Ánh mắt âm u lạnh lẽo của cô nhìn Dung Lệ Hoa, “Tôi nên làm rỏ một số chuyện, rốt cuộc là do tôi có năng lực hay không thôi.” “Mày……” “Nhân Tú là chương trình gì, đừng cóc nghĩ tao không biết, chỉ là một đám con gái ỏng ẹo tạo dáng, còn mặc bikini cho người ta nhìn, nói là chân tú còn không phải là khoe da bán thịt, mày đường đường là côchủ nhà họ Diệp, vậy mà lại đi khoe da bán thịt, mày không thấy mất mặt chứ tao và ba mày, rất mắt mặt đó.” Dung Lệ Hoa tỏ giọng chanh chua mà nói “Nếu có thời gian, không bằng mày đi học cắm hoa, học đàn, học múa, tăng khí chất bản thân, có khi làm cho Mộ Dạ Lê hứng thú” Diệp Vinh Quang nhìn Diệp Chanh, mặc dù cô bây giờ rất xinh đẹp, nhưng với phẩm chất của cô, lại thở dài. Diệp Chanh nhìn họ, người một lời, kẻ một câu. Đây chính là quyết định thay mình. Diệp Chanh lại cười lạnh lắc đầu, “Tôt thôi, tôi cũng sẽ không rút khỏi Nhân Tú.” Vẻ mặt Diệp Vinh Quang khẽ giận. Diệp Chanh nói, “Người đẹp trang bìa cũng được, Bikini cũng không có gì là sai, ngược lại tôi thấy, trong lòng đang nghĩ cái gì thì chính là cái đó, có người thấy bikini đẹp, mà cũng có người, trong lòng dơ bẩn, liền thấy xấu xa “ Dung Lệ hoa mới vừa rồi còn đắc ý dào dạt, lúc này nghe Diệp Chanh nói như vậy, khí đôi mắt trừng lớn, “Mày…… Diệp Chanh, mày nói ai dơ bẩn.” Diệp Chanh nhìn Dung Lệ Hoa, “Tôi chưa có nói đến bác, bác gái, bác cũng đừng có tranh nhận như vậy.” Dung Lệ Hoa nói không lại cô, liền kéo tay Diệp Vinh Quang, “Ông xem, ông xem nó kìa, nó dám như vậy nói chuyện với người lớn. “ Diệp Chanh nói, “Tôi nói chính là sự thật, tôi cảm thấy, bán da bán thịt cũng là nói quá lên đi, mặc bikini cũng là phô bày vẻ đẹp tự nhiên của cơ thể, quần áo mặc vào không phải để giới thiệu những nhãn hàng thời trang sao, trang điểm cũng là vì nghệ thuật, như thế nào mà trở thành khoe da bán thịt? Diệp gia tốt xấu gì cũng có uy tín với người ngoài, những lời này của bác nói ra, để người nghe được, khôngphải sẽ thấy rất bẩn thỉu, không có văn hóa sao?” “…… “ Dung Lệ hoa lập tức bị nghẹn họng. Diệp Vinh Quang nhíu mày, nghe cũng có phần đúng. Lập tức nhìn về phía Dung Lệ Hoa, “Bà cũng thật là, nói chuyện cũng nên chú ý một chút, tốt xấu gì cũng là bà chủ Diệp gia, tại sao bây giờ lại nói chuyện giống như mấy bà thím ở quê như vậy, may là Diệp Tử không học theo thói xấu của bà” Bà ta mất mật là kéo theo thể diện của mình. Bà ta vì cớ gì liền bị dạy dổ? Chỉ vì vài câu nói của Diệp Chanh? Khuôn mặt Dung Lệ Hoa vặn vẹp, oán giận nhìn về phía Diệp Chanh. Diệp Chanh hừ nhẹ, cũng không thèm né tránh ánh mắt của bà ta.