Vô xứ khả tầm
Chương 4
CHƯƠNG 4
(4)
“Hây… Văn Dương, đợi tớ với…” tôi chạy lon ton như một thằng hầu vác cặp theo sau. Cậu nhóc phía trước khuôn mặt lạnh lùng có lẽ lo có người đuổi kịp, tay đút túi quần cứ đi tiếp, làm bộ không nghe thấy. Ha, ngay cả bộ dáng tức giận cũng có thể anh tuấn như vậy… Tôi vui vẻ nghĩ, chạy chậm lại hai bước, bổ nhào ôm lấy cánh tay cậu ấy.
“Tạch!” thình lình lỗ tai bị cậu ấy dùng sức kéo, đau đến kêu xèo xèo.
Vừa rồi ở lớp trong tiết tự học, có thảo luận đến vấn đề giữ kỷ luật, dáng vẻ Trác lớp trưởng trên bục đang điều hành trông oai phong đến ngây người, tôi bèn chủ động giơ tay đòi phát biểu ý kiến. Kẻ kia không cam lòng gọi tên tôi, còn dùng ánh mắt liên tiếp cảnh cáo: “Dám nói hươu nói vượn trong khi nghiêm túc như thế này, tớ sẽ đá chết cậu!”
Tuy tớ là học sinh cá biệt nhưng cậu cũng không cần phải lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nha, bộ trên mặt tớ có ghi mấy chữ “chuyên phá phách” sao?
“Tớ đề nghị các bạn học sinh trong giờ tự học phải giữ trật tự, không được nói chuyện ào ào.” tôi nghiêm chỉnh nói, nhìn chủ nhiệm lớp cùng Trác Văn Dương đều thở hắt ra, biểu tình vừa lòng.
“Như thế có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn khác, thật vô ý tứ.”
Tiếng vỗ tay dưới lớp vang lên như sấm, khuôn mặt tuấn tú của Trác Văn Dương ngay tức khắc xám lại. Vốn còn đang phấn kích, nhận ra *** uy của cậu ấy, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Phối hợp như thế, cậu ấy còn bực bội cái gì? Ai… người này sao khó hầu hạ ghê.
“Nói giỡn cũng phải tuỳ lúc, đạo lý này cậu không hiểu sao?”
Tai tôi dần đỏ lên, cậu ấy còn chưa bỏ tay ra.
“Thôi nào, đây là trên đường. Nể mặt tớ đi… Á! Đau đau đau đau…”
“Tiểu Dương.”
Chợt có tiếng nói cất lên cứu thoát tôi ra khỏi bàn tay ác ma. Tôi ôm tai xoay đầu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, thân hình cao lớn bất phàm, kính râm che nửa khuôn mặt vẫn không giấu được khí chất hơn người.
Văn Dương trong phút chốc cứng người lại. Tôi ngay tức thì đoán được đây là ba của Văn Dương. Vớ vẩn thật, trời âm u lại đeo kính râm! Khuynh hướng thích đeo mấy cái kính xấu xí nhất định là người này di truyền cho Văn Dương.
Lúc này tôi tự nhiên ý thức được mình nên tránh xa, đứng ở một chỗ cách đó đến một trăm mét không nghe được gì chờ hai người bọn họ nói chuyện xong.
Khi Văn Dương quay lại, cậu ấy không ngừng lấy tay đẩy gọng kính màu bạc vốn không có trễ xuống. Tôi đâu dám tuỳ tiện hỏi han, vì cảm thấy khoé miệng cậu ấy cong lên như muốn khóc.
“Lâm Cánh… Có chỗ nào có thể uống rượu được không?” trên đường về nhà, đi được một đoạn, cậu ấy đột nhiên hỏi.
Tôi hơi sửng sốt: “Rượu hả…”
“Người đó sắp kết hôn.” Văn Dương say xỉn tựa lên vai tôi.
Tôi đương nhiên biết “người đó” là ám chỉ ai.
“Tớ không dám nói cho mẹ biết.” Văn Dương gần như sắp khóc. “Người phụ nữ ngốc nghếch kia… một mực chờ… Rõ ràng biết người đó sẽ không trở về, còn muốn đợi… Thật khờ quá…”
“Tớ cũng là đứa ngốc… tuy không nói ra… nhưng thật sự vẫn mong người đó sẽ trở về… Còn muốn gọi một tiếng “ba”…”
“…Cho tớ tiền… tiền dùng được vào chuyện gì chứ… tớ muốn thứ khác… muốn thứ khác… Vì cái gì ông ấy không thể cho tớ?”
Văn Dương không khách khí đem toàn sức nặng đặt lên người tôi. Tôi biết cậu ấy say quắc cần câu rồi, còn hơi sức đâu mà giả bộ kiên cường. Tôi nửa ôm cậu ấy, lơ ngơ không biết làm gì, đứng ven đường nhìn dòng xe cộ mê hoặc đi tới đi lui. “Văn Dương, về nhà nhé?”
“Không.” cậu ấy khổ sở từ trên vai tôi ngẩng mặt lên, lắc đầu. “Không về… tớ sợ… sợ gặp mẹ.”
Để tha được Văn Dương cao lênh khênh vào taxi đến nhà trọ tôi đang thuê, tôi mệt đứt cả hơi. Nghiêng ngả lảo đảo mở cửa đi vào, dìu cậu ấy tới phòng tắm nôn, rồi mới cởi áo khoác dính bẩn ra, đưa lên giường, cởi giầy (may mà chân cậu ấy không thối). Tôi kiếm ít đá trong tủ lạnh, lấy nước cho cậu ấy uống, chọn trong đống khăn mặt trên tường phòng tắm một cái khác sạch sẽ, lau mặt cho cậu ấy.
NND, ông đây chưa từng hầu hạ ai như thế này đâu!
“Tiểu Cánh…” cậu ấy thở hổn hển, hàng lông mày anh tuấn nhăn lại. Tôi hiểu ý liền đi mở cửa sổ. Phòng lâu rồi không được dọn dẹp, có mùi là lạ là điều khó tránh.
“Tớ là kẻ vô dụng đúng không?” cậu ấy thì thào, giọng rất nhỏ. Đại khái sau khi nôn ra thì tỉnh táo hơn đôi chút.
“Sao thế?” tôi vụng về lau mặt cho cậu ấy, phỏng chừng dùng quá sức khiến cậu ấy nhíu mày.
“Không thể giúp mẹ níu kéo người đó.” cậu ấy dường như thở dài, quay mặt đi, nhắm mắt lại. Tôi không nói gì vì không giỏi an ủi người khác, thà ngậm miệng còn hơn đổ thêm dầu vào lửa.
“Thứ tớ muốn… cho tới giờ đều chưa có được.”
Lòng tôi run lên, tôi rất sợ cậu ấy sẽ khóc. Không thể tưởng tượng nổi bộ dáng của Trác Văn Dương khi oà khóc sẽ ra sao. Đem khăn mặt vào phòng tắm, khi tôi đi ra, cậu ấy lẳng lặng khép mắt lại nằm yên, có vẻ đã ngủ say.
“Văn Dương?” tôi đưa tay sờ lên mặt cậu ấy, sắc mặt chuyển hồng, hơi nóng. Ngồi lặng bên mép giường tôi không biết nên làm gì, cứ nằm xuống ngủ cạnh nhau, hay là…
Tay đột nhiên bị nắm lại, tôi hoảng sợ, cậu ấy không biết đã mở mắt từ lúc nào, kính sớm bị tôi tháo ra, cặp mắt dài mảnh mê người kia không màng gì mà nhìn tôi chăm chú. Không hiểu sao tôi thấy hoảng hốt: “Văn…”
Ngay sau đó, thân thể tôi lảo đảo ngã uỵch một cái lên người Văn Dương. Cậu ấy tự nhiên kéo tôi, tôi luống cuống bò dậy, trong nháy mắt ngẩng đầu thấy môi cậu ấy không còn nghi ngờ gì đang hôn tôi. Tất cả động tác của tôi đình chỉ. Cảm giác được hôn thật sâu tựa như mơ, tôi bị động hé miệng tiếp nhận sự liếm mút kịch liệt, khí lực tiêu tan, tôi không dám nghĩ quá xa vời. Loại tình cảm mãnh liệt này với cậu ấy, tôi chưa bao giờ dám mơ mộng viển vông, thực tế càng không.
Khi ý thức lại thì tôi đã bị đẩy ngã trên giường, con người lúc tôi tự an ủi cũng không dám tưởng tượng ra vì e sẽ làm vấy bẩn, đang ở phía trên dùng lực, xé rách quần áo của tôi.
“Văn Dương…” khó khăn phát ra âm thanh, cậu ấy thô bạo cắn cổ tôi, các giác quan toàn thân tôi vùng dậy, run rẩy.
“Cậu say rồi.” tôi vô lực đẩy ra. Tôi chẳng định nói “không muốn” hay “dừng tay” vì đâu có ý cự tuyệt, nhưng muốn cố gắng nhắc nhở cậu ấy, việc cậu ấy đang làm hiện tại có thể khiến sau này tỉnh táo sẽ hối hận cả đời.
Cậu ấy tiếp tục cắn từng tấc trên cơ thể gần như trần trụi của tôi. Quần đã bị cởi. Tôi bất giác thấy lo sợ, vì lẽ gì chính tôi cũng không biết, chỉ biết rằng tim mình đang đập loạn xạ, hai chân kháng cự siết chặt lại. Tôi cứng đầu vẫn không kêu “đừng”. Hơi thở phả ra mùi rượu đối với tôi cứ như một thứ hương mị hoặc bao phủ lấy toàn thân. Tôi đẩy cậu ấy, yếu đuối giãy giụa phản kháng, cậu ấy liền dùng tay kéo hai chân tôi lại.
“Văn Dương, cậu say rồi.” tôi máy móc lặp lại, dần dần nghe được tiếng mình nức nở. “Cậu say rồi.” tôi nghẹn ngào. Không biết là vì khóc, vì giống như người rơi xuống sông bấu víu lấy thân cây mà níu lấy ba chữ này để nhắc nhở cậu ấy hay là vì tôi muốn tự giải thích với chính mình?
Cậu ấy vẫn không nói gì, động tác thô bạo, vừa lỗ mãng vừa quyết liệt.
Khi bị xuyên qua tôi thét lên một tiếng, nỗi đau cùng cảm giác thoả mãn kỳ lạ lan toả khắp người.
“Cậu say rồi…” trong khi kích động mạnh mẽ, tôi vẫn khóc mà lặp lại những lời này.
Tôi nói với chính mình, cho đến phút cuối tôi đã một mực ngăn cản cậu ấy. Tôi sợ cậu ấy sau này sẽ hối hận.
Tôi tự ti đến thế ư?
Sau này tôi có hối hận không?
Khi tỉnh lại đã là nửa đêm, có lẽ vậy. Tôi trừng mắt ngó trần nhà, đống hỗn độn trong lòng là gì đây? Cao hứng ư? Được cậu ấy ôm… Hay là kinh hỉ? Tôi quay đầu nhìn người đang nằm bên cạnh, cậu ấy ngủ thật ngon, có lẽ vì say rượu rồi sau đấy còn tiêu hao một lượng lớn sức lực.
Tôi đứng lên, cắn răng không để bật ra tiếng rên rỉ. Toàn thân tê tê đau, tuy đã sớm quen với chuyện này nhưng bị đối đãi bạo lực như thế, làm gì có chuyện không bị thương. Tôi lê người vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm, ngẩn người tẩy rửa thân thể, đến khi nước lạnh mới ngây ngốc đứng lên rồi tự thoa thuốc, tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào.
Văn Dương còn đang say ngủ. Tôi đứng bên giường, cúi người nhìn khuôn mặt đoan chính của cậu ấy khi ngủ. Tuấn tú như vậy… khờ dại như vậy… tinh khiết như vậy.
Tôi biết rõ chuyện cậu ấy không thích người cùng phái, là học sinh loại giỏi trên nhiều phương diện, quá khứ chưa từng có vết bẩn, tương lai xán lạn.
Lâm Cánh, là mày đây sao?
Niềm vui trong lòng mới rồi chợt biến mất.
Tôi nghĩ đến phản ứng của cậu ấy khi tỉnh lại. Kinh ngạc? Hối hận? Chán ghét? Khi say rượu mơ hồ cùng một người con trai khác phát sinh quan hệ, à là gay… cùng với gay…
Tôi ngồi thừ ra trong bóng tối chăm chú ngắm khuôn mặt của cậu ấy, cảm giác nhiệt độ cơ thể hơi giảm xuống. Trời sắp sáng rồi ư? Thời gian trước ban mai luôn đặc biệt lạnh.
Tôi đứng lên, nhẹ nhàng đem ga giường bị dơ từ dưới thân cậu ấy rút ra.
Tờ mờ sáng, một mình bận rộn trong phòng, thân thể đau nhức, ánh mắt nhoà đi. Người tôi yêu đang nằm trên giường bình yên say ngủ.
“Chào buổi sáng.”
Mí mắt cậu ấy hơi rung rung, chuyện cuối cùng cũng đến, tôi mỉm cười chào.
“Chào… buổi sáng…” phản ứng hơi chậm chạp, ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
“Quần áo của cậu tớ dã giặt qua, đem đi phơi rồi.”
Tôi vứt đống quần áo lên người cậu ấy, hùng hổ: “Sao thằng nhóc này khi say tệ hại như thế? Còn chưa tính sổ cậu nôn lên người tớ nha, ngay cả giường cũng chiếm. Hại người ta đêm hôm còn phải giặt này lau nọ, lại phải ngủ trên sô pha, cậu XX lần sau còn uống rượu mà đi tìm tớ, tớ sẽ đem cậu ném vào trong WC!”
Cậu ấy không nói lời nào, lẳng lặng nhìn tôi tự biên tự diễn, nửa ngày sau mới chậm rãi để tay lên đầu, cười khổ: “Bộ dáng của tớ khi say rất tệ sao?”
“Đúng đó, đừng nói đến chuyện nôn ra nhà người ta, còn lấy dép làm micro hát hò, hát xong rồi lăn ra ngủ, chẳng khác con heo, nằm ngay đơ cho người ta lôi đi, lúc tớ đem ga giường đi giặt, đẩy nửa ngày cậu cũng chẳng động.” tôi nói nhăng nói cuội.
“Thế sao… tớ cũng không nhớ rõ.” cậu ấy mơ hồ nhìn tôi.
“Uống cả đống rượu đương nhiên sẽ không nhớ được rồi, nhớ được thì còn tính là say hả?” tôi thao thao bất tuyệt.
“Những gì cậu còn nhớ chắc chắn là ảo giác, không phải thật đâu. À phải rồi, còn nhớ gì không?” tôi khẩn trương.
Cậu ấy dời mắt khỏi tôi, cười cười: “Say quá chẳng nhớ nổi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ném cặp sách vào cậu ấy: “Nhanh mặc quần áo vào, sắp muộn rồi.”
Thấy cậu ấy lộ vẻ hoài nghi, tôi đánh trống lảng: “Quần áo tớ thay cho đó. Bẩn thấy ghê. Này, gay cũng ăn kiêng nha, tớ không có thừa dịp cậu ngủ mà làm gì đâu. Thật đó.”
Cậu ấy mấp máy môi, không chế giễu tôi mà cười tán thành. Mặc quần áo xong, cậu ấy cầm túi sách nhìn tôi: “Tiểu Cánh, không cùng đi à?”
“Học hành cái gì, cậu ngủ đến chết đi sống lại, tớ cả tối ngủ trên sô pha có được đâu, phải ngủ bù chứ.”
Tôi mạnh bạo đẩy cậu ấy ra ngoài cửa. “Đi mau đi mau, xin nghỉ giùm nha, cám ơn nhiều!”
“Tiểu Cánh…”
Trước khi cậu ấy kịp nói gì, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.
BINGO~~~
Xong. Đồ ngốc kia, không có kinh nghiệm ***, dễ lừa thật!
Lâm Cánh mày đúng là thiên tài!
Tôi đắc ý huýt sáo.
Kỳ quái, sao không phát ra tiếng?
Ô… cổ họng tắc rồi, khó chịu quá, mau mau hít sâu vào nào, hít sâu vào nào…
Sao lại như vậy? Tôi sờ khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.
Vì sao lại khóc, có chuyện gì đáng buồn đâu?
Tôi tựa lưng vào cửa ngồi sụp xuống đất, oà khóc.
Lâm Cánh, mày đúng là đồ ngốc.
Vô xứ khả tầm – NOT FOUND
Tác giả: Lam Lâm
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
81 chương
106 chương
96 chương
39 chương
45 chương