừng, cuộn người trong chăn lăn qua lăn lại, thở dài. Nếu như không phải là pheromone dẫn dụ thì đó là cái gì. Thật khó nghĩ. Đêm nay là đêm đầu tiên Tuyên Tử Phương mất ngủ, kể từ lúc rời xa quê hương đi học tại học viện. May mắn cho Tử Phương, bình thường lúc nào cậu cũng đeo kính, cho nên hai quầng mắt có thâm lại đen thui như gấu trúc đến mấy cũng sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng cho lắm. Tuyên Tử Phương vừa ăn xong bữa sáng với Tô Kỷ thì vội lấy cuốn giáo trình chạy ù đến lớp. Thanh niên họ Tuyên hy vọng rằng Tô Kỷ chắc sẽ không nhận ra tâm tư đang vướng mắc của cậu. Tuyên Tử Phương học chuyên sâu về lịch sử chiến tranh và thiên văn, lớp này cũng có nhiều Beta theo học, Alpha thì không nhiều lắm, cho nên trong học viện khoa của Tuyên Tử Phương có trình độ thực chiến yếu nhất. Nói cách khác, mỗi tháng các sinh viên giữa các khoa sẽ có cuộc thi đấu đối kháng, khoa Văn về thể lực thì dễ thua, đó cũng là lý do mà lượng huấn luyện ở khoa này luôn luôn nặng nhất. Tuy nhiên, các sinh viên cùng một khoa thi đấu với nhau thì cũng không nhẹ hơn bao nhiêu. Cho dù bọn họ là những người yếu nhất, thì vẫn có sự phân chia cao thấp về thực lực. Mỗi lần như vậy, Omega ở bất kỳ lớp nào cũng bị coi là cản trở, bởi vì lớp đấu đối kháng yêu cầu tất cả sinh viên phải tham gia, sau khi kết thúc sẽ đem kết quả của toàn bộ sinh viên trong khoa để phân chia thứ hạng giữa các lớp. Thời gian đầu, Tuyên Tử Phương luôn bị các sinh viên cùng lớp khi dễ, không uy hiếp thì cũng đem cậu ra chế giễu. Tuy nhiên, sau khi lớp đối kháng đầu tiên diễn ra, mọi người không oán hận hay chê trách cậu ta. Cho dù Tuyên Tử Phương là Omega duy nhất trong lớp, tất nhiên thể lực sẽ khó bì kịp người khác, nhưng kỹ thuật đấu đối kháng cùng trình độ bắn súng không tệ chút nào. Hơn nữa, Tử Phương không bao giờ đem lý do thể chất yếu ớt của Omega ra làm cái cớ để trốn học hay trốn huấn luyện. Chàng sinh viên họ Tuyên học hành rất nghiêm túc, lại có tính khiêm tốn, thời gian về sau ai ai cũng có cảm tình tốt với cậu, tuyệt đối không lấy thân phận Omega của Tuyên Tử Phương ra làm trò đùa thêm một lần nào nữa. Các sinh viên cùng lớp thì nghĩ như thế, nhưng những sinh viên khác thì không cho là như vậy. Vì thế mà nhiều chuyện lùm xùm xảy ra. Chẳng hạn như lúc này, một sinh viên thuộc lớp "Nghiên cứu Hệ thống phòng ngự và tấn công", sau khi nhìn thấy kết quả cuộc đấu đối kháng đã đứng lên khiếu nại: "Chờ một chút, tôi không tin vào kết quả lần này!". Thanh niên bất mãn mà rằng: "Số lượng Alpha và Beta của lớp các bạn và chúng tôi không khác nhau lắm, nhưng lớp "Lịch sử chiến tranh và thiên văn" các bạn lại có một Omega. Tôi nghi ngờ rằng các bạn nếu không giở trò giúp Omega này thông qua thì cũng khai khống rằng hắn đã tham gia thi đấu, mặc dù trên thực tế không phải như vậy.". Sinh viên ấy ngồi xuống, Tuyên Tử Phương nhỏ giọng mắng: "Cùng là sinh viên của khoa, sao lại có thể nói điều xằng bậy như vậy được?" Thương Tư Yên là bạn tốt của Tuyên Tử Phương, thấy thế mà căm giận, bất bình nói: "Chán thật. Vậy mà tôi còn đem lòng yêu mến thần tượng thằng cha Yuste này. Tôi cứ nghĩ là bên trong bên ngoài của cậu ta sẽ giống nhau, ai ngờ đâu trong ngoài bất nhất, cậu ta trông thế hóa ra lại là kẻ khoái đi gây sự!" Học viện Quốc phòng Thủ đô không phải là không có nữ sinh, nhưng mà diện mạo ngọt ngào xinh đẹp của một nữ Omega thì chắc chắn không có, còn nếu có thì lại thuần là Alpha... (Trên thực tế thì cũng không thể xem các nàng ấy thật sự nữ tính nhu mì được). Vậy mà học viện còn siết chặt nội quy, quân sự hóa công tác quản lý, thành ra các sinh viên nam vì quá cô đơn buồn tủi mà tìm kiếm một bờ vai ở một bạn trai nào đó, thường là sẽ tìm đến Omega hoặc Beta. Yuste là một trong những người như thế. Diện mạo nhã nhặn, mi thanh mục tú, muôn phần xinh đẹp, nếu không bởi khí tức mãnh liệt của một Beta, chỉ sợ cậu ta sẽ luôn bị nhầm lẫn là một Omega nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Tuyên Tử Phương vỗ vai bạn hiền, bảo: "Ông đừng tự trách mình nữa. Vàng thật không sợ lửa, cậu ta muốn tìm tôi gây sự, tôi chơi với cậu ta một ván là được.". Nói xong cậu đứng dậy, hướng về phía Yuste hô lên: "Này, Omega mà cậu nói đến là tôi đây. Tôi không bỏ trốn cũng không giở trò.". Yuste khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười pha lẫn một chút khinh miệt: "Nói có sách, mách có chứng, có giỏi thì lại đây tỉ thí một trận.". "So găng với ai? Với cậu sao?" Tuyên Tử Phương bước về phía Yuste, không quan tâm đến câu trả lời từ đối thủ, tung một cú đạp nhanh tới đầu gối của Yuste. Sinh viên hai lớp xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì Tuyên Tử Phương đã động thủ, Yuste cũng không phải dạng vừa, cậu ta theo bản năng mà nhanh nhạy né đòn. Nhưng Tuyên Tử Phương dường như đã đoán trước được hành động của đối phương, một cước kia không nhắm tới đầu gối Yuste mà là quét ngang xuống ống quyển. Nếu Yuste đứng thẳng thì cú quét chân này cùng lắm chỉ làm cậu ta đau một chút, nhưng lúc này Yuste đang né đòn, cơ thể vốn lệch trọng tâm, Tuyên Tử Phương nhắm trúng thời điểm này mà đá vào khiến Yuste mất thăng bằng, ngã quỵ xuống phía trước. Tuyên Tử Phương sau một kích thành công liền chạy nhanh đến phía sau Yuste, tay trái đánh hai phát thật mạnh vào lưng, tay phải siết lấy cổ bắt Yuste phải ngẩng đầu lên, lộ tử huyệt. Yuste nửa ngồi nửa quỳ, bị Tuyên Tử Phương uy hiếp và khống chế hoàn toàn. "Mày!..." Yuste mặt mày đỏ bừng, há miệng thở dốc, tức giận đến mức không nói lên lời. Tuyên Tử Phương thấy thế, thả lỏng tay buông cậu ta ra, cười cười: "Cảm ơn đã chỉ giáo." "Trận vừa rồi không tính, mày đánh lén!", Yuste bất chấp mặt mũi bùng nổ, có chết cũng không tha cho Tuyên Tử Phương: "Nếu có thì cũng chỉ mới ở bộ môn đấu đối kháng, vẫn còn đấu súng!" Lúc này, lớp trưởng bên Tuyên Tử Phương cũng đứng lên khuyên giải: "Yuste, hà cớ gì cậu cứ phải đi so đo hay nghi ngờ thành tích với Tử Phương, cho dù Tử Phương là một Omega thì cậu cũng nên biết tôn trọng cậu ấy. Hơn nữa, nếu cậu vì một Omega mà trở nên nóng giận, mất đi sự bình tĩnh quyết đoán, thì làm sao sau này có thể trở thành một người chiến sĩ xuất sắc của Tổ quốc?". Lớp trưởng nhìn Tuyên Tử Phương một cái, rồi quay xuống thảo luận với các sinh viên trong lớp, cuối cùng nói: "Nhân việc này, tôi muốn nói với các bạn sinh viên khác rằng Omega không hề yếu như các bạn vẫn nghĩ. Lớp của chúng tôi tự hào khi có được Tử Phương.". "Lớp trưởng..." Tuyên Tử Phương không khỏi xúc động cảm thán. "Bây giờ xem xét lại thành tích một lần nữa cũng được, nhưng mà..." Lớp trưởng nhìn đa số sinh viên của lớp đối thủ vẫn còn bất mãn cùng nghi ngờ, nói: "Tôi muốn bàn giao chuyện này lại cho những người có thẩm quyền cao hơn, phòng khi có được thành tích thì lớp chúng tôi cũng không bị nói là giở trò gian lận.". "Người có thẩm quyền cao hơn?", Yuste cau mày. "Hội sinh viên", lớp trưởng cười cười. "Tôi đồng ý". Tuyên Tử Phương hơi nản, hy vọng rằng sẽ kết thúc chuyện lùm xùm này nhanh. Cuối tuần cậu muốn cùng "ông chú già" cùng phòng đi xem phim, không thể vì chuyện này mà không thể rời học viện được. Yuste hừ mũi: "Được, tôi tin rằng Hội sinh viên sẽ đưa ra một phán quyết công bằng chính xác." Lớp trưởng gật đầu, hai bên đều nhất trí. Vài phút sau, Chủ tịch Hội Sinh viên Quân Duy Kỳ đã được mời đến. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:"ông chú già" Tô Kỷ tỏ ra ngây thơ vô tội, không chủ ý câu dẫn em nhỏ, ai ngờ đâu ổng có chỉ số thông minh rất cao để phạm tội. →_→ PS: nghe nói X tư đặc biệt là Trung Đông bên kia tên hậu tố, X Duy Kỳ là nước Nga bên kia? Hai bạn Yuste và Quân Duy Kỳ, vì thể loại yêu cầu mà hai bạn chịu ủykhuất một chút nhá. Dù sao hai người cũng là người qua đường thôimà haha. Ý tác giả là "tên của Yuste là Quân Duy Kỳ có liên quan đến tên ở vùng Trung Đông hoặc nước Nga" Đả tương du: lấy xì dầu. Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu người ta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn một số người dân, khi MC đó gọi một người qua đường và phỏng vấn thì nhận được câu trả lời là "Đả tương du" rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, không quan tâm đến việc khác. Sau này từ này thường được dùng trong các trường hợp có một người đi ngang qua nhưng không để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.