Mộ Dạ Lê nói, “không lẽ, để em chết trong nhà anh sao? Bây giờ em là vợ của Mộ Dạ Lê anh đây, anhcòn chưa có muốn trên hộ khẩu nhà anh đính hai chữ vợ mất sớm như vậy đâu.” ( nguyên văn: từ phối ngẫu chuyển thành tang ngẫu) “……” thật là độc miệng! cô nói, “Em chết rồi, anh không phải ngay lập tức có thể cưới Diệp Tử sao, dù sao thì đường nào anhcũng phải cưới con gái nhà họ Diệp." “Em……” thật là không biết tốt xấu! “Nhưng mà, theo lý mà nói thì Nhà họ Diệp chỉ là gia đình bình thường, trong khi nhà anh lại rất lợi hại như vậy, thì lẽ gì anh phải liên hôn với nhà họ Diệp chứ:" “Ha ha, em cũng biết là mình trèo cao sao.” “……” cô lẽ ra không nên hỏi. Mộ Dạ Lê nói, “Trăm năm trước, nhà họ Diệp cũng là danh môn, khi đó không biết vào đời nào trúng lời nguyền, chỉ có huyết mạch liên thông, mới không bị họa, từ đấy, cứ cách một đoạn thời gian hai nhà sẽliên hôn cùng nhau, duy trì cho đến tận bây giờ. lời nguyền này tuy chỉ là đồn đại nhưng nó lại là một lời nguyền in sâu nên vẫn cứ duy trì, chỉ là nhà họ Diệp giàu không quá ba đời, đời sau kém đời trước, cứ vậy dẫn đến ngày hôm nay, nhà họ Diệp hiện nay cơ hồ ngay cả gót chân cũng không thể xoay được." Diệp Chanh gật gật đầu, bỏ đi, nhà họ Diệp vốn không coi trọng cô, thì những cái này cũng không cần nói cô biết, cô cảm thấy có nói cô cũng không hiểu. Diệp Chanh nói, “Nhưng mà thật là đáng tiếc, vốn dĩ anh cùng Diệp Tử là một đôi, ai, thật ra chúng ta chỉ mới lên giường có một lần, anh không cần nói ra, vẫn là cùng cô ta trộm đi lấy giấy chứng nhận, tiền trảm hậu tấu, hoặc là trước lên xe sau mua vé bổ sung, tới khi chưa kết hôn đã có thai, nhà họ Mộ sẽđồng ý ngay thôi.” Mộ Dạ Lê sầm mặt, “Em thôi đi!” Diệp Chanh cười nói, “Làm sao vậy, anh đỡ phải lén lút cùng cô ta.” “Ai nói với em chúng tôi lén lút!” “thì hồi nãy……” Nãy không phải vừa nói là họ đang cùng bên nhau sao? “Lúc đó không có chuyện gì xẩy ra hết!" Là còn thiếu chút nữa, thực ra thid anh nghĩ cũng không phải không tốt, cuộc điện thoại đó đến rất đúng lúc, giảm bớt xấu hổ. Làm cho anh tức giận, không phải là do cô phá hỏng chuyện tốt của mình! Mà là anh tức giận bởi bản thân Diệp Chanh. Diệp Chanh là một cô gái nhỏ, vậy mà lại đi đánh nhau! Diệp Chanh chớp chớp đôi mắt. anh ấy đang giải thích với mình sao? cô cười rồi nhìm anh lom lom, trong mắt tràn ngập kinh ngạc. Ánh mắt sáng trong kia lập tức làm anh thêm bực bội “Được rồi, còn dám nói anh, ai kiêu em không có việc gì làm lại đi đánh nhau.” Mộ Dạ Lê che giấu tia xấu hổ trên mặt. Diệp Chanh nói, “Bọn họ đánh em, em không thể đứng im cho họ đánh được.” “Bọn họ? Ai đánh em?” trên mặt Mộ Dạ Lê toát ra tia âm ngoan. Diệp Chanh nói, “Đánh em? Ha ha, nếu có thể đánh được bà đây thì bà đây cũng muốn bị đánh, khôngphải vào đồn cảnh sát vẫn ổn sao, bọn họ đã bị bà đây đánh cho sớm tè ra quần." “……” con nhóc này, lại bắt đầu rôi. “Đánh xong rồi người cũng bị tóm lên đồn, đây là cái bản lĩnh gì!” Diệp Chanh nhìn hắn, “Em cũng không muốn vào, ai, tại em không giống anh là ông xã quốc dân, chờ bà đây phất lên, có tiền, vào đó chính là bọn họ.” “Em không nói với người khác anh là ông xã em sao?” không phải cô gái này rất có thế lực sao? “Làm vợ anh thì tính là bản lĩnh gì chứ, bà cô đây không thèm.” “……” anh lại nghĩ muốn bóp chết cô ấy nữa rồi. Dừng, dừng không cần so đo với người bệnh. “không phải khát sao, để anh gọi người lấy nước cho em.” Diệp Chanh nhìn anh đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, anh ấy thật ra cũng không có làm cho người ta thậtsự không thể chịu đựng được. Tuy rằng anh ấy vẫn rất là hung dữ.